ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6 - Truy bắt 2

Nghe tôi nói vậy hắn ta cười to, tiếng cười của hắn đầy sự thách thức và chế nhạo tôi, hắn tiếp tục siết mạnh vào cổ tôi khiến tôi càng lúc càng khó thở

-Ngươi có thể làm được gì trong khi ngươi chỉ là một con chuột bé tí đã sa vào bẫy cơ chứ?

Mặc cho những lời hắn nói thứ tôi quan tâm là trái bom khói được gắn lên người đồng đội đã chết của mình, tôi cố dồn hết sức lực còn lại của mình rút khẩu súng ngay hông mình và bắn nhiều phát vào vị trí đó. Quả bom phát nổ khiến hắn bất ngờ đồng thời cũng tạo cơ hội cho tôi phản công, tôi co người lại đạp mạnh vào ngực hắn làm tên đó bị bật ra và thả tôi xuống, nhân lúc hắn chưa hiểu chuyện gì tôi liền cầm lấy bộ đàm gần đó và lao ra ngoài của sổ. Tôi đáp đất ngay một chiếc xe ô tô đang đậu phía dưới, cũng may tầng này không sao nên tôi cũng không bị thương gì mấy, tôi đứng dậy nhìn lên phía trên có vẻ hắn không biết tôi thoát bằng đường này nên đã không lại đây kiểm tra, nhanh chóng liên lạc về với sở chỉ huy để báo cáo tình hình

-Báo cáo, đôi tiên phong đã thất bại

-Đã rõ, tình hình thế nào rồi?

-Khá tệ, đội tôi đã bị tiêu diệt hết rồi và mục tiêu...

Tôi ngơ ngác nhìn lên trên, một bóng đen lao ra và dưới ánh trăng gã đó dần hiện lên với vẻ mặt của tên tâm thân và điên loạn

-Mục tiêu đang bỏ chạy!!! Nhắc lại mục tiêu bỏ chạy!!!- Tôi hoảng sợ hét vào bộ đàm

- Cái gì?! Tệ rồi ra lệnh cho đội Beta sợ tán người dân trong vòng hai km nhanh lên! Còn cậu bám theo hắn đừng để mất dấu!

-Đã rõ

Tôi liên bám theo tên đó bằng tất cả sức lục mình có nhưng hắn ta chạy quá nhanh, hắn cứ như hồn ma vậy cứ thoát ẩn thoát hiện khiến tôi khó khăn trong việc bám theo. Chết tiệt rốt cuộc hắn là cái thể loại gì vậy? Sao mà một con người bình thường có thể chạy nhanh tới mức đó được cơ chứ? Sức mạnh từ con búp bê gỗ đó sao? Mặc cho là gì thì tôi cũng phải ngăn hắn lại trước khi quá muộn, bám theo hắn đến trước căn nhà của một hộ dân, tôi liên hoảng sợ vì căn nhà vẫn còn sáng đèn có nghĩa là hắn đã chạy ra khỏi phạm vi phong tỏa ban đầu, lấy lại hơi thở tôi liền tiến lại gần cánh cửa chuẩn bị mở thì từ chiếc cửa sổ gần đó vỡ tung ra, một người đàn ông tay chân bị uốn éo và gương mặt không lành lạnh đã bay ra qua đường đó, hơi thở anh ta còn thoi thóp nhìn tôi với nỗi tuyệt vọng cố cầu xin tôi

-Xin... anh hãy... cứu gia đình tôi

Nói rồi anh ta cũng chết đi, tôi vừa hoảng hồn vừa tức giận với cảnh tượng này, tôi đạp mạnh cánh cửa làm cho nó bung ra ngay lặp tức trước mặt tôi hắn ta ung dung bóp cổ người phụ nữa cười đầy thỏa mãn, tôi chĩa súng vào hắn yêu cầu thả con tin nhưng tên đó không sợ mà còn cười đắc thắng, hắn từ từ lùi sang phía phải hai đứa trẻ dần hiện ra tôi sửng sốt cầm chặc súng ngắm thẳng vào đầu hắn. Tôi không hề biết hắn định làm gì với những đứa nhóc đó nhưng tôi chắc chắn là nó sẽ rất tệ

-Mày nghĩ với khẩu súng đó có thể ngăn được tao ư?- Hắn nói với giọng đầy tự cao

-Muốn gì cũng được nhưng ít nhất hãy thả những đứa nhỏ đó ra, chúng nó vô tội!

