Chương 1 - Tướng Quân Phu Nhân
Hàn Kỳ Tuyết: Hức...hức..hức
Hàn Kỳ Tuyết: Ta có thể không gả đi có được không?
Hàn Lãnh Nhi: Không gả
Hàn Lãnh Nhi: Đây là hôn sự do hoàng thượng chỉ định
Hàn Lãnh Nhi: Ngươi muốn kháng chỉ
Hàn Lãnh Nhi: Để toàn gia bối táng theo ngươi sao?
Hàn Kỳ Tuyết: Nhưng...nhưng mà
Hàn Kỳ Tuyết: Người mà hoàng thượng chỉ hôn rõ ràng là tỷ tỷ
Hàn Lãnh Nhi: Hoàng thượng chỉ nói ban hôn cho tướng quân và thiên kim của Hàn phủ
Hàn Lãnh Nhi: Nhưng mà người cũng đâu có nói rõ là vị thiên kim nào
Hàn Kỳ Tuyết: Nhưng...nhưng mà
Hàn Lãnh Nhi: Đừng có nhưng mà gì nữa
Hàn Lãnh Nhi: Mau để hỉ nương trang điểm cho ngươi
Hàn Lãnh Nhi: Ngươi mà tiếp tục khóc nữa đến lúc đó làm lỡ giờ lành khiến cho Lục Phong tướng quân tức giận
Hàn Lãnh Nhi: Lúc đó hắn động thủ đánh ngươi chúng ta không ngăn được đâu
Hàn Kỳ Tuyết: Ta...ta không khóc nữa không khóc nữa
Dân thường: Bàn tán xôn xao
Dân thường: nghe nói Lục Phong tướng quân này tính khí hung tàn dung mạo xấu như ác quỷ
Dân thường: Đây đã là người vợ thứ tám của Lục Phong tướng quân rồi
Dân thường: Có tin đồn rằng bảy người vợ trước đều bị hắn đánh chết rồi
Dân thường: Haizzz
Dân thường: Đáng tiếc cho tiểu thư của Hàn phủ
Hàn Kỳ Tuyết: Cuối cùng cũng đã thoát khỏi cái Hàn phủ đáng sợ đó rồi
Tiếng bước chân
Hàn Kỳ Tuyết: Hức hức hức
Lục Thừa Phong: Nàng khóc cái gì?
Hàn Kỳ Tuyết: Ta...ta sợ lắm
Hàn Kỳ Tuyết: Sợ...sợ chàng không vui
Hàn Kỳ Tuyết: Mọi người nói khi chàng tức dận rất thích đánh người
Hàn Kỳ Tuyết: Ta...ta sợ đâu
Lục Thừa Phong: Vừa khóc vừa nói lắp
Lục Thừa Phong: Im miệng
Hàn Kỳ Tuyết: Ta...nhịn...nhịn không được
Lục Thừa Phong: Nàng còn khóc
Lục Thừa Phong: Ta sẽ đánh nàng thật đó
Hàn Kỳ Tuyết: Vậy...vậy ta
Hàn Kỳ Tuyết: Không hóc nữa
Hàn Kỳ Tuyết: Chàng đừng đánh ta
Nắm lấy
Hàn Kỳ Tuyết: Thật ra...ta...cả ngày vẫn chưa ăn gì hết
Hàn Kỳ Tuyết: Ta...ta đói lắm
Lục Thừa Phong: Đúng là phiền toái
Lục Thừa Phong: Nàng chờ ta
Lục Thừa Phong: Đây, mau ăn đi
Cầm lên
Lục Thừa Phong: Ăn đến ngon như vậy
Lục Thừa Phong: Nàng có biết đêm tân hôn sẽ làm chuyện gì không?
Hàn Kỳ Tuyết: Làm chuyện gì cơ?
Lục Thừa Phong: Ăn đi
Lục Thừa Phong: Ăn no rồi
Lục Thừa Phong: Thì đến lượt ta ăn nàng
Rơi xuống
Hàn Kỳ Tuyết: Hả?
