Chương 4 - Họa vô đơn chí
HAAP Transit Hotel phòng 018 Tư đang mơ mơ màng màng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Anh nằm úp mặt vào gối, với tay tìm chiếc điện thoại di động đặt nằm trên tai giọng uể oải " ai đấy, mới sáng sớm mà đã gọi điện làm phiền rồi ".
Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói êm tai " thưa giám đốc là em đây, hôm nay giám đốc có cuộc họp quan trọng , em điện để nhắc nhở giám đốc đến đúng giờ".
Tư trả lời với giọng điệu chả mấy quan tâm " Hôm nay 8h tôi có chuyến bay quan trọng ra Sài Gòn, cô hủy cuộc họp đi " , nói song Tư không chờ cô thư kí trả lời mà cúp máy luôn, ném nó ra đầu giường tính đứng dậy đi đánh răng rửa mặt rồi con đi ăn sáng cho kịp chuyến bay thì điện thoại lại đỗ chuông.
Tư nghe máy giọng như hét vào mặt " tôi đã bảo là hủy đi, bộ cô không hiểu lời tôi nói sao? ", đang tính cúp máy thì đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nữ đầy oán trách " Dù gì thì chúng ta cũng đã có một đêm thân mật với nhau, anh có nhất thiết to tiếng với tôi như vậy không? ".
Nghe giọng nói khác , Tư nhìn lên màn hình điện thoại, trên điện thoại có lưu Trâm Anh, anh nói với giọng hòa hoãn hơn " xin lỗi, tôi nhầm, mà cô nên nhớ rằng lần đó chỉ là quan hệ hợp tác, cô có thứ cô muôn, tôi có thứ tôi nên có ".
"Hừ! Anh còn nhớ chúng ta là quan hệ hợp tác đấy . Đúng anh đã có thứ anh cần nhưng tôi thì chưa có thứ tôi muốn, tôi gọi điện là để nhắc nhở anh " giọng Trâm Anh lạnh lùng.
Tư trả lời giọng không kiên nhẫn " Việc đó tôi sẽ sắp xếp, cô chỉ việc ngồi và đợi kết quả, tôi còn có việc " ,nói rồi Tư cúp máy vào phòng tắm, để mặc Trâm Anh bên kia đang dậm chận đập tay đầy tức giận.
Làm xong vệ sinh, vẫn bộ đồ ngày hôm qua, anh chạy đi tìm quán phở ăn lót dạ, nghe bảo phở Hà Nội là nhất, đã lỡ trùng sinh vào đây rồi thì cũng phải thử cho biết xem có ngon như lời đồn.
Tìm tới quán phở gần sân bay, quán chỉ có mỗi cái bảng in chữ phở to đùng và hình một bát phở nhìn rất là bắt mắt, Tư xuống xe bước vào quán trước bao ánh mắt trầm trồ, xì sào bàn tán " đi xe sang, mặc đẹp như thế kia mà vào đây ăn phở.... " đủ các kiểu bàn tán.
Tư quan sát xung quanh, thấy quán đa số là thanh niên, họ đang nhìn anh với ánh mắt hâm mộ có, bất thiện có, có những người vẫn chú tâm vào ăn....
Tư mặc kệ tất cả, tiếp tục bước vào quán khi nhìn thấy em phục vụ bước ra từ trong quầy nấu, anh hiểu những ánh mắt bất thiện kia, anh vô tình trở thành tình địch ( chẳng có đại gia nào mà lại vào đây ăn phở, vậy lý do là đây kkk, nhưng mà sai hết rồi nhé! anh là vào ăn phở thật mà ).
Tư nhìn em phục vụ đang đi về phía mình, không ngừng đánh giá giáng người cao ráo, khuôn mặt trắng trẻo, đôi lông mi dài, anh mắt long lanh trong sáng, ngực nở, eo thon, bờ mông căng tròn ,điệu đi lắc lư thì khỏi nói " hèn gì mà quan này thấy nhiều thanh niên vậy, thì ra là vì phở này " Tư nhếch miệng cười.
Em phục vụ nhìn Tư nở nụ cười, tay chỉ về phía góc ra dấu hiệu mời anh đi vào " mời anh đi lối này " , Tư đi theo em nhân viên, vào nơi còn đúng một cái bàn, bên canh có chậu hoa to , anh không khỏi ai oán trong lòng " Cái chậu hoa nằm như thế này, hèn gì chả có ma nào ngồi tới ".
