ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Vĩnh biệt

Nghe được tiếng cửa mở, Huỳnh Phúc Đức thở dài nhìn sang. Bất đắc dĩ nói.

– Diện này! Cô thu binh đi!

Giọng điệu không còn trêu ghẹo, Vô Diện lãnh đạm hỏi lại.

– Anh muốn thực sự bỏ giáo sư không lo gì nữa phải không?!!

Thở ra một hơi thật dài, Huỳnh Phúc Đức cố gượng người nhìn Vô Diện, hắn khó khăn nói ra.

– Tôi biết cô nghe được tôi với giáo sư nói chuyện… Vậy nên…

Giọng nói của hắn yếu ớt. Lòng hắn day dứt giằng xé. Tự nhủ với mình.

"Nếu để giáo sư đi thì mình hoàn toàn có thể không bị muỗi nhọn của đám lão già kia nhắm đến. Nhưng vì gì chứ? Hết lần này đến lần khác! Hết lần này đến lần khác mình lại vô thức nghĩ đế làm sao để cứu người.”

Ánh mắt hắn hiện lên tia ý tự trách tự dằn tự vặt. Cố gắng cân nhắc giữa lợi ít và cảm xúc khó tả của chính hắn.

Mà Vô Diện nhìn Huỳnh Phúc Đức một lúc rất lâu, sau nàng nhẹ đi đến. Không nói một lời ghì chặt hắn xuống giường, liên tục tát vào mặt khuôn mặt tái nhợt sau ca phẫu thuật.

Huỳnh Phúc Đức không nói một lời nào. Ngoan ngoãn nằm im chịu trận. Cứ như thể chính hắn muốn như vậy. Lòng hắn lúc này nhìn Vô Diện liên tục kêu gào.

“Đánh tôi đi Diện! Đánh tôi đi! Không phải chỉ cô muốn đánh tôi đâu!...Đến chính tôi… cũng muốn đánh bản thân!”

Vô Diện nhìn vào ánh mắt của Huỳnh Phúc Đức, nàng hiểu hành động buông xuôi này của hắn nên càng tức giận. Nàng mím đôi môi hồng nhuận, điên cuồng tát xuống, cứ một cái tác là lại một câu chửi mắn.

"Chát!”

– Sao ngươi không khuyên can thầy chứ?!! Đồ khốn nạn!

Bàn tay Vô Diện đỏ ửng, ánh mắt nàng càng nhìn Huỳnh Phúc Đức lại càng đỏ càng hận, càng muốn đánh cho hắn một cái. Một cái thật mạnh!

Bản tính hoang dã nhất từ tận bên trong của nàng như thể bộc bát, liên tục tác lên mặt hắn.

"Chát!” lên một tiếng

– Ngươi tôn trọng thầy hay cân nhắc lợi với ích?!! Thứ vô cảm!

Giọng nàng có phần khàng đi, nước mắt trong khóe mắt nàng ứa ra rồi rơi đọng lại trên khuôn mặt tái nhợt xanh xao của Huỳnh Phúc Đức.

Mí mắt dần híp lại do hai má sưng húp lên, ánh mắt hắn đờ đẫn vô cảm đến đáng sợ. Hắn tựa như một cái xác chết mặt cho Vô Diện đánh đập.

Lại một tiếng “Chát!” nửa vang lên.

Lần này nước mắt nàng triệt để tuôn ra rơi thẳng lên khuôn mặt của Huỳnh Phúc Đức. Có vài giọt rơi vào hốc mắt của hắn. Và giọt đọng lại trên dòng lệ đã khô do hắn cố tình lau từ trước đó.

Nàng gào thét như một con thú dữ mất đi một bên mắt, gào thét như thể đã tận cùng của sự tuyệt vọng.

– Thứ quỷ hút máu vô cảm nhà ngươi sao lại nhu nhược như vậy?!! Đồ đàn bà!

Tiếng chát oan nghiệt xé tang không gian thanh tỉnh, thời gian của từng cái tát như động lại trong lòng Huỳnh Phúc Đức.

Hắn đây là đau sao? Đúng vậy! Chỉ là… Thứ hắn đau không phải xác thịt... Mà là thứ nhân tính ít ỏi còn đọng lại trong hắn.

Cứ mỗi cái tác lên khuôn mặt mệt mỏi của hắn như một phần giải thoát cho hắn, giải thoát cho thứ tính người của hắn còn sót lại. Giải thoát cho sự nhân từ cuối cùng!

Cứ thế, thời gian trôi qua gần nửa tiếng đồng hồ. Tận cùng khi Vô Diện đã phát tiết thoải mái, nàng dừng lại.

Lòng bàn tay nàng đỏ ửng dần trở lại màu trắng hồng nhuận.

