Chương 1 - Gặp gỡ
Nếu được chọn hy sinh cho tổ quốc hoặc hy sinh cho thế giới thì bạn sẽ chọn cái nào? Với tôi, một người
lính của tổ chức SCP thì câu trả lời chỉ có một, cũng phải thôi cái tổ chức oái oăm này thì làm gì có lựa
chọn cơ chứ? Quay trở về sau gần cả một ngày làm nhiệm vụ, tôi thật sự rất mệt mỏi khi cứ phải đi đến
từng ngóc ngách của khu căn cứ chỉ để dọn dẹp mớ hỗn độn do bọn SCP gây ra, nghĩ đến việc phải vác cả
áo giáp thôi là đã đủ mệt rồi chứ đừng nói đến phải chiến đấu với những thứ đó. Trực thăng đáp xuống
bãi đáp trên tầng thượng, tôi từ từ đi xuống phía xa đã có một người đứng đấy chờ tôi từ lâu, người ấy
lại gần đầy vui vẻ hỏi han tôi:
-Nay mọi thứ suôn sẻ như mọi khi nhỉ?
-Vâng, em vẫn còn sống đây- Tôi đáp đầy hời hợt
-Lạnh lùng vậy! Mà đồng đội em đâu hết rồi?
-Họ chết hết rồi, em chỉ giữ lại được xác hai người thôi anh giải quyết giúp em với
Tôi trả lời câu hỏi đấy đầy thản nhiên, cũng chẳng có gì lạ vì việc chết trong cái nơi này thì quá sức bình
thường tới nỗi mà chả mấy ai quan tâm tới việc đồng nghiệp của họ biến mất cả đâu. Người đứng chờ tôi là anh Biên, một đàn anh đồng thời là chỉ huy của tôi, nói thật là cho tới giờ tôi vẫn không thể hiểu
nỗi sao anh ấy có thể giữ được cái tinh thần lạc quan như thế cơ chứ? Kiểu lúc nào cũng bình thản như kiểu không có chuyện gì xảy ra ấy. Mà kệ đi giờ tôi thật sự cần đi ngủ, nên tôi để phần còn lại cho anh Biên lo còn tôi đi về phía phòng nghỉ, đi trên hành lang vắng tanh lạnh lẽo khiến tôi có đôi phần sợ, cảm giác khu vực đáng lý phải có nhiều người qua lại ấy vậy mà giờ đây nó lại vắng vẻ như thế này, cảnh này như trong những câu chuyện ma vậy, ánh đèn lập lòe thỉnh thoảng lại chợp tắt tạo ra những âm thanh đáng sợ như thách thứ lòng can đảm của tôi, thường thì mấy chuyện nhỏ nhặt này tôi cũng không để ý lắm nhưng hôm nay nó thật sự làm tôi cảm thấy có chút rùng mình. Tôi đang nghĩ cái quái gì vậy nè làm gì có những thứ đó đâu chứ! Bỗng bóng đèn ngay phía sau lưng tôi nó bắt đầu chớp tắt liên tục
làm tôi không khỏi nghi ngờ và căng thẳng, này không lẽ là...ma? không! không thể nào có chuyện đó được! Chắc do tôi mệt quá thôi và cây đèn ấy cũng bị hư rồi chắc sẽ ổn thôi, dù có phủ nhận đi chăng nữa thì nó vẫn chớp tắt như thế chẳng có dấu hiệu dừng lại, tôi bắt đầu nổi hết da gà lên rồi, tôi bước đi thật nhanh đến phòng nghỉ chứ ở lại lâu tôi sợ chết mất. Do đi quá nhanh mà chẳng nhìn đường nên tôi đã đụng phải một nhà khoa học đang vận chuyển một thùng hàng, anh ta ngã xuống làm rơi thùng hàng tôi ngay lặp tức đỡ anh ấy dậy
-Anh có sao không?
-À không sao cái thùng này hơi nặng nên tôi không để ý
-Trong đó là gì vậy?
