Chương 1 - Quá khứ đen tối
Trong 1 phòng thí nghiệm 1 người phụ nữ khỏa thân bị trói tứ chi vào 1 chiếc máy hình chữ X với các loại dây dợ, cắm khắp cơ thể. Một người đàn ông cao lớn mặc áo blue đang điều chỉnh máy tính và đứng quan sát bên cạnh.
- “Bất Vấn, em khó chịu quá”. - Cô gái run giọng nói
"Im miệng, cô còn nói nữa là tôi sẽ tăng liều lên gấp đôi "
"Được. Em không nói nữa. Ah~ Đừng mà"- Chỉ thấy Bất Vấn lấy tay đẩy hai chân của cô rộng ra tay còn lại cầm một vật hình thù kỳ lạ trông giống 1 cái tiêm khổng lồ hướng về phía dưới đầu còn lại của ống tiêm nối với 1 bình dung dịch màu đen đặc sệt. Ống tiêm đặt trước âm đạo của cô ma sát trêu đùa khiến cô phải run lên vì kích thích. Sau đó đầu ống chuyển hướng xuống hậu môn rồi thô bạo đâm thằng vào lỗ đít của cô không chút thương tiếc.
“Xin... anh đau… đau quá!
Đường Tâm kêu lên, nước mắt dàn dụa cơ thể gồng lên nhưng bị trói chặt cả tay chân nên chỉ lắc đầu qua lại cố gắng đẩy hông lên cao để tránh khiến cho mu âm hộ trông càng rõ ràng.
Chứng kiến cảnh tượng này khuôn mặt râu ria không quá nhiều biểu cảm nhưng trong mắt hắn lóe lên sự điên cuồng. Hắn vốn không phải là Nghiêm Bất Vấn.
Ba tháng trước tại 1 bệnh viện ở Bắc Kinh, 1 nam bệnh nhân khuôn mặt tiều tụy đang nằm trên giường bệnh sự sống của hắn đã rất mong manh vì căn bệnh suy thận. Hắn sinh ra tại Việt Nam nhưng hiện tại sắp trút hơi thở cuối cùng nơi đất khách quê người, quả là có chút cô đơn nhưng hơn cả hắn cảm thấy không cam lòng.
Năm 1989 khi đó hắn 12 tuổi trong một lần đám nhỏ cùng làng rong chơi thì bị một đám buôn người bắt cóc. Chỉ có 1 đứa trẻ may mắn trốn thoát còn lại đều bị bắt sang Trung Quốc. Bọn hắn bị đưa đi nhiều tỉnh ở khắp Trung Quốc để bán, suốt nhiều tháng trời cuối cùng trong 1 lần sau khi phẫu thuật bị lấy mất 1 bên thận hắn đã thành công trốn thoát. Bọn bắt cóc không thể ngờ tới 1 đứa trẻ vừa bị cắt 1 bên thận có thể chạy trốn nên không thèm canh gác.
Nhưng sau khi chạy trốn cuộc sống của hắn cũng chẳng khá hơn được, hắn chạy đến một vùng quê nhỏ cách Bắc Kinh không xa. Lúc đó hắn không dám tìm đến sở cảnh sát không phải vì không biết tiếng Trung mà là hắn đã trông thấy kết cục vô cùng bi thảm của “những đứa trẻ đen” ( Những đứa trẻ từ thứ 2 trong gia đình không được chính phủ người Hoa công nhận là công dân sau cuộc đại cải cách của Mao Trạch Đông). Trong nhiều tháng tiếp theo, ban ngày hắn phải ăn xin trên đường phố, đêm đến cái đói khiến hắn phải đi lục đồ ăn thừa trong thùng rác rồi ra ngủ ở công viên. Ngày nào cũng phải chịu đựng cái rét và sự mệt mỏi nhưng có vẻ hắn cũng không để ý vì trong đầu của hắn lúc đó chỉ làm theo bản năng sinh tồn.
