Chương 11 - Ngôi sao sáng nhất - Bản sửa lại (1)
Cửu Thiên Thập Địa, một thế giới đã từng rất rộng lớn, bao la vô ngần. Nhưng rồi vì một trận đại chiến của các tiên nhân xảy ra trong quá khứ, thế giới này đã bị đánh nát. Vô số mảnh vỡ của thế giới phân tán, một trong số chúng hóa thành vũ trụ hiện tại.
Ở vũ trụ biên hoang, một vùng không gian hẻo lánh, các tinh cầu ở đây không có người sống, tràn ngập bóng tối cùng cô độc. Nơi đây tràn ngập thiên thạch, tàn tích của những ngôi sao đã mất đi sức sống từ xa xưa, cũng từng có văn minh lụi tàn ở đây.
Ầm! Ầm!
Một tiếng động cực lớn ở nơi này đột nhiên phát ra, truyền khắp toàn bộ vũ trụ bát hoang. Nó để cho vạn tộc tò mò, những Chí Tôn, Cổ Hoàng đã ngủ say từ thời đại thần thoại tỉnh giấc.
Tại bên trong Vô Lượng Hải, cấm khu nằm ở khu vực phía tây sao Cổ Linh, thuộc thiên hà Ái La, một thiên hà có văn minh tu tiên hưng thịnh bậc nhất trong vũ trụ.
"Có người đang cưỡng ép mở ra con đường thành tiên."
Một giọng nói cổ xưa phát ra. Đó là một Chí Tôn viễn cổ, hắn có đầu người, thân rắn, vuốt hổ, cánh chim, vị này vừa tỉnh giấc do giấc mộng khi nãy nói.
"Không tại thời gian chính xác, không phải địa điểm chính xác mà kẻ này còn dám cưỡng ép mở ra con đường thành tiên. Đây là đang tự tìm đường chết."
Có một Cổ Hoàng người đầy dây leo gai, đầu rồng thân hổ cười lạnh nói. Cảm thấy người được nói đến không có khả năng thành công.
"Đợi khi hắn thất bại, sức cùng lực kiệt, chúng ta sẽ đi ra ngoài. Chúng ta sẽ từ từ chia máu thịt, sinh mệnh, linh hồn, đại đạo, đế binh của hắn. Tất cả đều là vật đại bổ để bổ sung vào phần sinh mệnh đang trôi đi của chúng ta."
Một Chí Tôn có đầu chim với bộ lông vàng nói. Trong giọng điệu không giấu nổi sự tham lam, coi người đánh vào đường thành tiên kia là con cá nằm chết thớt của bọn chúng.
Không chỉ ba vị này mà còn nhiều người khác cũng nghĩ như vậy. Bọn họ đều là những nhân vật từng để cho chúng sinh bái lạy, trên thân đều tỏa ra khí tức nặng nề, bề nghễ thiên hạ, tựa như thần linh trên chín tầng trời vậy.
Vài tiếng trước đó ở vũ trụ biên hoang.
Tại một tàn tích nào đó đang trôi nổi trong vũ trụ hắc ám cô quạnh.
Có một ông lão đang ngồi xếp bằng giữa hư không.
Trên người ông ta mặc một bộ trang phục dài màu xám tro rất đơn giản. Một đầu tóc bạc như thác nước tùy ý xõa về phía sau, cái lưng có hơi còng xuống, hơi thở yếu ớt, khí huyết suy bại.
"Khụ! Khụ!"
Người này đưa tay trái lên che miệng lại, lúc đưa tay lên phần cổ tay áo hơi trượt xuống, lộ ra một cánh tay gầy yếu gần như không có một chút thịt nào.
Khuôn mặt hốc hác, đôi lông mày rủ xuống tràn đầy sự mệt mỏi, hai mắt lõm sâu, con ngươi vẩn đục, có một bộ râu bạc trắng dài tới tận hông.