Tôi chỉ vào tay cái hộp thép màu đen được khóa lại kĩ càng nằm ngay góc ở đằng kia, anh ấy vớ lấy cái thùng và lắc nhẹ nó
-Tôi cũng không biết nữa, bên hội đồng O5 chỉ bảo tôi cẩn thận đem nó đến chỗ giam SCP 953 thôi
Hội động O5 ư? Là những người đứng đầu tổ chức SCP, thùng hàng này có gì nghiêm trọng tới nỗi mà
phải đựng trong một hộp kim loại và khóa lại như vậy chứ? Nhưng mà nếu quan trọng đến vậy thì đâu
thể để cho một người vận chuyển nó đâu? Đang phân vân thì anh nhà khoa học bỗng nhiên hét lên đầy
lo lằng như nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng, anh ấy vội đưa thùng hàng cho tôi và cầu xin thảm thiết
-Thôi xong rồi!!!Tôi quên mất phải lo viết cho xong bản báo cáo để mai còn nộp nữa! Anh giúp tôi đưa cái
này đến chỗ SCP 953 với trăm sự nhờ anh!
-Này! Tôi đã đồng ý đâu!
Không để tôi kịp phản ứng thì anh ấy đã đưa thùng cho tôi và chạy đi mất tiêu. Thiệt tình tự nhiên phải
thêm việc chán thật, tôi thở dài đành phải đem cái thùng ấy qua chỗ giam 953, bước tới cánh cửa sắt
lớn dày
cộm tôi lấy thẻ nhân viên của mình ra quét qua máy kiểm tra sau làm cả một đống thủ tục xác minh phức
tạp, nhiêu đấy cũng đã lấy của tôi cả năm phút, lý do tại sao tôi cực ghét việc đến mấy chỗ giam mấy con
SCP. Từng cánh cửa lớn mở ra để lộ một cây cầu mắc nối từ chỗ tôi đến vùng bên đó, sau khi xác nhận
với nhân viên an ninh tôi bắt đầu đi qua phía bên kìa bằng qua cây cầu tưởng chừng như vô tận, ở trên
đây thì không có nhiều ánh sáng lắm đâu nên nó tối thui, còn phía dưới hình như là một chỗ giam SCP
khác. Chắc là do SCP thường sẽ có đặc tính khắc chế nhau cho nên nếu cho ở chung khu quản thúc thì
vừa tiết kiệm chi phí vừa tiện cho việc nghiên cứu và quản thúc. Cuối cùng tôi cũng đã thấy căn phòng
giam, ngay trước cánh cửa thép có phần hơi to ấy có hai con chó săn lớn đứng hai bên, theo như tài liệu tôi đọc được thì do
SCP 953 có đặc tính sợ chó đặc biệt là giống cho to lớn và hung dữ, cái này thì tôi cũng chẳng hiểu nổi
nữa làm thế quái mà một SCP mạnh mẽ với sức mạnh vô song lại có thể sợ mấy con chó này chứ . Thêm
một lần nữa xác nhận với nhân
viên an ninh ở đây sau đó tôi mới đi vào bên trong, có điều khi vô rồi tôi mới nhận ra là ổ khóa của cái
hộp đã bị bung, có thể là do va đập lúc nãy hoặc là một nguyên nhân nào đấy, nhìn vào bên trong tối đen
chứ đầy sự bí ẩn làm tôi thật sự rất tò mò là trong cái hộp này có cái gì mà O5 phải dùng tới loại hộp bền
như này và khóa nó kĩ càng đến vậy. Thật sự là tôi rất kiềm lòng rồi nhưng mà nó hấp dẫn tôi quá nên tôi
đã lấy thứ đó ra xem thử, và thật bất ngờ khi nó chỉ là một con gấu bông? Sao lại như thế được? Chỉ là con gấu bông thì đâu cần phải cẩn thận như vậy đâu chứ? Hay là hội đồng O5 còn có ý nghĩa nào sâu xa hơn? Trong lúc còn đang phân vân thì từ trong bóng tối một ánh mắt dữ tợn phát sáng đang nhìn tôi đầy sát khí. Nó lao tới tấn công bất ngờ tôi như mãnh thú, bị bất ngờ nó đã dễ dàng vật mạnh tôi ra sàn, tôi va chạm cái sàn rầm một cái cảm tưởng mình đã gãy vài cái xương, tôi đau đớn cố nhìn
thứ gì đã tấn công mình thì hóa ra đó là một cô gái trông chẳng có gì là nguy hiểm cả, nếu không có bộ áo giáp tôi đang mặc lúc nãy làm nhiệm vụ thì rất có thể tôi
đã gãy vài khúc xương rồi cũng nên. Cô ấy nhìn tôi đầy sát khí như muốn xé xác tôi và nói với giọng điêu như chán nản khi bị phát hiện cái gì đó
-Thiệt tình đã cố không lấy mạng ai rồi mà vẫn có tên chán sống. Này ngươi có biết mình vừa nhìn thấy gì không?