May thay trời không phụ lòng người, sau 2 năm lưu lạc Tuấn Sinh gặp được được một cặp vợ chồng già nhận nuôi, thực ra chỉ có người đàn bà muốn nuôi hắn, bà ta đối xử với rất tốt cho hắn chỗ ăn chỗ ngủ còn giúp hắn có thể đi học. Người chồng thì thì không ưa hắn chút nào nhưng vì sợ vợ cũng không dám làm gì.
Nhưng chỉ vài năm sau không may là người vợ bị bệnh qua đời, từ đó ông ta thường xuyên chửi rủa, đánh đập hắn. Vốn chẳng phải người ngu Tuấn Sinh lấy số tiền người vợ tích góp cho hắn lúc còn sống bỏ lên Bắc Kinh.
Nhiều năm lăn lộn chém giết, bán mạng cho 1 bang phái hắn đã trở thành 1 lão đại xã hội đen ở thành phố này. Nhưng vì mất một quả thận từ nhỏ nên chỉ sau vài năm chơi đàn bà quá độ hắn đã liệt dương lại thêm những năm này hắn chém giết liên miên hắn dần trở thành người tàn ác phải nói là biến thái, suy nghĩ bệnh hoạn. Hắn hành hạ lũ đàn bà, tra tấn nam nhân người Hoa không thương tiếc. Đáng nhẽ phải hắn là một người bình thường được cha mẹ thương yêu chứ không phải một người kẻ người không ra người phải trải qua tuổi thơ đau khổ và đen tối.
Đường Tâm trông thấy hắn thất thần mà trong mắt lúc đầu toát lên sự cô đơn, sợ hãi khiến nàng cảm thấy trái tim mình rất đau rồi ánh mắt hắn rất nhanh chuyển thành sự phẫn nộ điên dại khiến nàng lại cảm thấy khiếp sợ.
Đây không biết là lần thứ bao nhiêu trong suốt 3 tháng qua cô bị Bất Vấn trói lên chiếc ghế lạnh lẽo này. Anh ấy nói đang điều chế thuốc cứu người cần làm thí nghiệm chưa từng có và rất đau đớn lên cơ thể người sống mà chính phủ không cho phép nên muốn cô làm người thí nghiệm đầu tiên. Nghe đến thí nghiệm có thể sẽ rất đau đớn cô có điểm không tình nguyện nhưng vì yêu hắn nên cô đã chấp nhận. Cô nói với gia đình rằng muốn ra nước ngoài học tập một thời gian rồi lén trốn đến phòng thí nghiệm của Bất Vấn
Hôm nay hắn lại cho cô uống 1 loại thuốc rất đắng tiếp đến trói cô vào ghế, không cần cởi quần áo ra bởi vì từ lúc đến đây cô luôn trong trạng thái khỏa thân, hắn không cho phép cô mặc quần áo cho dù đi lại trong tòa nhà không mặc gì khiến cô rất xấu hổ nhưng may chỉ có 2 người ở đây nên cô cũng đã quen dần. Ngay sau đó anh ấy lao đến cầm dương vật cắm vào âm đạo chưa kịp ẩm ướt của cô. Dù đã bị cướp đi lần đầu tiên từ 1 năm trước nhưng cô vẫn không thể thích nghi được với dương vật của anh ấy thậm chí cô còn thấy cái vật xấu xí này càng ngày càng lớn hơn mà không biết tại sao.
Mặc cho cô cầu xin hắn vẫn tiếp tục đâm vào tận sâu trong tử cung, cảm giác tức bụng vì căng cứng trong âm đạo làm cô khó chịu nhưng thân dương vật với quy đầu không ngừng ma sát với hai bên mép trong âm hộ, càng làm cho chỉ vài phút sau cô đã khoái cảm liên tục, si mê say sưa, trong miệng âm đạo, nước nhờn không khống chế, thẳng trào ra ngoài, dịch nhầy đọng lại rất nhiều chỗ khe âm hộ với đùi nơi vị trí tam giác xuất hiện mê người màu trắng bọt biển nước nhờn.