Một dáng vẻ già yếu, mang theo những dấu vết của năm tháng đã khắc sâu vào trên thân thể.
"Thời gian không còn nhiều."
Ông ta đột nhiên mở miệng, hơi thở yếu ớt mệt mỏi, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng thở.
Lúc này, một ánh sáng nhè nhẹ xuất hiện trước mặt người này.
Ánh sáng này nhẹ nhàng bao phủ lấy một cái bọc vải trắng, bên trong cái bọc vải ôm lấy một em bé gái sơ sinh đang ngủ.
Bé gái nằm trong bọc vải, nét mặt lại vô cùng khổ sở tiều tụy, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy ra, nước da tái nhợt.
"Linh Nhi ngoan, ông nội sẽ đưa con đến Tiên Vực."
Ông lão thấy cháu gái mình đau đớn, vội dùng sức mạnh của mình làm dịu đi, giọng nói nhẹ nhàng, tràn đầy sự yêu thương đối với em bé. Bé gái này chính là cháu gái của ông lão, trời sinh tiên thể, loại thể chất vốn nên mạnh mẽ, tương lai có tiền đồ tươi sáng. Nhưng mà, bé gái này thì dường như bị ông trời trêu đùa, thể chất tiên thể vô cùng đặc biệt, chỉ hấp thu tiên khí, thứ chỉ tồn tại ở Tiên Vực. Đồ ăn, vật chất, linh khí trong thế gian không có cách nào giúp cho bé gái có thể lớn lên bình thường. Thậm chí, ông lão từng dùng thủ đoạn nghịch thiên mà suy tính ra tương lai, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ trong vài năm nữa, bé gái sẽ chết vì không đủ dinh dưỡng.
"Khụ! Khụ!"
Ông lão lại lấy tay che lại cái miệng đang ho sặc sụa của mình.
"Thời gian đã không còn nhiều."
"Bọn họ còn chưa xuất hiện sao? Tiếp tục chờ cái thời cơ chính xác kia lại không phải là cách."
Vị này ngẩng mặt lên nhìn trời sao rực rỡ, buồn bã mà thở dài nói. Hiện tại chính là "vài năm nữa" mà ông trong quá khứ từng tính ra được. Cháu gái đã sắp không chịu được nữa rồi.
Ầm! Ầm!
Sau một hồi lâu, từ người ông lão tỏa ra một loại áp lực to lớn. Cơ thể ốm yếu gầy gò, hơi thở chập chờn, khí huyết suy bại đã không còn thấy đâu nữa.
Thay vào đó là một thân thể lực lưỡng cường tráng, cái lưng thẳng tắp như cột trụ chống trời, mái tóc từ màu bạc dần dần chuyển thành màu đen, bộ râu dài biến mất, dung nhan già yếu trong nháy mắt trở lên trẻ tuổi, hai hàng lông mày tựa như hai thanh thần kiếm, đôi mắt sáng ngời như tinh huy lấp lánh, hơi thở cường hãn, khí huyết nồng đậm tràn đầy dương khí để cho yêu tà tránh lui.
"Xem ra bọn họ muốn ta làm kẻ đi đầu, cũng được, dù sao tiếp tục đợi cũng không phải là cách. Chẳng bằng vào sức mạnh tạo ra một con đường mới."
Từ một ông lão trở thành một thanh niên, từ yếu ớt trở lại đỉnh phong.
Giọng nói của người thanh niên vang vọng khắp toàn bộ vũ trụ bát hoang, để cho tất cả chúng sinh đều nghe thấy tiếng của hắn.
"Trấn Linh Đại Đế vì sao lại nói như vậy?"
Chúng sinh ngờ vực, trong lòng không rõ.
"Đại Đế đã sống hai thế, thế thứ nhất sống một vạn hai ngàn chín trăm sáu mươi năm. Thế thứ hai này đã sống được hai vạn tám ngàn ba trăm tám mươi năm. Có lẽ tuổi thọ của Đại Đế đã đi đến cuối cùng ở một thế này, ngài ấy có lẽ muốn đánh cược, muốn thành tiên."
