Chương 9
Rời Đi
Nhưng Khôi Lỗi Thuật cũng có hạn chế là chỉ biến người có tu vi thấp hơn bản thân thành khôi lỗi, còn người có tu vi cao hơn thì không được.
Cũng may tên chủ quán chỉ là phàm nhân nên không có việc gì.
Lục Kiệt thầm suy đoán thân phận của đám người đến đây, có lẽ là đồng bọn của tên chủ quán chăng?
Lục Kiệt thử lục soát camera, phát hiện trong phần lưu trữ cũng đã bị ai đó xóa sạch hết, chỉ chừa đoạn ghi hình từ 1 tuần trở lại đây.
"Tên chủ quán này cũng rất thông minh, nếu cảnh sát có đến đây thì cũng không có chứng cứ để bắt hắn, nhưng chung quy là còn non lắm, đánh giá kẻ khác qua bề ngoài là thói quen của một số kẻ tự tin, ỷ vào giàu có, lực lượng to lớn mà không coi ai ra gì".
Lục Kiệt lại tạo thêm một đoàn ý chí bổ sung cho khôi lỗi, qua 3 ngày vừa rồi khôi lỗi tiêu hao hơn 1/2 số ý chí.
Đây là con số kinh người, đủ thấy khôi lỗi suy nghĩ nhiều như thế nào, đây là vì ý chí của Lục Kiệt cũng có thói quen suy nghĩ nhiều như hắn.
Lục Kiệt lên phòng ngủ, tiếp tục chữa thương.
Cứ cách 3 ngày hắn lại bổ sung ý chí cho khôi lỗi một lần rồi đi chữa thương.
2 tháng sau.
Lục Kiệt nhìn 2 cái xác đồng bọn tên chủ quán, hắn tiếc nuối thì thào:"Lấy máu bọn này dùng chữa thương công hiệu quá ít, nếu có huyết viêm thảo thì tốt rồi".
Tiếc nuối là vậy nhưng động tác của hắn cũng không chậm, hắn vung tay lên, trận pháp đã bày sẵn lập tức kích hoạt.
Xác của hai tên thanh niên bỗng nhiên co giật mạnh, sau vài giây máu tươi chảy ra thất khiếu của bọn hắn rồi dần quy tụ thành một đoàn.
Lục Kiệt khẽ phất tay, ngay lập tức trận pháp kêu ong ong, đoàn máu khẽ run run rồi tản ra thành một làn sương đỏ thẫm.
Đây là tinh hoa trong máu của bọn hắn, nếu nói trong máu của con người có đầy vi sinh vật, vi khuẩn, ký sinh trùng, chất bẩn thì làn sương màu đỏ này là tinh hoa trong máu của cơ thể con người, những chất bẩn, tạp chất hay vi khuẩn đều bị loại bỏ sạch sẽ.
Lục Kiệt lấy dao rọc giấy cắt một chút trên cánh tay, sau đó một màn quỷ dị xuất hiện.
Làn sương máu lao nhanh về phía chỗ ngón tay bị đứt, sau vài giây đoàn sương máu toàn bộ chui hết vào chỗ vết thương, vết thương cũng dần mọc vẩy rồi liền lại như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Kiệt khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, hồi lâu sau hắn nở nụ cười khổ, thì thào:
"Hiệu quả quá thấp! chỉ bằng 3 ngày chữa thương của mình, tính đến nay mình đã chữa được 3/4 vết thương, xương cánh tay phải đã liền lại, nội tạng cũng dần ổn định, theo tốc độ này thì 1 tuần nữa mình sẽ hoàn toàn bình phục".
Lục Kiệt thầm tính toán, ngoài mặt hắn vẫn thong dong bình tĩnh nhưng hắn biết thời gian cho hắn đã không còn nhiều.
Kiếp trước, 1 tháng sau khi hắn bị thương, do mệt mỏi và chán nản hắn đã bỏ việc ở bến tàu, bắt đầu thu dọn hành lý rời đi Kinh Thành.
Không biết tại sao hắn lại đến biên giới giữa hai nước, sau vài tháng bôn ba du ngoạn thì hắn đến được thôn Sơn Thanh.
Tại đây hắn đã ở tạm được 2 tháng, tên trưởng làng tuy bài xích người ngoài nhưng vẫn để hắn ở tạm làm những việc nặng nhọc trong làng.
Tuy không thích nhưng hắn vẫn làm, sau 2 tháng hắn rời đi, sau khi đi tu vi đã là Nội Kình Đỉnh Phong, tiến thêm một bước nữa là Hóa Kình Tông Sư.
Có thể nói quá trình này cực kỳ gian khổ nhưng hắn cũng lấy được thành tựu nhất định, từ đó hắn không cần lo lắng sinh hoạt nữa, bắt đầu quá trình trở thành cường giả.
Trong thôn Sơn Thanh có hàng chục bí ẩn, nguy hiểm trùng trùng nhưng không thiếu cơ duyên, vì lẽ đó mục tiêu đầu tiêu sau khi hắn trọng sinh trở về là đến đây.
Hắn cần phải nhanh, càng nhanh càng tốt, nếu đợi quá lâu cơ duyên cũng sẽ được kẻ khác lấy mất.
Mà mật ong và thịt người là thứ cần thiết để lấy một ít cơ duyên đó.
Tuy hắn đã rút máu hai tên đồng bọn chủ quán nhưng thịt và nội tạng, xương cốt vẫn còn, đây đều là thứ hắn cần.
"1 tuần sau chính thức xuất phát". Lục Kiệt thầm hạ quyết tâm, trong suốt thời gian hắn ở phòng trọ chưa từng tu luyện, một là vì thiếu dược liệu cần thiếu để tăng tốc tu luyện, hai là vì không đủ thời gian.
Cứ thế thời gian dần trôi.... 1 tuần sau đó.
Lục Kiệt ngồi xếp bằng trong phòng, xung quanh có quang manh bao bọc hắn, cả người hắn sáng bừng lên nhìn vô cùng huyền bí.
Lục Kiệt nở nụ cười nhẹ, thì thào:"Nên đi rồi".
Hắn chậm rãi đi xuống đại sảnh, trong đại sảnh khôi lỗi đã chờ sẵn, trên bàn đặt một chiếc balô chứa đầy mật ong cùng thịt của hai tên thanh niên.
Lục Kiệt nhìn khôi lỗi, nói:"Đi thôi".
Khôi lỗi nhẹ gật đầu, đi cùng với Lục Kiệt ra ngoài.
Tạm thời khôi lỗi vẫn còn tác dụng với hắn nên hắn vẫn mang theo, vả lại khôi lỗi cumg không cần ăn uống thực phẩm hay ngủ nghỉ như con người, chỉ cần đúng lúc bổ sung ý chí cho nó là được rồi.
14
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
