ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8 - Bị phát hiện

Nói rồi anh Sơn kéo mạnh một cái, sự thật được phơi bày khiến anh ấy rất bất ngờ, phía dưới 953 đã thu nhỏ mình lại đồng thời dấu cả hai tai và đuôi. Tôi sợ tới mức tim đập liên hồi, trong khi 953 chỉ đứng dậy và nói

-Chào chú ạ, cháu là em gái của Phong!

-Ồ em gái hả, ngoan dữ ta! Tưởng gì chỉ là người thân, haiz chú làm anh hụt hẫn quá

Tôi đang không hiểu chuyện gì còn đang đơ ra, thế rốt cuộc là anh đang nghĩ tôi giấu cái gì vậy? Mà thôi bỏ qua thì cũng thật may mắn khi anh Sơn cũng khi nghi ngờ thêm chỉ dặn tôi vài thứ lặt vặt như chăm sóc sức khỏe và rời đi, thoát rồi!

-Chán thật, may là ta thông minh đấy, cảm ơn đi

-Cảm ơn cái gì, đây là bệnh viện của tổ chức nhưng được nguy trang nên ảnh mơi không nghi ngờ gì thôi chứ nếu ở trong tổ chức thì cô có nói dối giỏi như nào cũng vậy thôi

-Nhưng ta mà không nhanh trí thì ngươi cũng gặp không ít rắc rối đâu nhỉ

Tôi không nói gì quay ngươi đi ngủ, vết thương còn chưa lành thời gian đâu mà tranh luận với con này giữa sức dưỡng bệnh còn hơn, chưa kịp vào giấc thì lại bị 953 làm phiền

-Này sao ít nhất cũng phải cảm ơn đi chứ!

-Rồi rồi, cảm ơn nhận tiện thì lần sau đừng có giả làm em gái tôi nữa

-Sao vậy?

-Vì em ấy cũng không còn nữa, nên lần tới sẽ bị phát hiện ra đấy

-Thế à, mà ta đã cất công ra đây rồi thì sao ngươi không dẫn ta đi đâu đó nhỉ

-Thôi giờ tôi bị thương nên không đi được hẹn cô bữa khác nhé

Nói rồi tôi tiếp tục ngủ, có vẻ lần này làm cô ấy hơi buồn chịu thôi giờ tôi cũng chẳng đi nỗi nữa. Bỗng cả người tôi bắt đầu nóng ran cả lên như thể là có một ngọn lửa bùng lên khắp cả cơ thể mình, tôi mở mắt ra kiểm tra thì quả thật là có lửa đang bốc lên thật, nhưng nó không hề gây một chút sát thương nào mà dường như nó đang chữa lành cho tôi thì phải vì cảm giác đau từ các vết thương bắt đầu đã tuyên giảm, tôi tháo băng gạc ra miệng các vết thương đang dần khép lại nhanh chóng

-Thế là có thể đi được rồi chứ?

SCP 953 cười đầy tự mãn nhìn tôi, hóa là do cô ấy làm theo tài liệu tôi đọc thì đây là một trong chiêu thức của cô ấy có khả năng hồi phục một cách thần kì. Cạn lời thật vì muốn tôi đưa đi mà cô làm tới vậy luôn á chịu thật

-Thôi được rồi chờ tôi tí

Tôi bắt đầu đi thay đồ và dắt cô ấy xuống phố, khung cảnh thế giới bên ngoài thật bình yên, những tia nắng ấm áp với những tiếng chim hót trên những cành cây làm cho tôi cảnh thấy thoải mái một cách kì lạ, hiếm khi tôi tận hưởng được nó vì không gian làm việc trong tổ chức rất căng thẳng và ướm mùi máu tanh. Đang chìm đắm vào những suy nghĩ riêng của mình thì tôi bị kéo lại thực tại bởi một cú nhéo vào tay

-Đang nghĩ gì vậy?

-Không chỉ vu vơ thôi đừng để ý

-Thế giờ ta đi đâu?

-Tùy cô thích đi đâu thì đi

-Nếu nói vậy thì tạm biệt!

SCP 953 liền phóng đi mất, này ý tôi là phải có tôi đi chung nữa mà, tôi liền chạy theo nhưng khổ nỗi là cô ấy chạy nhanh quá tôi không bắt kịp. Chẳng biết cô ấy đi đâu nữa, hy vọng là không có gì

Tôi cố lần theo cô ta bằng cái trí nhớ hạn hẹp của mình, tôi băng qua các con đường gốc phố nhưng chẳng thấy cô ta đâu, không lẽ cô ta tính bỏ trốn? Nếu là như vậy thì thật sự tôi gặp rắc rồi, kiểu gì khi biết chuyện anh Biên cũng sẽ trách mắng tôi cho xem vì đã không báo cáo khi gặp SCP mà còn dẫn nó ra ngoài. Càng nghĩ càng sợ tới nỗi tôi còn phải rùng mình, tôi nhanh chóng tiếp tục chạy đi tìm kiếm cô ấy tới, tới một nơi có nhiều người tập trung lại chăm chú quan sát người đứng trên đó phát biểu do tò mò nên tôi cũng có lại gần xem thử

-Tiếp theo đây tôi xin mời một người ngẫu nhiên lên đây để tham gia một trò chơi nho nhỏ và người thắng sẽ được trao tặng phần thưởng độc quyền

Đám đông hò hét nhiệt tình phản ứng trong khi tôi còn không hiểu là ông đó đám làm cái gì nữa, người đàn ông ấy bắt đầu đảo mắt nhìn quanh trong đám đông rồi chọn một người trong đấy không biết là do tình cờ hay sao mà người bước lên lại chính là SCP 953? Thế thì khỏe cho tôi rồi

-Cô đã sẵn sàng cho câu hỏi đầu tiên chưa?