Có nhiều đại giáo lão tổ cũng sắp chết, bọn họ đang ở cùng một hoàn cảnh, cho nên có thể đoán ra được.
"Chỉ có điều, bọn họ mà Đại Đế nói là ai? Chẳng lẽ còn có Đế giả còn tồn tại hay sao? Không thể nào!"
Có một vị lão tổ dùng thần niệm giao lưu nói. Vị lão tổ này là người trẻ tuổi so với những người khác, còn chưa biết đủ nhiều bí mật nên mới hỏi như vậy.
"Đế giả trọn vẹn tất nhiên là không có, nhưng mà Đế giả không trọn vẹn thì có một đống đấy. Trong cấm khu kìa."
Có lão tổ ở phương xa, cách vài cái thiên hà trả lời, trong giọng điệu không khỏi sợ hãi.
"Là những kẻ nhấc lên hắc ám kia?"
Vị lão tổ trẻ vừa rồi nói, tin tức này thật sự là bất ngờ, để cho ông ta không khỏi kinh sợ.
Hắc ám náo động, sinh linh thế gian bị cắn nuốt, vũ trụ vạn tộc kêu rên, máu chảy khắp nơi. Hắc ám náo động chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cách khoảng chục thời đại lại xuất hiện. Đừng nghĩ chục cái thời đại rất ngắn, mỗi thời đại đều dùng mấy vạn thậm chí mười vạn năm để tính. Với khoảng thời gian đó, đủ để nó trở thành cấm kỵ, rất ít người nhắc đến, người biết chết thì chết, sống thì đều nhảy vào trong quan tài nằm để kéo dài hơi tàn rồi. Vậy nên trong cổ sử, sách vở ghi chép lại lác đác không có mấy, thành ra không ai biết nguồn gốc của nó.
Vị lão tổ này không nghĩ tới những người nằm trong cấm khu kia lại chính là nguồn gốc.
"Chúng ta.. Có nên đi giúp ngài ấy không? Có lẽ.. Nhờ vào đó mà thành tiên."
Lại một vị lão tổ ở một thiên hà khác nói, giọng nói già nua, yếu ớt đứt quãng. Thọ nguyên của ông ta sắp cạn, cho dù là nằm trong quan tài, tự phong ấn, phủ bụi chính mình, tuổi thọ trôi đi sẽ chậm hơn cũng cần phải chết. Vị lão tổ này muốn đánh cược một lần.
"Quan sát đi, nếu tỉ lệ thành công lớn thì giúp ngài ấy. Còn không thì ai về nhà nấy ngủ, đi giúp chính là chịu chết."
Có lão tổ nằm trong quan tài, thần niệm bao trùm khắp hoàn vũ nói. Đến cảnh giới như bọn họ đa phần đều rất sợ chết, nếu không phải thọ nguyên sắp cạn kiệt thì đều không nguyện ý xuất thế. Hơn nữa, sự tồn tại của bọn họ chính là át chủ bài của tông môn, thánh địa. Mỗi người đều là tiền vốn để cho tông môn cường đại.
Cùng lúc đó, ở vũ trụ biên hoang.
Trần Phàm vung tay, từ trong tay áo bay ra một cây thương dài đã vô cùng cũ nát.
Trên đó khắc một dòng chữ "Bất Phàm".
Trường thương được làm từ đồng thau, chính là nguyên liệu đến từ thế gian, vô cùng bình thường. Mặc dù bình thường là vậy, nhưng nó đã đi theo Trần Phàm chinh chiến con đường thành đế, quét ngang vũ trụ không biết bao nhiêu năm tháng. Chiến thắng rất nhiều loại thần khí, đế khí được làm từ những nguyên liệu cấp thần, cấp tiên, chém xuống đầu của không biết bao nhiêu thiên tài, thánh tử, thánh nữ, đạo tử.