Khuôn mặt Huỳnh Phúc Đức bị tát sưng đỏ thì đang dần được những tế bào nano phục hồi một cách nhanh chóng. Mỉa mai làm sao!

Họ như thế chưa có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Vô Diện nàng hiểu nguyên do Huỳnh Phúc Đức chọn hủy bỏ kế hoạch cứu thầy.

Nàng hiểu con người trước mắt khó khăn chừng nào mới quyết định từ bỏ kế hoạch cứu vị tiến sĩ già.

Huỳnh Phúc Đức làm ra nhiều chuyện hại Huỳnh Bát để quậy cho đụt nước. Dẫn dắt dư luận chú ý vào Huỳnh Gia cùng Ôn gia là vì muốn tranh thủ cứu vị tiến sĩ già.

Họ vốn đã bàn luận kế hoạch từ rất lâu rồi. Chỉ là…

Vị tiến sĩ quá hiểu họ. Hiểu đến nổi cảnh cáo không cho họ làm ra chuyện dại dột này.

Ông xoa đầu Lạc An ý muốn nói vợi họ rằng "Hãy thay ta lo cho con bé.”

Ông nói với Huỳnh Phúc Đức mấy câu trước khi phẫu thuật là vì muốn ngăn chặn ý định lấy trứng chọi đá của họ.

Họ là ai chứ. Một kẻ là người đại diện cho tiếng nói đám lão già cao tầng của Huỳnh.

Một người là Chỉ huy đô đốc quân đoàn của Liên Ban.

Họ là những kẻ có quyền lực lớn. Nhưng với kẻ bề trên là một cái gai cần dùng cũng cần đề phòng.

Họ có thể bị thay thế nếu có con tốt thí tốt hơn xuất hiện.

Muốn tiếp tục sống thì họ buộc phải tuân theo. Không được có bất kỳ hành vi đi trái lại với những kẻ mà mình đại diện.

Mà lúc này tại trên chiếc xe bay đang hướng về phía cánh cổng kim loại khổng lồ mà bay đến có một người tiến sĩ có dáng vóc trẻ tuổi.

Ông trầm tư nhìn thành phố qua lăng kính của chiếc xe. Nhìn qua khu vực tập bắn cho tân binh trong quân đội.

Nhớ lại hình ảnh một đứa trẻ trầm lặng luôn theo sau ông. Nhớ về cái ánh mắt khác vọng khi lần đầu nhìn người khác dùng súng. Nhớ về bộ dáng nhỏ cố kìm nén không để mình phấn khích chạy qua chạm vào những cây súng trên kệ. Nhớ về vẽ mặt vui mừng của đứa trẻ ấy lần đầu bắn trúng hồng tâm.

“Giáo sư bắn súng tuyệt quá! Ta muốn bắn nữa! Người cho ta xin vài hộp đạn nữa được không?!”

Dáng vẽ nài nỉ của cậu bé nhỏ.

“Đi mà giáo sư! Xin người mà!”

Dáng vẽ bướng bỉnh không muốn về nhà khi xế chiều.

"Giáo sư cho ta ở lại một lúc nữa thôi! Một viên nữa thôi!”

Ông bất giác lại bật cười.

Bật cười nhìn ngắm tòa pháo đài ở trung tâm thành phố. Nhớ lại hình ảnh lần đầu cô bé tóc trắng ngà theo sau ông.

Nhớ lần đầu ông cùng nàng giả trang thành quân bình trà trộn vào trong pháo đài. Nhớ lần đầu cô vụng về vẽ hàng lông mi bị lệch không đều nhau.

Nhớ cảnh cô bé bị ông hố bỏ lại trong pháo đài. Khóc rất lâu. Ông phải giỗ cả mấy tiếng mới có thể an ổn.

Nhớ về cảnh tượng ông lén đưa ba đứa trẻ ra ngoài chơi.

Nhớ lại bộ dáng đá xoáy nhau của hai đứa trẻ. Một nam một nữ. Chí chóe đến độ xém bị phát hiện.

"Cô vẽ mắt kiểu gì thế?! Tay run thì đừng vẽ nữa!”

"Tay ngươi mới run! Bắn rất chuẩn. Đến độ cái bia có bảy trăm mét cũng bắn hụt! Súng thần trẻ tuổi cơ đấy!”

“Cô muốn đánh nhau phải không?!”

"Bà đây sợ chắt!”

Để rồi khi bị con gái mình đứng ra thì mới chịu hòa thuận bắt tay.

"Hai người cãi đủ rồi thì ăn thử kem của em đi. Ngon lắm!”

Nhớ rất nhiều. Càn nhớ lòng ông lại quặn lên từng cơn, cuối cùng không kìm nổi rơi xuống một giọt nước mắt rất khẽ.