"Cho hỏi anh cần dùng gì ạ! " giọng nói ngọt như mía lùi của em phục vụ cắt đứt dòng sui nghĩ của anh.
Anh vừa cười nói "Em cho anh một tô phở đặc biệt ".
"Anh muốn phở đặc biệt, là loại nào vậy " em phục vụ cười tình nghịch .
Tư vô ý thức trả lời " thì là phở bò chứ còn phở gì... " nhìn thấy em phục vụ che miệng cười, Tư như hiểu ra nhưng em nó đã mất hút.
Tư lắc đầu cười " không ngờ cô em này lại bạo gan như vậy, không thể bị ánh mắt ngây thơ trong sáng đánh lừa a! ".
Sử lý song tô phở to đùng Tư đánh cái ợ, xoa xoa bụng hài lòng ( ây, nhìn không có phong phạm thiếu gia gì hết, quá thô tục một điểm .), tính gọi em phục vụ lại trả tiền, Tư mới nghĩ ra vấn đề khó sử, trước giờ cái tên Long này toàn chơi quẹt thẻ, có biết tờ tiền nó như thế nào đâu , vấn đề nằm ở đây rồi.
Lo lắng thì lo lắng, không bao giờ chạy trời cho khói nắng, chỉ thấy em phục vụ đi ra nở nụ cười xinh đẹp hỏi " anh có muốn dùng thêm gì nữa không? "
" ai, ông ăn có một tô phở mà giờ chưa có tiền trả đây, ăn nữa có mà chết à " Tư nghĩ thầm mà thương xót cho số phận, không ngờ lần đầu trùng sinh đi ăn phở lại mắc phải cái cảnh này.
Phục hồi lại tâm trạng Tư trả lời " không, anh không ăn nữa, em tính tiền cho anh ",nói rồi Tư đút tay vào túy quần .
"Của anh hết 100k " em phục vụ nhìn Tư vẻ mặt chờ mong nhưng rồi khuôn mặt cứng lại khi Tư đưa một tấm thẻ cho cô " Em quẹt thẻ giúp anh "
Nghĩ là Tư đang đùa mình, em nhân viên vẫn nở nụ cười đầy rạng rỡ " xin lỗi anh bên em quán làm ăn nhỏ, không quẹt thẻ, anh vui lòng trả tiền mặt " .
Đáp lại cô là hành động gãi đầu , giọng nói đầy ngượng ngùng" xin lỗi nhưng anh lại không mang theo tiền mặt ".
Nghe đến đây có mấy thanh niên nãi giờ vẫn chú ý đến tình huống bên này không khỏi bàn tán " đi xe sang, mặc đồ đẹp, dùng hàng mắc tiền, ăn tô phả đặc biệt, không ngờ lại tính đi ăn quỵt... " , muôn vạn lời bàn tán chỉ chỏ không nể nang, cả Tư và em nhân viên đều thu hết vào tai.
Mặt cả hai đen lại, Tư đen là vì tức giận , "mình mà phải đi ăn quỵt ", còn em nhân viên đen là không ngờ lại có tên thiếu gia tính tới ăn quỵt, Tư đang tính phản bác thì giọng nói đối diện làm anh quýnh lên , từng câu từng chữ khắc thẳng vào đầu, " anh tính ăn quỵt" , Tư bối rối thật rồi, anh tính giải thích nhưng làm sao cũng khó nói, như có điều sực nhớ, anh móc trong túy ra chiếc điện thoại bấm số gọi cho cô thư ký " tôi gửi định vị qua messenger , cô cầm tiền qua đây cho tôi ,phải là tiền mặt, không cần nhiều, một triệu là được " nói rồi anh cúp máy, gửi định vị qua cho cô thư ký.
Anh quay lại nói với em phục vụ "đợi tý thư ký của tôi đang trên đường mang tiền đến " .
"Ting " tiếng chuông messenger của anh kêu lên, nhìn vào là tin nhắn của cô thư ký " địa chỉ hơi xa, chắc phải tầm 20 phút nữa tôi mới tới nơi " , anh nhìn vào đồng hồ trên điện thoại, còn 15 phút nữa là máy bay cất cánh " Lần này thì gay thật rồi "
P/s : viết song là đăng bài luôn, chưa kịp sữa lỗi, có gì các đh thông cảm! Thank
16
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