Trên con đường tu hành, nó cùng Trần Bình Phàm cùng nhau trưởng thành, tắm trong máu của thánh tử, thánh nữ, hấp thu bản nguyên binh khí của đối thủ, từ binh khí bình thường trở thành Đế Binh, từ trần phàm hóa bất phàm.
"Ngươi đã cũ nát vậy rồi, thế thì để ta luyện chế lại vậy."
Trần Phàm ngắm nhìn trường thương của mình, ký ức về những năm tháng chinh chiến hiện ra trong đầu hắn, tất cả chỉ mới như ngày hôm qua vậy. Đã từng có máu và nước mắt, nhiệt huyết cùng loạn, đã từng có thành công, cũng từng thất bại, cười, khóc, vui, buồn, rất nhiều cảm xúc trong nháy mắt ùa về.
"Lửa hiện!"
Hắn quát một tiếng, thiên địa làm lò lửa, vạn đạo làm củi đun. Vô thượng chân hỏa thiêu đốt thế gian. Tại trước mặt nó, phảng phất thiên địa vạn đạo, pháp tắc đều bị đốt cháy.
Trường thương nằm ở bên trong ngọn lửa, những văn tự cổ được khắc trên nó hiện lên rồi phát ra ánh sáng. Nó từ hình dáng của cây thương dần dần trở về dạng lỏng do sức nóng của ngọn lửa.
Cuối cùng từ dạng kim loại lỏng lại trở về hình dạng một cây thương dài. Trường thương rất đơn giản, vẫn là chất liệu đồng thau, dùng vạn đạo diễn hóa mà thành, vạn đạo pháp tắc khắc vào bên trong đó.
Từ cũ thành mới, không tỏa ra uy áp nặng nề, sức mạnh của nó được thu liễm đến cực hạn, người không biết còn tưởng đó chỉ là binh khí bình thường.
Vù! Vù!
Trần Phàm nắm lấy đế binh Bất Phàm, vung vẩy mấy cái, khí thế từ cây thương lúc này mới phát ra, vạn đạo run rẩy, gào thét.
Sau đó, hắn nhìn về phía cháu gái.
"Tạm thời đành để con chịu ủy khuất ở trong tay áo của ta vậy."
Trần Phàm nhẹ nhàng nói, lộ ra một nụ cười có chút bất đắc dĩ. Cháu gái lập tức bị thu vào trong tay áo.
"Đến lúc rồi."
Hắn lẩm bẩm nói. Cả người hóa thành một tia sáng mà bay đi.
Tay cầm trường thương Bất Phàm, từng dòng văn tự cổ trên cây thương lóe lên, đế binh toát ra uy thế kinh khủng.
Trần Phàm thu người lại, tay nắm trường thương, làm ra tư thế thu mình lại, giống như đang tích súc sức mạnh.
"Ha!"
Trong nháy mắt, một thương được đâm ra, tốc độ nhanh vô cùng, sức mạnh càng là mạnh mẽ. Đầu thương đâm về hướng hư không.
Ầm! Ầm!
Hư không lập tức bị đâm thủng ra một lỗ hổng không gian. Phía bên trong lỗ hổng chính là hỗn độn, một nơi vô cùng nguy hiểm, chỉ có Đế giả mới có thể hành tẩu ở bên trong. Lỗ hổng chỉ hiện ra một thoáng, lập tức bị không gian pháp tắc may vá, che lấp lại lỗ thủng.
"Quả nhiên không dễ dàng như vậy."
Trần Phàm thở dài nói, hắn sớm biết tiên lộ không có khả năng dễ dàng đánh thông. Tiên Vực cùng thế gian, khoảng cách giữa hai nơi là không thể đo lường, cho dù là Đế giả cũng không có khả năng tìm được. Tiên lộ chính là một con đường vượt ngang hỗn độn, nối thẳng đến cánh cửa tiến vào Tiên Vực. Nó biết di chuyển, xuất hiện khắp hỗn độn, nếu như bỏ lỡ một lần, cần vô số năm tháng, thời gian, địa điểm chính xác thì nó mới trở lại.