Về lại với ngôi nhà nhỏ.

Vô Diện sớm đã rời đi từ lúc nào. Nơi đây hiện tại chỉ còn Huỳnh Phúc Đức. Hắn cố gòng đứng dậy. Đi đến cầm lấy bức thư trên bàn.

Mở ra rất nhẹ.

Chỉ là điều làm hắn dở khóc dở cười đó là trong bức thư lớn bên ngoài lại có một bức thư khác nhỏ hơn bên trong.

Hắn bất lực lắc đầu mở ra liên tục lấy lớp thư nữa. Cuối cùng ở tấm giấy cuối chỉ có một mũi tên hướng xuống bên dưới.

Hắn bất lực đưa tay xuống tâm bàn kim loại. Mò mẫm tìm một cơ quan ẩn bên dưới.

Sau vài giây. Hắn vô tình mở ra được một hợp tủ nhỏ bằng vân tay.

Bên trong là rất nhiều bức hình của hắn cùng Vô Diện, cùng đoa là một mẩu giấy nhỏ chi chít chữ.

“ Con thấy bất ngờ không? Đức à! Đừng giận ta nhé. Già rồi! Không có gì vui cũng như không biết pha trò gì hay cho con cười nữa!

Ta cũng không có gì nhắn nhủ với con hết. Con cứ lấy hết toàn bộ hai mươi mẫu mã hiệu đi. Ta chỉ giữ lại MC-006 thôi.

Từ giờ con không cần lo việt trái tim không theo kịp cơ thể nữa rồi! Đức con không phải chỉ là quân sư sau màn nữa! Theo tính cách của con đi! Tung hoành đi! Sẽ không có gì khiến con vướng bận nữa.

Lỗi năng lượng mới con khác với cái củ một chút. Nó không còn bộ phần chịu áp lực thay tim nữa. Thay vào đó là gia tăng gấp đôi cho khoang chữa dự trữ tế bào.

Không cần lo máu không đủ để tạo tranh vẽ nữa.

Đức à! Trái tim mới của con giống một cái tháp năng lượng loại nhỏ. Cần phải nạp nhiệt cho viên pin để duy trì. Bộ phận sạc trên bàn sẽ giúp con làm điều đó.

Chỉ cần lấy viên pin từ phần ngực gắn nó vào cái hộp. Trong 4 tiếng sẽ đầy.

Ta không thể cho con gì thêm. Đây coi như món quà cuối đi!

Đừng trách ta nói nhiều. Già rồi! Muốn nói với con thêm mấy câu ấy mà.

Mấy bức ảnh này là báo vật với ta. Giờ đi rồi mong con thay ta bảo quản.

Ta biết đứa bé con không bị thuốc mê làm cho rơi vào giấc ngủ từ lâu rồi! Đứa trẻ ngốc!

Giả vờ mà mí mắt đau quá giật nhẹ làm lộ hết rồi.

Ha ha…

Xin lỗi! Ta không muốn các con vì ta mà mất đi mạng sống. Đừng làm gì ngu ngốc. Hứa với ta nhé!”

Huỳnh Phúc Đức nhìn bức thư. Ánh mắt hắn ảm đạm không chút biểu cảm. Cơ thể hắn cứng đờ. Tim hắn thời khắc này hẫng đi một nhịp.

Tâm hắn muốn rời đi. Nhưng cơ thể lại cứng đờ không còn chút sức nào để di chuyển.

Nhẹ đặt bức thư vào trong tấm thẻ trữ đồ.

Tấm thẻ này là món đồ mà vị tiến sĩ già làm riêng cho hắn.

Hắn đứng đó nhìn tấm thẻ, chầm chậm nhớ lại một đoạn hồi ức xưa cũ.

Giọng nói của tiến sĩ già dường như vang vọng đâu đó bên tai hắn. Giọng nói ấy tràn ngập sự ôn nhu thân thuộc nhưng cũng không thiếu đi nét nghiêm khắc thường ngày. Hắn khó khăn nhếch môi cười một cái hoài niệm, nhớ lại một ký ức tưởng chừng đã rất xa.

“Đức này! Lần nào đi ra ngoài cũng cân nhắc nên mang theo bao nhiêu tranh bên người có bất tiện không?”

Huỳnh Phúc Đức ngước qua nhìn viện tiến sĩ già, cười một cái rồi nói.

“Ha ha! Giáo sư đừng lo. Ta biết tính toán cái nào đáng cái nào không nên sẽ không có việt hết tranh đâu!”

Hình bóng người tiến sĩ già nhìn hắn, đầy bất lực cóc lên đầu hắn một cái. Rồi cầm qua cho hắn một tấm thẻ.