Hàn Kỳ Tuyết: Ăn...ăn người là phạm pháp đó
Hàn Kỳ Tuyết: Hơn nữa...ăn ta cũng không có ngon đâu
Lục Thừa Phong: Phu nhân
Lục Thừa Phong: Cực kì ngon miệng
Bế lên
Ngày hôm sau
Lục Thừa Phong: Nhìn ta rất đáng sợ sao?
Lính: Hoang mang
Lục Thừa Phong: Thôi bỏ đi
Hàn Kỳ Tuyết: Bọn họ điều nói dung mạo chàng xấu như dạ xoa
Hàn Kỳ Tuyết: Là...thật sao?
Lục Thừa Phong: Nàng cảm thấy như thế nào?
Hàn Kỳ Tuyết: Ta...
Xoẹt
Lục Thừa Phong: Cẩn thận
Lục Thừa Phong: Đừng sợ
Thích Khách: Á...á....á
Lục Thừa Phong: Người mà hễ đụng việc lại khóc như nàng vậy mà lúc này lại không khóc?
Lục Thừa Phong: Thật giỏi
Hàn Kỳ Tuyết: Suy nghĩ Thì ra cảm giác có người khác bảo vệ là như thế này
Lục Thừa Phong: Sao nàng lại im lặng thế?
Lục Thừa Phong: Sợ đến mức phát ngốc luôn rồi hả?
Hàn Kỳ Tuyết: Lục Thừa Phong
Lục Thừa Phong: Hửm?
Hàn Kỳ Tuyết: Cho dù dung mạo chàng có xấu
Hàn Kỳ Tuyết: Ta cũng sẽ không ghét bỏ chàng đâu
Lục Thừa Phong: Nàng thực sự muốn xem gương mặt thật phía sau mặt nạ của ta sao?
Hàn Kỳ Tuyết: Chàng...chàng tháo nó ra đi
Hàn Kỳ Tuyết: Ta...ta sẽ không sợ đâu
Tháo xuống
Hàn Kỳ Tuyết: Chàng...
Cúi xuống
Lục Thừa Phong: Sao hả dung mạo ta rất xấu?
Lục Thừa Phong: Hửm?
Lùi lại
Hàn Kỳ Tuyết: Chàng...chàng chàng chàng
Lục Thừa Phong: Ta làm sao?
Hàn Kỳ Tuyết: Chàng...
Nuốt nước bọt
Hàn Kỳ Tuyết: Nhìn ngon quá đi à
Lục Thừa Phong: Vậy nàng...có muốn nếm thử một chút không?
Ôm lấy hôn
Hàn Kỳ Tuyết: Phu quân ăn điểm tâm
Hàn Kỳ Tuyết: Phu quân lau mồ hôi
Lục Thừa Phong: Tự nhiên lại ân cần như vậy
Lục Thừa Phong: Nói đi
Lục Thừa Phong: Muốn ta làm gì cho nàng
Hàn Kỳ Tuyết: Ngày mai...là ngày lại mặt
Hàn Kỳ Tuyết: Chàng...có muốn...đi cùng ta không?
Ngày mai
Hàn Trạch Minh: Không biết hôm nay Lục Phong tướng quân sẽ đến phủ nên không thể ngheeng đón từ xa
Hàn Trạch Minh: Mong người thứ lỗi
Lục Thừa Phong: Nhạc phụ khách sáo rồi
Hàn Lãnh Nhi: Suy nghĩ *Hắn là...hắn là Lục Thừa Phong?!
Bước tới
Hàn Lãnh Nhi: Lục Phong tướng quân
Lục Thừa Phong: Hàn tiểu thư
Hàn Lãnh Nhi: Ta vẫn luôn một lòng ái mộ người
Hàn Lãnh Nhi: Nữ tử gả cho người vốn dĩ phải là ta
Hàn Lãnh Nhi: Nhưng mà muội muội nàng ấy lấy cái chết để bức bách
Hàn Lãnh Nhi: Ta bất đắc dĩ mới...