Trần Phàm biết, nhưng hắn muốn thử sức của bản thân, đánh xuyên khoảng cách giữa hai nơi này.
Hắn bắt đầu bấm pháp quyết, giữa thiên địa ngưng tụ ra một cái đại ấn, vắt ngang tinh hà, khí tức hỗn độn bao trùm, uy thế mạnh mẽ.
"Lên!"
Trần Phàm hét lớn, đại ấn bắt đầu lao xuống địa điểm được hắn chỉ định.
Ầm! Ầm!
Thời không vì đó vỡ vụn, chỗ được chỉ định lập tức bị vỡ ra, hỗn độn lại hiện lên.
"Không phải, tiếp tục!"
Lần này, Trần Phàm đấm ra một quyền, hào quang lóe sáng, thiên hà treo ngược.
"Không phải!"
Ầm! Ầm!
Chẳng biết qua mấy canh giờ, khi Trần Phàm lại định đâm ra một thương. Một phương nào đó trong tinh không, có uy thế ngập trời bùng nổ, hào quang ức vạn trượng, dị tượng khắp nơi, đế uy hiển hiện.
Giữa thiên địa phảng phất có Đế giả xuất thế, vạn vực gào thét, vũ trụ cộng tôn, mấy cột hào quang phóng ra.
Từ bên trong đó, có mấy đạo ánh sáng lóe lên, vượt ngang thiên địa. Ấn, chuông gió, gương, kiếm bay đến. Chỉ trong nháy mắt, mấy cái vũ khí vượt ngang qua vô tận thiên hà, khoảng cách rộng lớn mà đến chỗ Trần Phàm.
"Quá muộn, các vị để một mình ta mở đường, làm ta mệt chết rồi."
Trần Phàm cười lớn nói, đồng thời cũng đâm ra một thương kia, mấy cái vũ khí cũng theo hướng thương chỉ định mà đi.
Ầm! Ầm!
Lần này, toàn bộ vũ trụ bát hoang cũng vì đó mà run rẩy, thời không suýt chút nữa sụp đổ, vỡ vụn. Một lần này chẳng thua gì đế chiến ở thời thượng cổ, thời tiên nhân vẫn còn trên thế gian.
Hư không lại bị đánh nổ, không gian pháp tắc chậm chạp không thấy. Từ bên trong lỗ hổng hư không truyền ra một loại khí tức, cao cấp hơn thiên địa tinh khí trên thế gian rất nhiều.
"Loại thiên địa tinh khí này cao cấp hơn rất nhiều, đáng tiếc vẫn không phải tiên khí."
Từ phương xa, có một giọng nam truyền tới. Trần Phàm ngoảnh mặt nhìn lại.
Đó là một nam nhân trông tuổi ba mươi, dung mạo tôn quý, ánh mắt thâm trầm như biển sao, dáng người vĩ ngạn, khoác trên mình hoàng bào, đầu đội kim quan. Hắn long hành hổ bộ, bước đi giữa tinh không, mỗi một bước là vượt qua vô tận thiên hà mà đến.
"Xin chào Lý tiền bối, đa tạ tiền bối giúp đỡ."
Trần Phàm mỉm cười, chắp tay chào đón người đến.
"Tiểu hữu không cần khách khí, mục đích của chúng ta đều giống nhau, giúp đỡ là chuyện đương nhiên."
Tiền bối họ Lý cũng cười cười. Trong lúc lơ đãng vô tình để lộ ra khí thế bề nghễ thiên hạ, quét ngang lục hợp bát hoang, khí thôn sơn hà. Hắn tựa như một bậc đế vương, thống ngự vạn vực, chúng sinh cúng bái. Lúc này, hắn đưa tay ra, vượt qua hư không, nắm lấy ấn tỷ vừa rồi sau đó thu lại.
