Chương 3 - Thăng hạng 2
- Nào...tao nghe nói mày là chó hoang nên mới không ai cần mày cả....làm sao ở thành phó này lại có người như mày nhỉ ? Lý Thế Kiệt? Còn chẳng dám chắc mày họ Lý nữa cơ, đến mẹ mày còn chẳng biết là ai cơ mà ?
Liên tục mỉa mai, mỗi đòn giáng xuống bao hàm phong nguyên tố ngày càng lớn mạnh.
- Sao mày cứ tránh mãi thế ? Mày có biết vì sao chúng mày chỉ xứng đáng ở những lớp rẻ rúng đó không ? Chính là mày chẳng là gì cả !!!
- Mày nói nhiều thế...không mỏi mồm à Lương Tài Văn ?
Thế Kiệt thở khẽ một hơi. Tâm tình hắn lặng xuống .
- Mày ...
Lương Tài Văn có chút kinh hãi, cảm giác Thế Kiệt rất khác.
- Lớn rồi, làm nhiều nói ít đi !!! Cái chiêu này vô dụng lắm rồi đó, mày cũng phải biết nên chọn đối tượng mà đả kích tinh thần nữa chứ !
Thế Kiệt chớp mắt đã đứng bên cạnh Lương Tài Văn .
- Này, sao ban nãy mày hùng hổ lắm mà ?
Thế Kiệt vô nhẹ lên vai Lương Tài Văn mà hắn như thấy nặng cả tấn.
Quyền khí quét qua, nhưng Thế Kiệt nào còn đứng ở nơi đó, chưa kịp định thần thì Thế Kiệt đã xuất hiện ở trước mặt hắn rồi.
- Mày tìm ai à ?
Thế Kiệt nhẹ nhàng hỏi, nhưng cước của hắn thì không.
Nộ Long Cước !!!
Tiếng long ngâm vang , Lương Tài Văn như diều đứt dây bị cuốn theo gió bão bay đâm sầm vào rào chắn ma pháp, người ở gần đó còn có thể nghe tiếng xương vỡ rợn người.
- Bỏ đi, hôm nay đánh đến đây thôi...
Trọng tài tuyên bố Thế Kiệt thắng trận, giành được vị trí của Lương Tài Văn là 299.
- Tránh đường !!!
Thế Kiệt lạnh nhạt nói, để đám người tự giác tách ra 2 bên mở 1 con đường cho hắn đi ra ngoài.
Chán nản chỉ có tìm Hồng Nguyệt mà thôi.
- Chồng, có vẻ anh không vui nhỉ ?
- Hửm...ừm...
Hai người ngồi trên tầng thượng, Hồng Nguyệt để Thế Kiệt gối đầu lên đùi thon , vuốt nhẹ mái tóc hắn.
- Vợ...theo em...cha mẹ là gì ?
- Ân...cha mẹ....họ là người thân ruột thịt của chúng ta, cũng có thể không phải là cha mẹ ruột, nhưng tình cảm họ đối xử không khác gì cha mẹ ruột...
- Vậy sao ? Thứ tình cảm đó...là gì ?
- Ưm...ấm áp, bao dung, có thể vì anh mà bất chấp tất cả, hi sinh tất cả ...
- Nhưng em còn thiếu... Cũng có thể họ sẵn sàng vứt bỏ đứa con của mình, vô tâm...hoặc là ruồng bỏ ...Có lẽ, anh là đứa trẻ đó...
- Không thể nào...
- Không gì là không thể... Anh không có chút kí ức gì, cũng chẳng có một chút cảm giác nào về sự tồn tại hay hiện diện của họ trong đầu. Còn chẳng hiểu làm sao mà anh sống được đến giờ nữa...làm những thứ vô vị...
Hồng Nguyệt thực muốn nói với hắn mẹ Thế Kiệt là một người vô cùng bao dung, hiền hậu , người sẵn sàng hi sinh hết thảy vì hắn. Cơ mà chẳng thể nào nói lên lời, nó cứ ứ nghẹn nơi cổ, nhìn hắn nhau vậy càng khiến nàng khó chịu.
- Không...em tin rằng mẹ rất yêu thương anh...
- Em có niềm tin mạnh mẽ nhỉ...
Hồng Nguyệt chỉ khẽ cười.
- Anh không ngại phiền phức chứ ?
- Hửm, có chuyện gì sao ?
- Chỉ là muốn anh cùng xuống xem bọn họ đấu mà thôi .
- Vậy thì ngược lại chứ ! Em không sợ phiền phức sao ?
- Không, vì nó không quan trọng bằng anh được !
Từ một nụ hôn nhẹ, chỉ vì quyến luyến nơi đầu lưỡi liền biến thành một nụ hôn sâu.
- Có lẽ em nên công khai chuyện của chúng ta sớm hơn nhỉ ?
- Nếu nó làm em phiền thì không nên...
- Không đâu...
Vẫn là nụ cười nhu hòa, Hồng Nguyệt hỏi.
- Chúng ta đi xuống chứ ?
- Ừm...
Quả nhiên, hành động thân thiệt của 2 người thể hiện rõ ràng như vậy liền khiến ai nấy đều kinh ngạc, có người dụi mắt đến mấy lần, dụi muốn đỏ mắt , dụi muốn gãy tay thì 2 người thân mật đứng nơi đó cũng làm tim bao nam nhân đổ nát, ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng tới kết quả của trận đấu đang diễn ra.
...............
- Khiêu chiến lớp A ....
Thế Kiệt đứng trên sàn đấu, nhìn về phía lớp A .
- Ta lên !
1 tên thiếu niên cao lớn nhẹ nhàng phóng xuống.