Lục Thừa Phong: Oh?
Lục Thừa Phong: Thì ra phu nhân nàng ấy có tính tình sâu ý nặng như vậy đối với ta
Lục Thừa phong: Đa tạ Hàn tiểu thư đã cho ta biết
Lục Thừa Phong: Ta về sau nhất định sẽ đối xử thật tốt với nàng ấy
Lục Thừa Phong: Tuyệt đối không phụ lòng
Hàn Lãnh Nhi: Gì chứ?
Nắm lấy tay
Hàn Lãnh Nhi: Ý của ta không phải là như thế đâu
Đẩy
Hàn Lãnh Nhi: A!!!
Lục Thừa Phong: Tính tình của bổn tướng quân vốn dĩ không được tốt lắm
Lục Thừa Phong: Chắc không phải ngươi đã quên rồi chứ người vợ thứ bảy của ta?
Rời đi
Hàn Kỳ Tuyết: Tỷ tỷ đã hối hận rồi sao?
Đứng dậy
Hàn Kỳ Tuyết: Đúng ra mà nói ta còn phải cảm ơn tỷ tỷ nữa đó
Hàn Kỳ Tuyết: Tỷ đưa ta cho một nam nhân vừa có quyền thế vừa có tuấn mạo tuấn mỹ đến như vậy
Hàn Lãnh Nhi: Nếu như lúc đầu ta không nhường hôn sự này cho ngươi thì làm gì có lượt ngươi gả cho Lục Phong tướng quân
Hàn Kỳ Tuyết: Thế nên, tỷ tỷ hối hận rồi đúng không?
Hàn Kỳ Tuyết: Ha
Hàn Kỳ Tuyết: Muộn quá rồi
Hàn Lãnh Nhi: Loại người như ngươi mà cũng dám đứng trước mặt ta diễu võ dương oai?!
Hàn Lãnh Nhi: Ta đánh chết ngươi
Túm lấy
Hàn Kỳ Tuyết: Ngươi dám đánh sao?!
Hàn Kỳ Tuyết: Nếu ngươi dám đánh ra cái tát này thì tướng quân chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ
Hàn Kỳ Tuyết: Đến lúc đó thứ ngươi nhận lại không chỉ đơn giản là một cái tát đâu
Hàn Lãnh Nhi: Ngươi tự cẩn thận đi trước đi
Hàn Lãnh Nhi: Biết đâu sau này ngươi lại giống như những nữ nhân trước đó của hắn chết một cách thảm thương
Hàn Kỳ Tuyết: Hahaha
Hàn Kỳ Tuyết: Vì giữ thể diện tướng quân chắc chắc sẽ ra tay giáo huấn ngươi
Hàn Kỳ Tuyết: Hơn nữa ngươi làm sao biết được ta và tướng quân không có tình cảm phu thê?
Hàn Lãnh Nhi: Tiện nhân
Nhéo mày
Chát
Ngã quỵ xuống
Hàn Kỳ Tuyết: Họa từ lời nói mà ra
Hàn Kỳ Tuyết: Tỷ tỷ nên thận trọng một chút đi
Tới gần
Hàn Kỳ Tuyết: Ngươi tưởng là ta vẫn giống như lúc trước là một Hàn Kỳ Tuyết yếu đuối mặc ngươi tùy ý khi dễ sao?
Đứng dậy
Hàn Kỳ Tuyết: Phu thê tình thâm tất nhiên là thật rồi
Rời đi
Ở một nơi nào đó
Lục Thừa Phong: Thú vị
Lục Thừa Phong: Vốn tưởng rằng nàng là con thỏ mít ướt
Lục Thừa Phong: Không ngờ đến nàng là một con mèo biết cào người
Ngày hôm sau
Hàn Kỳ Tuyết: Hứ
Lục Thừa Phong: Làm sao vậy?
Hàn Kỳ Tuyết: Chàng nghiêm túc một chút
Hàn Kỳ Tuyết: Ta đang giấc tức giận!