"Nếu có tiên khí thì đó chính là Tiên Vực. Nếu Tiên Vực xuất hiện dễ dàng như vậy thì chúng ta đã không phải chờ đợi nhiều năm rồi."
"Chính xác, nếu như dễ dàng như vậy thì những cấm khu kia cũng sẽ không xuất hiện."
Lần này có đến hai giọng nói trong trẻo, tựa như mùa xuân ấm áp cùng mùa đông giá băng từ phương xa truyền tới. Trần Phàm cùng đế vương họ Lý cũng nhìn lại.
Hai người này tựa hồ đồng hành cùng nhau, bọn họ không bước đi trong tinh không. Thay vào đó tựa như lợi dụng một loại bí pháp, hoa tuyết khắp trời, hai người giống như xuất hiện ở khắp nơi trong thiên địa, mỗi một bông hoa tuyết thì đều có bọn họ ở nơi đó, không biết nơi nào mà tìm. Chẳng mấy chốc, hai người đã xuất hiện ở trước mặt Trần Phàm và đế vương họ Lý.
"Xin ra mắt Nhan Xuân, Nhan Băng tiền bối."
Trần Phàm lại chắp tay chào.
"Tiểu hữu khách khí."
"Ừ."
"Xin ra mắt Lý tiền bối."
"Hai vị không cần như vậy."
Hai vị nữ tử này chào hỏi tiền bối họ Lý.
Tiền bối Nhan Xuân, nàng khoác một bộ lục y tựa như sắc xuân tràn trề. Đôi mắt long lanh tựa như hồ thu, mang theo sự dịu dàng tràn đầy sức sống. Dung mạo của nàng mang nét đẹp của mùa xuân, nụ cười như ánh ban mai, tựa hồ để những giá băng trên thế giới tan đi, ấm áp xuất hiện.
Nàng nắm lấy tay vị nữ tử còn lại. Tiền bối Nhan Băng, bạch y như tuyết, ánh mắt nàng lạnh lẽo như hầm băng, đôi môi đỏ thẫm nhưng không hề có nụ cười. Mỹ mạo tuyệt thế, nhưng lại cao ngạo không gì sánh được, tựa như mùa đông lạnh lẽo, rõ ràng Trần Phàm đứng trước mặt nàng, nhưng lại cảm giác được như cách xa chân trời, thần thánh không thể chạm đến.
Hai người vừa đến này là một truyền kỳ, là vạn cổ kỳ tích. Trong một thời đại chỉ có một người chúng đạo thành Đế, đây là hạn chế của thế giới này, là thiên địa không cách nào sinh ra hai vị Đế giả cùng lúc. Thế nhưng họ đã tạo nên kỳ tích, tại thời đại kia, hai người này đã cùng nhau chứng đạo thành Đế.
Tiền bối Nhan Xuân nhấc lên tay trái, tiền bối Nhan Băng nhấc lên tay phải. Chuông gió lập tức bay về tay Nhan Xuân, gương về tay Nhan Băng.
"Không sao, Tiên Vực chẳng mấy chốc sẽ mở ra mà thôi."
Cuối cùng, một thanh âm hùng hồn truyền tới. Thiên địa run rẩy, tựa như có hung thú viễn cổ giậm chân bước đi. Đó là một nam nhân trông tuổi hai mươi, người mặc long bào, đầu đội ngọc quan. Hắn tướng mạo oai nghiêm, thần thái bất phàm, đế vương chi uy hiển lộ, tựa như chúa tể thiên hạ. Ánh mắt tựa như lưỡi kiếm sắc bén, dáng người thẳng tắp. Hắn cưỡi kiếm mà đi, lại như kiếm tiên hàng thế, sau lưng càng là có Huyền Quy cõng kiếm mà bước theo.
Người này chưa đến nhưng đã đưa tay ra, thanh kiếm được bắn ra vừa nãy cũng lập tức bay trở lại tay hắn.