-Xin lỗi nha điều đấy là không thể nhưng ngươi đừng lo chúng sẽ không chết đâu

Nói rồi hắn thả người mẹ chạy về phía hai người con đang sợ hãi khóc không ngừng, người mẹ tôi nghiệp cứ thế chạy lại ôm chúng nhưng rồi từ bộ phận của bà ta cứ từ đứt lìa ra khỏi cơ thể máu bán thẳng vào mặt những đứa trẻ. Chúng vô hồn nhìn mẹ nó trở thành một đống thịt vụng, đôi mắt đầu sự sợ hãi tay chân rung rẩy còn hắn lại cười đầy thỏa thích và nói:

-Nhưng chúng sẽ chết trong tâm hồn và chỉ trong vòng hai mươi năm thôi chúng sẽ trở thành người giống ta hoặc có khi là tệ hơn

Ngay chính lúc này tâm chí tôi hoàn toàn trống rỗng chỉ có sự căm thù sâu sắc với hắn tôi liên tục bắn về phía hắn và lao tới hắn mặc cho sực chênh lệch về sức mạnh nhưng con người gỗ chẳng cho tôi cơ hội nào để đụng vào người hắn. Nó đẩy mạnh tôi sang một bên rồi dùng hai cánh tay sắc nhọn của nó tấn công tôi, phải chật vật lắm tôi mới có thể né được chúng nhưng cũng chỉ là vài đòn vẫn có một số sướt qua người tôi, nó đạp tôi văng ra tới ngoài sân. Trong lúc nó đang lại gần tôi định kết liễu thì tên kia liền kêu nó lại

-Thôi đủ rồi nếu ngươi đi quá xa thì sẽ có nhiều chuyện rắc rối lắm đấy

Hắn ta nhìn tôi đầy khinh thường như đang chà đạp tất cả nỗi lực tấn công hắn của tôi vậy, cứ tôi bất lực nhìn tên ác quỷ rời đi. Tôi cố đứng dậy kiểm tra tình hình hai đứa trẻ chúng nó vẫn thế, vẫn đứng đấy không làm gì cả đồng thời đôi hỗ trợ đã tới, họ nhìn hai đứa trẻ rồi lại nhìn tôi vỗ vai an ủi và dẫn tôi ra ngoài, đoàng đoàn hai phát súng đã kết thúc cuộc đời của hai đứa nhóc ấy, tôi thừa biết điều này nhưng điều này nhưng tôi không thể làm gì vì chúng đã thấy tất cả cho nên không thể...Bỏ đi, tôi phải giết hắn cho bằng được nhất định là phải như thế. Bỗng trên bộ đàm liền vang lên các thanh gọi viện chợ của các đội

-Yêu cầu viện trợ hắn ta đang ở khu vực B, coi chừng! Nó đến kìa! AAAA....

Tiếng súng cùng với tiếng lạch cạch của con người gỗ và tiếng thét thảm thương của đồng đội cùng làm tôi quyết tâm hơn. Tôi liền chạy nhanh qua đó, càng gần xác đồng đội tôi càng nằm là liệt khiến tôi càng muốn giết hắn hơn, đến nơi hắn cũng vừa kết liễu người cuối cùng trong đội, hắn nhìn tôi bất ngờ cười

-Không ngờ ngươi lại muốn cái mạng ta tới vậy

-Tên khốn chuẩn bị trả giá đi!

-Thế cơ à xem coi ngươi làm được gì với cái thân xác phàm nhân đó

Tôi lao lên tấn công hắn đồng thời phải né những đòn chém đầy nguy hiểm từ con người gỗ kia, chúng phối hợp rất ăn ý liên tục né và phản công tôi khiến không ít chỗ trên người tôi bị thương, tôi lùi ra vài bước tay ôm lấy vết thương đang rỉ máu bên tay phải, hơi thở tôi bắt đầu trở nên gấp gáp cả người tôi dần nóng lên, lúc này mọi giác quan của tôi rất nhạy cảm. Bộ đàm của tôi vang lên giọng của anh Sơn yêu cầu tôi chạy khỏi khu vực này

-Này Phong! Rời khỏi đó nhanh lên không mày chết đấy! Nghe gì không?!

-Đồng đội của ngươi kêu kìa, thật tôi nghiệp khi chúng chẳng có thể làm được gì để cứu mày cả

Tôi không nói gì chỉ đứng đó bất động, tên kia vẫn không ngừng sỉ nhục tôi bằng những ngôn từ khó nghe

-Sao vậy? Hối hận rồi à? Giờ chắc hẳn ngươi đang tự trách mình vì đã chơi trò chơi anh hùng chứ gì? TA có thể hiểu vì cuối cùng bản chất của con người chính là yếu đuối mà

-Im mồm, tao không hề hối hận và chắc chắn ta sẽ giết ngươi ngay tại đây!

Tôi lấy bộ đàm vứt qua một bên và rút con dao ngay hông vào tư thế chiến đâu, thấy vậy tên đó cũng tỏ ra thích thú và cũng vào thế Chúng tôi lao vào nhau tung những đòn đánh mạnh mẽ với mục đích lấy mạng đối phương, chúng có tới tận hai người nên rất dễ ép tôi vào góc và tấn công vì thế tôi phải cần cẩn thận từng bước di chuyển điều phải thật kỹ càng nếu chỉ cần một sai sót dù chỉ là nhỏ nhất thì cũng có thể mất mạng. Có điều tôi cũng chỉ là con người bằng da bằng thịt sao có thể địch lại một con búp bê bằng gỗ cơ chứ? Nó chém gãy con dao của tôi rồi lại vụng chém từ dưới lên khiến tôi phải lùi lại nhưng phía sau tên kia lại đứng đấy chờ sẵn và khi có cơ hội thì hắn đã đạp tôi tiếng về phía trước cùng lúc đó con búp bê giơ cảnh tay sắc nhọn của nó lên định đâm chết tôi

10

1

6 ngày trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.