“Bỏ cái cũ đi. Cái này tăng gấp mười lần diện tích so với tấm củ đó. Đám lão già trên kia mắt cao hơn đầu không cần, nhưng con chắc chắn cần.”

Bộ mặt Huỳnh Phúc Đức lúc đấy vô cùng khó hiểu nên hỏi.

“Gấp mười lần thì không phải sẽ bị tranh mẻ đầu ạ?”

Người tiến sĩ phì cười nhìn hắn lúc còn trẻ rồi lại cóc cho một cái lên cái đầu nhỏ.

“Họ không cần, vì nếu thứ này tồn tại thì Huynh gia nhà con bán cái gì? Mấy lão già kia cũng không dám quăn cho quân đội. Nhỡ ra chiến trường bị nhà nào lấy được đem về nghiên cứu thì họ lại nguy hiểm à?”

Lúc đấy hắn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, cái tuổi đấy hắn chỉ mới nghĩ được tới cái được hay cái mất. Khả năng nhìn người của hắn khi ấy đã rất cao nhưng kiến thức chính trị lạị gần như rất cơ bản.

Là chính người tiến sĩ già đã dẫn dắt hắn từng bước. Hiện hắn đã hai mươi mốt tuổi hơn.

Hắn vẫn nhớ đến ngày này của năm ngoái, người tiến sĩ già đã hứa gì với hắn.

“Sinh nhật lần tới của con và Vô Diện ta sẽ tặng con một món quà thật đặc biệt.”

Điều này cũng có nghĩa là việc của ngày hôm nay đã được chính ông biết từ sớm.

Huỳnh Phúc Đức khẽ thở dài, ánh mắt dừng lại trên xấp ảnh cũ được cất trong ngăn bàn. Những bức ảnh này, qua bao năm tháng vẫn được giữ nguyên vẹn. Cầm lên xấp ảnh của hắn lúc nhỏ.

Huỳnh Phúc Đức chậm rãi ngồi xuống tấm nệm mềm mại.

Lật ra từng tấm, từng tấm.

Thời đại này ai sẽ còn lưu trữ những bức ảnh kiểu vật lý chứ? Nhưng người tiến sĩ già này thì khác. Ông luôn giữ trong mình bức ảnh như vậy!

Luôn ngắm nhìn chúng, nhìn những đứa trẻ lớn lên qua từng ngày.

Huỳnh Phúc Đức nhìn xấp ảnh gần hơn mấy ngàn tấm ảnh rất mỏng mà nhịn không nổi bật cười thành tiếng.

Những hình ảnh về ba đứa nhóc tinh nghịch trêu đùa nhau, những khoảnh khắc ngây ngô, nhưng tấm ảnh dìm từ biết bao năm về trước. Lịch sử đen tối mà đến cả bản thân hắn cùng Vô Diện không ai muốn nhắc lại.

Hắn bất giác bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng nhưng mang theo chút xót xa.

Đến khi hắn lật đến hai bức ảnh cuối cùng thì có một mảnh giấy rơi xuống tấm nền nhà bằng kim loại vô cùng lạnh lẽo..

Hắn cầm lên mảnh giấy, nhìn thấy nội dung của nó.

“Đứa trẻ ngốc con lật đến đây rồi phải không? Để Diện mà biết con nhìn lại ảnh nó hồi nhỏ thì nó sẽ điên lên đòi đánh con đó.

Quà của con, con lấy xong rồi. Vậy theo sau là quà của Diện.

Đôi tai con bé vốn nhạy cảm nên khi chuẩn bị quà thì đừng bàn với Lạc An.

Dưới cái giường mà con phẫu thuật có một tấm thẻ có đoạn ghi âm của ta cho con bé, và một đoạn giữ liệu để khởi động MC-003 đang trong trụ sở liên ban.

Con cầm lấy đưa cho con bé.

… Ây yo!

Ta biết thế nào con cũng sẽ tị nạnh việt ta chỉ cho con thư chứ không có ghi âm nên ta chỉ có thể xin lỗi con trước thôi!

Đừng giận ta mà không đưa bức thư cho Diện nhe! Ta tại trong thư này xin lỗi con! Đừng giận lão già ta nữa!”

Vừa đọc Huỳnh Phúc Đức vừa bật cười. Cười đến đau quặn khoang ngực, nhưng hắn vẫn cười.

“Quả thực! Trên thế giới này! Người hiểu ta… chỉ có giáo sư và Vô Diện. Để con gặp lại nhất định phải bắt ngài nói cho con nghe thật nhiều. Một đoạn ghi âm nhỏ có là gì chứ!”

3

0

3 tuần trước

41 phút trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.