Chương 23
Trở về qua khứ để yêu anh
Cô phải đi thẩm định dự án, tức là về đồn điền của người xin vay vốn kiểm tra tình trạng xem việc cho vay có khả thi hay ko, tất nhiên ko phải chỉ mình cô đi, cô thì biết gì để mà kết luận rừng cao su có cho nhiều mủ hay ko, mủ có tốt hay ko. Đây là chuyện đột xuất cô đã định từ chối bởi vì chồng cô hiện giờ đang đi lấy tin. Anh và cô đã thỏa thuận ko bao giờ để bé Andre 1 mình, nếu người này đi công tác thì người kia phải có ở nhà, do đó cô đã đắn đo mãi. Làm trưởng bộ phận ko hề dễ dàng, nó làm cô nhớ đến cái thời cô còn học phổ thông, lũ bạn cùng lớp lúc nào cũng nhìn cô với ánh mắt mang hình viên đạn vì cô học giỏi nhất lớp,lấy hết các suất học bổng xịn nhất. Bây giờ cũng vậy. Nếu cô là chủ 1 sạp vải dù là sạp vải to ở chợ hay 1 tiệm tạp hóa lơn lớn, có khi sẽ nghe được những lời trầm trồ thán phục, hoặc cái loại như cô chỉ đi bên cạnh giám đốc, làm bình hoa di động, chắc cũng được nhận ko ít lời tán dương, chứ làm trưởng 1 bộ phận, nói thật làm thật, ở cái nơi trọng nam khinh nữ này đúng là khó chấp nhận. Và người khó chấp nhận điều đó nhất có lẽ là Khánh Duy, anh ta là em trai của chủ ngân hàng, Khánh Phong. 2 anh em họ chênh lệch tuổi tác khá nhiều, nên khi Phong đã thành danh, có sự nghiệp vững chắc rồi, Duy mới chỉ là 1 cậu nhóc. Giờ sau khi đi du học ở Pháp về cậu em muốn xây dựng vị thế của mình nhưng hình như ông anh ko muốn. Bao nhiêu ý tưởng Duy đưa ra đều bị gạt phắt đi, mặc dù, theo cô rất nhiều trong số đó là khá hay, rất khả thi, vậy mà ý tưởng của cô đến cô còn thấy điên rồ lại ngay lập tức được chấp nhận. Cô lại là trưởng bộ phận có nghĩa là có chức vụ gì đó còn cậu ta thì ko, ko danh ko phận, nếu là cô chắc cô cũng tức. Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, cô lờ mờ nhận ra mình kẹt giữa 2 làn đạn, nhưng thôi kệ đi, việc của cô cô cứ làm. Nhưng cũng vì chuyện ghen ghét đố kị nên lần này cô mới bị ép đi ngoại tỉnh. Nghĩ tới nghĩ lui cô đành nhờ mẹ anh trông Andre giúp, giai đoạn này đang bị săm soi, cô ko thể để sảy chân được. Lẽ dĩ nhiên bà nội Andre hoan hỉ nhận lời.
Tưởng lấy tin ở Ninh Bình cuối cùng anh lại tới Hải Dương, dạo gần đây vùng này có 1 nhóm cướp đang hoành hành. Đang lang thang trong rừng anh chợt nghe tiếng gọi quen thuộc. Quay lại nhìn anh bất ngờ đến kinh hoàng, vợ anh đang chạy về phía anh, miệng thì gọi tay thì vẫy rối rít"Đây là đâu mà em lại tới hả, cái cô ngốc này" ang nghĩ thầm. Bất chợt anh nhận ra ko còn thấy người dẫn đường của anh đâu cả, linh tính cho anh biết có chuyện chẳng lành anh vội kéo vợ chui vào 1 bụi cây. Ngay lập tức, 1 đám lố nhố hơn chục tên tay lăm lăm vũ khí xuất hiện, tìm mãi thì chẳng thấy đâu, giờ lại thấy trong tình huống này. Nếu chúng nó bắt được vợ chồng anh thì lũ sói đói ấy sẽ đối xử với vợ anh ra sao nhất là khi cô đi với 1 tay người Pháp. Nhẹ nhàng, nhân lúc cô ko để ý anh chui ra khỏi bụi cây, vòng sang 1 lối khác và xuất hiện ở chỗ đối diện với nơi cô nấp.
Thoáng cái cô đã ko thấy anh đâu, rồi lại thấy ang xuất hiện phía xa. Đến lúc cô hiểu được chuyện gì vừa diễn ra thì anh đã bị 1 tên trong đám bặm trợn quật cho 1 cú vào đầu. Rồi nắm 2 chân anh bọn chúng kéo anh đang ngất xỉu lệt xệt vào sâu trong rừng.
3
0
3 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