-Dạ rồi anh cứ hỏi đi ạ!

-Thật là một cô gái đầy năng lượng, vậy hãy đến với câu hỏi đầu tiên!

Người MC bắt đầu đọc ba câu hỏi liên tiếp và cũng thật bất ngờ khi cô ấy trả lời đúng hết vì mấy câu ấy toàn liên quan đến cái bộ romcom gì đấy mà cô ấy xem. 953 trả lời nhanh đến nỗi mà phải khiến cho mọi người ở đấy kể cả MC còn phải bất ngờ, thế là cô ẵm nhẹ phần thưởng về, tôi đứng ở đấy đón cô ấy khó chịu nói

-Sao cô tự ý bỏ đi vậy?

-Thì ngươi bảo ta đi đâu thì tùy mà!

-Ý tôi là phải có cả tôi nữa!

-Sao ngươi không nói rõ ngay từ đầu

Nói thế thì tôi cũng chịu, có thật sự là cô đã tồn tại từ xa xưa không vậy? Tôi cũng không nói gì thêm dẫn cô ấy đến một quán ăn ngẫu nhiên nào ấy đã ăn sáng

-Này cô ăn gì?

SCP 953 không trả lời mà chỉ nhìn chăm chú vào món quà thích thú, tôi cố gọi hai ba lần nhưng không có tác dụng gì mấy mãi cho tới khi lay vai cô ấy thì mới chịu để ý tới tôi

-Hả?! Ngươi nói gì?

-Tôi hỏi là cô ăn gì? Không biết nó có gì để cô nhìn lâu tới vậy?

-Ngươi không biết gì hết đây bản đặc biệt đấy ta nghĩ coi nên để nó ở đâu trong bộ sưu tập của mình

-Thiệt tình mê đến cỡ đó đấy, cô đúng là đồ W… thôi bỏ đi

Chúng tôi gọi món ra và bắt đầu dùng bữa, nhìn dĩa cơm tấm trên bàn làm thơm phớt và hấp dẫn làm tôi nóng lòng muốn thử nó ngay lặp tức, thú thật tôi là tín đồ của món này cho nên lúc nào có cơ hội thì tôi liên chạy ra làm một dĩa rồi tính gì rồi tính, chỉ có điều là với một SCP 953 thì liệu cô ấy có thích không? Cô nhìn sơ lượt rồi bắt đầu gắp cải chua ra khỏi, xong việc cô ấy bắt đầu đảo mắt qua chén nước mắm rồi nếm thử cô ấy liền nhăn mặt quay lên nhìn tôi đầy khó chịu

-Mặn quá! Đã thế còn cay nữa!

-Làm gì có bình thường mà- Tôi vừa nói vừa nếm thử

-Vị giác của con ngươi các ngươi kém thật như thế này mà bảo bình thường

Cô ấy vừa nói vừa dời phần cải chua và dưa leo qua cho tôi Ăn sáng vui ta, Phong nhỉ? Đã thế lại còn đi cùng với 953 cơ mà

-Ơ… anh …Biên, anh đi đâu vậy hôm nay anh không có việc ở căn cứ à

-Có việc thì làm sao mà anh thấy được cảnh này

Anh vừa nói vừa vỗ vào vai tôi đầy “thân thiện”, tôi đảo mắt đến SCP 953 tìm kiếm sự cầu cứu nhưng cô ấy chỉ bình thản không nói gì như đang xem kịch hay, thế là tôi bị ảnh đưa về căn cứ khiển trách. Trước mặt ảnh tôi khép nép không dám nhìn mặt ảnh

-Này thề còn gì gọi là món ăn của người ta nữa, thế khác gì làm mất đi những cái cốt lỗi của món ăn sao?

-Im đi ta không thích là không thích!

-Ít nhất cũng có chút nước mắm chứ! Tôn trọng ẩm thực của người ta đi chứ, mặn thì chang ít cũng được

Bị tôi thuyết phục cô ấy mới miễn cưỡng chang mốt vào rồi ăn, thật tình SCP cũng kén chọn quá đi mất

-Sao ngon không?

-Cũng tạm

-Tạm thôi á?

-Thì biết đâu ta sẽ thử lại

Tôi định đứng dậy trả tiền thì một bàn tay đáng sợ khoát vai tôi khiến tôi sợ đổ mồi hôi hột, tôi quay lại thì nó lại càng đáng sợ hơn khi người ấy đích thị là anh Biên

6

0

6 ngày trước

11 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.