Lục Thừa Phong: Sao lại tức giận?
Hàn Kỳ Tuyết: Hôm nay ta thấy chàng ở trong đình cùng Hàn Lanhc Nhi lôi lôi kéo kéo
Hàn Kỳ Tuyết: Hức hức...hức hức
Hàn Kỳ Tuyết: Chàng...chàng có phải đã thích nàng ta rồi không?
Ôm lấy
Lục Thừa Phong: Ta chỉ thích một mình nàng thôi phu nhân của ta
Hàn Kỳ Tuyết: Suy nghĩ Trái tim đập nhanh quá
Hàn Kỳ Tuyết: Ta...có phải đã sinh bệnh rồi không?
Ngày hôm sau
Hàn Kỳ Tuyết: Oh!
Hàn Kỳ Tuyết: Trời đất rộng lớn theo lời chàng nói ta là lớn nhất!
Đi tới
King
Hàn Kỳ Tuyết: Á á...á á
Té xuống
Hàn Kỳ Tuyết: Hức hức...hức
Cúi xuống
Bật dậy
Hàn Kỳ Tuyết: Ta đến đưa điểm tâm cho chàng
Hàn Kỳ Tuyết: Chàng lại làm ta đánh rơi hết rồi
Hàn Kỳ Tuyết: Hic hic...hic...hic
Hàn Kỳ Tuyết: Còn hung dữ như vậy
Lục Thừa Phong: Nàng đừng khóc nữa
Lục Thừa Phong: Ta đền điểm tâm cho nàng có được không?
Đang đi dạo phố
Lục Thừa Phong: Xem như đã bồi thường cho điểm tâm của nàng đủ rồi nhỉ
Hàn Kỳ Tuyết: Uh uh!
Hàn Kỳ Tuyết: Đủ rồi
Chạy tới
Hàn Kỳ Tuyết: Lục Thừa Phong
Lục Thừa Phong: Hửm?
Hàn Kỳ Tuyết: Chàng thật tốt
Nhớm lên
Hàn Kỳ Tuyết: Chụt
Hàn Kỳ Tuyết: Đây là quà cảm ơn chàng
Ôm lấy hôn
Lục Thừa Phong: Lại cảm ơn lần nữa
Cách vài ngày
Hàn Kỳ Tuyết: Lục Thừa Phong!
Hàn Kỳ Tuyết: Ta nghe nói có người tặng vũ nữ cho chàng!
Tiến tới gần
Áp sát
Lục Thừa Phong: Phải gọi ta là phu quân
Hàn Kỳ Tuyết: Phu quân
Hàn Kỳ Tuyết: Lục Thừa Phong ta đang rất giận đó
Hàn Kỳ Tuyết: Cho dù chàng có dùng mỹ sắc câu dẫn ta cũng không có tác dụng đâu!
Lục Thừa Phong: Ta trước giờ chưa từng thu nhận ca nữ
Hàn Kỳ Tuyết: Lừa người!
Hàn Kỳ Tuyết: Ta nghe nói lúc trước cũng từng có người tặng nữ nhân cho chàng nhưng bỏi vì nàng ta chọc chàng tức giận nên đã bị chàng đánh chết rồi
Lục Thừa Phong: Đó là quân kỹ ở trong doanh đưa đến
Lục Thừa Phong: Ta cũng không có giết nàng ta là đưa trở về
Hàn Kỳ Tuyết: Oh...
Lục Thừa Phong: Lần sau lúc ta luyện kiếm nàng phải hứa là không đứng gần ta nữa
Hàn Kỳ Tuyết: Hả...
Hàn Kỳ Tuyết: Tại sao chứ?
Lục Thừa Phong: Bởi vì nàng nhìn ta một cái ta liền không kiềm nổi nữa
Hàn Kỳ Tuyết: Uhum thật biết dùng những lời ngọt ngào để dụ dỗ ta
Hôn
Lục Thừa Phong: Vẫn là nàng ngọt hơn
---------------------------------END-------------------------------
18
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