"Xin ra mắt Lê tiền bối."
Trần Phàm cung kính chào hỏi.
"Tiểu hữu quá khách sáo."
Tiền bối họ Lê cười nói.
Bốn người này chính là những người vừa trợ giúp Trần Phàm, mỗi một người đều có thực lực sâu không lường được. Đều là Đế giả, hơn nữa còn là Đế giả trọn vẹn. Năm người Trần Phàm đều là cường giả đã khám phá con đường thành tiên của riêng mình, vốn không cần xung kích tiên lộ, tiến công Tiên Vực. Nhưng mà cháu gái của hắn không có nhiều thời gian, vậy nên hắn muốn đánh vào Tiên Vực.
Các vị tiền bối này đều đã chủ động ẩn thế, không có người nào biết được. Nhưng Trần Phàm dùng thủ đoạn nghịch thiên mà suy tính ra dấu vết, từ đó mà tìm được. Trần Phàm thuyết phục bọn họ giúp đỡ hắn, đổi lại nhân tình. Nhân tình, đối với tầng lớp cường giả như bọn họ, thứ này đáng giá, vượt xa vô số bảo vật, công pháp. Hơn nữa, bọn họ cũng muốn điều tra nguyên nhân tại sao lại xảy ra đại chiến, trận chiến của các tiên nhân dẫn đến Cửu Thiên Thập Địa vỡ nát, hóa thành vũ trụ hiện tại, thời đại cũng vì đó mà rơi vào mạt pháp, tiên lộ đứt đoạn, thế gian mỗi một thời đại chỉ có một vị mới có thể thành Đế.
"Chúng ta đi thôi."
Trần Phàm không nhiều lời, hóa thành ánh sáng chủ động bay trước vào lỗ hổng. Các vị tiền bối cũng theo đó mà đi vào.
Ở một nơi khác trong vũ trụ, sau khi lỗ hổng bị đánh vỡ, đám người Trần Phàm đã đi vào trong.
Nơi này có một mảnh đại lục khổng lồ trôi nổi giữa hư không, trên nó là sao trời sáng chói, giữa hư không đều là người, bọn họ hành tẩu trong vũ trụ, nhục thân có thể hoành độ hư không, đều là cường giả ở nơi này mua bán.
Nơi đây gọi Thất Cấm Chi Địa, không ai biết nguồn gốc của mảnh lục địa này từ đâu. Chỉ biết lục địa này rộng lớn, bao trùm vô số thiên hà sáng chói, nhưng ở trung tâm của nó có bảy thiên hà chói lọi nhất.
Chúng lần lượt tên là Ái La, Trường Thiên, Lăng Hư, Thánh Khư, Hư Linh, Hòa Hảo, Đa Thể. Mỗi một thiên hà đều có một cấm khu cho riêng mình, vậy nên vùng đất này gọi là Thất Cấm.
Ầm! Ầm!
Giờ khắc này, đại lục Thất Cấm đột nhiên run rẩy, động đất. Có vô số khí tức quét ngang vũ trụ bát hoang, bao trùm lên trên vạn tộc chúng sinh. Loại khí tức này tựa như đế uy, chúa tể thiên địa, bề nghễ thiên hạ, không coi ai ra gì. Thiên địa run rẩy, gào thét, vạn đạo reo vang, ma sát sinh ra từng tia pháp tắc chi hỏa. Dị tượng hiển hiện, có hung thú đạp đất mà đi, có tiên vương quân lâm thế gian..
"Chờ đợi vạn cổ, đời này, ta chắc chắn phi tiên!"
Vô số đạo hào quang xông lên tận trời, từng đạo thanh âm giống nhau vang lên, mang theo khát vọng vô tận mà đi.
Ngày này, tương lai về sau, chúng sinh sẽ nhớ rằng có vô số vạn cổ chí tôn thét dài bay đi.
5
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