-Một con gấu bông?-tôi loạng choạng đừng dậy trả lời
-Thế thì ngươi chuẩn bị chết đi, không một ai thấy thứ ở bên trong mà toàn mạng cả đâu
Nói rồi ả ta vung tay về phía tay, một ngọn lửa bùng lên ngay lặp tức khiến tôi sợ hãy lùi lại. Ngọn lửa ấy
nóng đến nỗi ngay cả lớp thép dày bao bọc cả căn phòng đã hóa đỏ và bị nó nung nóng chảy ra, sức mạnh quái quỷ
gì đây tôi thậm chí còn chẳng kịp nhìn thấy, đây là sức mạnh của SCP 953 sao? Thật kinh khủng, 953 có vẻ
khó chịu khi đòn đánh không trúng tôi, nó tạch lưỡi chán nản nói:
-Sao lại vậy nhỉ? Mình ngắm kĩ lắm mà nhỉ? Có vẻ ngươi hơi may mắn đấy! Nhưng lần này thì không may nữa đâu!
953 ngay lặp tức lao tới tấn công tôi, nó vung những móng vuốt sắc nhọn về phía tôi cùng với những đòn
đấy thẳng vào các vùng hiểm trên người tôi, bằng kinh nghiệm chiến đấu của mình tôi dễ dàng tránh né được hết. Nhưng trong lúc bất cẩn tôi đã bị ả ta chỉ có thể cào rách một đường, tôi đau đớn bịt miệng vết thương đang rỉ máu chảy dài trên cánh tay lại, trong khi SCP 953 lại cười đắc thắng và chế nhạo tôi
-Đúng là con người yếu đuối thật, mới đấy mà đã mệt rồi sao? Nào đứng dậy đi chứ cho ta thấy khát vọng sống của ngươi đi con người?
Tôi nhìn phía sau lưng mình, nó là một con đường tôi không có điểm kết tối um nhưng không còn lựa chọn nào khác tôi phải chạy sâu vào trong. 953 bắt đầu lo lắng hét lên:
-Không được đi vào đó!!! Đứng lại cho ta!!!
Mặc cho ả ta có hét hay cảnh báo thì tôi vẫn chạy vào, làm quái gì có lựa chọn nào chứ? Đi sâu vào trong
thì tôi bị sốc với cảnh tượng trước mắt, nó không phải là một căn phòng với các xác chết hay máu me
đáng sợ như tròn các tài liệu vẫn hay viết mà lại là một nơi rất gọn gàng cùng với cách trang trí rất dễ
thương, đặc biệt hơn là trên tường còn dán các sicker hay các poster về mấy bộ phim hoạt hình. Trên tất
cả là cái tủ kính với hàng tá con gấu bông để trong ấy, cái gì vậy nè tôi lạc vào thiên đường à? Chứ trong
cái tổ chức này mà lại có nơi như này được cơ chứ?
14
2
6 ngày trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