Đường Tâm bị Nghiêm Bất Vấn đút vào động tác là thật mạnh thô bạo, hung hăng chơi âm đạo, tựa hồ muốn âm đạo của cô bị xuyên thủng, nhưng Đường Tâm thích thú thừa nhận nhận sự công kích, âm đạo dịch nhờn trào ra như nước, bị dương vật to dị thường làm thoải mái, loại khoái cảm quả thực làm cho cô hít thở không thông như muốn chết đi.
– Đừng… đừng có ngừng… á… mạnh nữa đii iii… iii
Đường Tâm thần sắc si mê, đã gần như điên cuồng, đã không còn mắc cở nữa miệng rên rỉ bậy bạ, cái mông màu mỡ hẩy lên thật cao, không ngừng lắc lư vặn vẹo, âm đạo như đói khát tham lam phun ra nuốt vào dương vật Nghiêm Bất Vấn.
Cô không rõ mình bị làm sao mà cơ thể ngày càng nhạy cảm đặc biệt là từ khi bị làm vật thí nghiệm mỗi lần cao trào đều sướng đến chết đi sống lại lúc đó cô không biết trời đất gì cả.
Nghiêm Bất Vấn không nghĩ tới Đường Tâm kích động như vậy, hắn hai mắt đỏ bừng, càng đâm càng hưng phấn…
Một bên kịch liệt đút vào, một bên rên rỉ dâm loạn, xoay tròn cái mông to, cuối cùng hắn đã đạt tới đỉnh cao, mạnh mẽ tinh dịch từng dòng một phun ra sâu trong âm đạo đến thành tử cung của Đường Tâm, lại một lần nữa cô lại đạt tới cực khoái, cô nhớ không rõ là lần thứ mấy cao trào.
Trở về hiện tại, Bất Vấn vẫn cầm trong tay ống tiêm to lớn cắm trong hậu môn của Đường Tâm truyền một loại dịch vào tận sâu trong trực tràng. Đường Tâm đau đớn nước mắt chảy ướt hết mặt mũi, mặc dù đã bị Bất Vấn chơi hậu môn ngay khi mất trinh nhưng cô vẫn bị ống tiêm làm cho đau đớn vì đầu ống nhọn mặc dù nó nhỏ hơn dương vật của hắn.
Bất Vấn thấy cô ta đau đớn trên mặt cuối cùng cũng hiện lên chút vẻ không đành lòng. Người đàn bà này thật ngu xuẩn cho dù hắn đối xử tệ bạc, biến cô thành nô lệ tình dục, vũ nhục thế nào thì cô cũng không dám phản kháng thậm chí còn yêu hắn nhiều hơn. Hắn biết đây là một dạng tâm lý của “Thuyết gắn bó” thường xảy ra với những gia đình có người chồng vũ phu, hoặc những cô gái bị bắt cóc rồi bị hãm hiếp giam nhốt suốt 1 thời gian dài nhưng sau này được cứu ra mới thấy yêu kẻ bắt cóc mình. Do những cô gái này bị đối xử một cách biến thái, cảm thấy mình không còn chút danh dự nào nên sau này trở về cuộc sống bình thường họ cảm thấy không có sự liên kết với thế giới. Họ không thể yêu một chàng trai bình thường được nữa nên dễ bị dính vào những mối quan hệ không lành mạnh hay bạo hành.
Bất Vấn rút ống từ trong hậu môn Đường Tâm ra sớm hơn dự tính một chút rồi tiến đến cởi trói cho cô.
“Được rồi đừng khóc nữa. Không phải lúc tôi chơi lỗ đít thì cô thấy rất sướng sao”
Đường Tâm ngừng khóc nhưng nghe hắn nói vậy lại cảm thấy ủy khuất, đôi môi cong lên tỏ vẻ bất mãn. Nhưng nhớ đến tư vị mình nhiều lần cao trào khi bị hắn cắm vào đít mà âm đạo không tự chủ chảy nước nhiều hơn.
1,221
16
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