- Tốt thôi...
Chào nhau một cái cho có thủ tục , tên kia gắt gao nhìn hắn dễ sợ.
" Cái loại này không phải là ' fan cuồng ' của Hồng Nguyệt đó chứ ?"
Thế Kiệt liếc nhìn Hồng Nguyệt vẫn tươi cười dõi theo hắn.
Tên kia liền hừ một cái, trọng tài phát lệnh bắt đầu, kình khí mạnh mẽ bộc phát lấn lướt đánh tới.
Thế Kiệt cũng chẳng né tránh, 1 chân dậm mạnh xuống, phong nguyên tố bắn ra mạnh mẽ, kình khí đấu kình khí ,không ai sợ ai.
Sóng Thần !!!
Thủy hệ nguyên tố cấp tốc tụ hợp thành nước, rất nhiều nước dần bao phủ lấy cả sàn đấu.
Để tạo ra từng này nước cần rất nhiều ma lực ah.
Sóng nước dâng cao ồ ạt đánh tới.
Vòng Lửa !
Sóng Thần đánh tới, tạo thành 1 cái xoáy nước thu hút nước xung quanh lại thật đậm đặc , tạo thành 1 quả cầu đặc nước rồi chậm rãi đóng băng !
Ai nấy đều chăm chú nhìn vào quả cầu băng kết kia, chờ đợi.
Thổ Long
Từ dưới đất bất ngờ xông lên 1 cái đầu rồng vây quấn lấy tên kia.
Hỏa Tường Thuật !!!
Ngọn lửa từ trên người con rồng đất bộc phát cháy phừng phừng.
Biến đất thành nham đá vững chắc.
Đại Địa Chấn !
Ma lực trực tiếp chuyển tới tay hắn , phong cầu xoáy tít không ngừng lớn mạnh giáng thẳng xuống dưới chân !
- Dừng !!!
Trọng tài lập tức tiếp ma pháp chi viện, giảm đi thương thế trên người tên kia phần lớn, nếu không trúng đòn trực diện như vậy , sợ rằng khó sống !
Nhiều người càng là được mở mang tầm mắt, càng là những lớp đầu, kẻ nào kẻ đó đều rất kinh khủng. Cơ mà bọn họ cũng càng thêm thán phục vì Thế Kiệt hắn còn kinh khủng hơn.
- Tên đó mạnh như vậy, sao lại ở lớp E được chứ, có nhầm lẫn gì không vậy ?
Các học viên rì rào bàn tán . Thông thạo và chiến lực của Thế Kiệt mạnh hơn nhiều so với cái lớp thường như lớp E học ít chơi nhiều kia.
Đương nhiên thì không phải ai cũng chấp nhận cái sự thật đó.
- Lớp S,....
- Ta lên !
Một tên thiếu niên mặt mày trắng xám nhìn rất thiếu sức sống ah, gầy guộc, sợ rằng gió lay liền đổ.
Tầng sương lạnh tỏa ra lạnh lẽo bao trùm lấy sàn đấu ngày càng dày đặc.
Không khí âm u , nặng nề, ngột ngạt thật khó chịu.
Hừ,...
Thế Kiệt hừ 1 tiếng , sương độc này hắn phải giải quyết càng nhanh càng tốt.
Hỏa Ngục !!!
Bàn tay áp xuống mặt đất, ma lực rót vào kết hợp với Thổ Hỏa hệ nguyên tố.
Mặt sân nứt nẻ, toát lên sức nóng khủng khiếp cùng những ngọn lửa đỏ cháy ghê rợn một cách kì lạ .
Màn sương đen như bị sức nóng ngọn lửa thiêu cháy , co cụm vào thành từng đoàn, cuối cùng trở lại thành tên thiếu niên kia.
- Làm sao mày dám !!!
Tên thiếu niên kia gầm lên tức giận. Trên người toát lên hắc ám ma lực đen kịt tuôn ra như suối nguồn như muốn lấp đi những kẽ hở lửa nóng tạo ra, lần nữa vây kín lấy toàn bộ sân đấu.
- Hắc ám ma pháp cũng chỉ có thế thôi sao ? Thật đáng thương !
Thế Kiệt khẽ cười, trong mắt thiếu niên kia, hắn trở lên vô cùng đáng sợ khi hắc ám ma lực không tự chủ được tuôn ra càng nhiều, mà Thế Kiệt là người hấp thụ nó.
Quyền Năng Hắc Ám !!!
Luồng khí hắc ám cấp tốc bị hút lại quanh 1 cái lỗ xoáy rồi biến mất.
Có vẻ ngươi thích trốn trong tối xong rồi mới ra tay phải không ?
Thế Kiệt tươi cười, trên tay hắn cũng xuất hiện hắc ám thuần khiết, không có gì có thể thoát ra khỏi nó.
Đôi mắt Thế Kiệt ánh đỏ lên rồi biến mất.
Ma lực hắc ám và quang ma lực là hai hệ rất hiếm gặp , cũng khó để nắm bắt được nhất ,nhưng nếu như vận dụng tốt thì nó có thể là sự tái sinh, hoặc là hủy diệt.
Mà Thế Kiệt hắn cũng là người sở hữu Hắc ám ma lực, rất tinh thuần, đến nỗi nó có thể cắn nuốt và hấp thụ hắc ám ma lực khác để bồi bổ cho Thế Kiệt.
Và kẻ bị cắn nuốt sẽ không sung sướng gì, dễ hiểu và ngắn gọn thì giống như 1 phần linh hồn bị từ từ nghiền nát, chậm rãi, từng chút một .
Thế Kiệt đã văng tên kia ra, để trọng tài làm việc.
83
3
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
