Chương 35 - Tiêu Chiến Người Xuyên Không Rồi
Chương 35 ...nguy hiểm
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến hiểu lầm hết lần này đến lần khác điều yên ổn hết ..không ai phá đám nữa... Ông bà Vương vừa nhìn thấy Tiêu Chiến mà quý mến vô cùng.... Mọi khi cậu khóc sẽ có người bảo kê vô điều kiện không ai khác.. Trần Minh trung ý cấp cao cũng lại là ..anh họ của Vương Nhất Bác... Còn anh và cậu cũng sinh sống bên nhau gần 5 năm ..khi Tiêu Chiến cũng hạ sinh 3 bé trai kháu khỉnh. Và một bé gái dễ thương . Rất đáng yêu vô cùng... Việc mà về lại hiện thực.. Thì không còn nữa... Lương Sỡ khanh đã thay cậu về nơi ấy rồi.. Còn anh họ ....Tống tiên kế Dương cũng đã kết hôn với anh Vương Hạo Hiên rồi về chung sống với nhà Vương Nhất Bác.. Còn Uong Trác Thành và Lưu Hải Khang thì hưởng tuần trăng mật mấy ngàn lần mới về họ cũng có bé trai rồi nha ..chỉ có anh Họ Vương Nhất Bác được bé gái mà ăn mừng mở tiệc.. Vui say trong hạnh phúc...
Còn Việc làm hai người cũng ổn định ...sáng đưa con đi học ...chiều rước con đẩy về bên nội .. Còn đêm khuya thì về nhà luyện tập thân thể lẫn nhau... .còn cô Vương Nhất Bác bị kết an tù chung thân về tội bắt cóc Tiêu Chiến... 5 năm trước.. Còn Trương Khả Hân bị té vực mà mất mạng... Còn Tào Dục Thuần và Tuyên lộ ở bên nhau và sinh một bé trai rất dễ thương nha ..... Hihihjhi...cái này là ngoại truyện ngắn mọi người thích không ạ...
Quay lại 5năm trước.. Nha mọi người.. Hihihi
Vương Nhất Bác đang ngồi thẫn thờ suy tư về mấy tên ám hại bé thỏ thì anh nghe trên tầng 2 có tiếng động lớn rầm rồi tiếp theo là tiếng khóc của ai đang gọi tên anh da diết
Vương Nhất Bác... anh đâu rồi ...anh ra đây cho em ...huhuhu...
Anh vừa nghe mà tức tốc ba chân bốn cẳng chạy lên tầng 2 , Phồn Tinh và Quách Thừa là hai tên vệ sĩ.. Mà anh sắp xếp theo bảo vệ 24/24..mà khoanh tay đứng phía cầu thang đợi lệnh ...Còn anh không quan tâm mà chạy một mạch tới phòng ngủ , thì anh liền mở cửa ra nhìn vào bên trong tìm kiếm ....thì anh nhìn thấy cậu đang ngồi bệt dưới sàn nhà tay chân còn vướng mền , anh liền đưa mắt mik nhìn về phía dưới hoảng sợ đến ttột cùng ..khi thấy bắp đùi cậu có một vũng máu đỏ tươi .....
Anh liền phi nhanh mà lại chỗ cậu, cậu hoang mang mà òa khóc nức nở ôm chầm lấy anh..
"Huhuhu.., anh.Nhất Bác anh đi đâu vậy..sao không gọi em. ..em tưởng anh sẽ theo cô ta ..nên em đứng lên thì em lai cái mền nên té... Huhuhu
Anh đây ...anh đây...em đừng sợ anh không bỏ em đâu.. Em đừng khóc nữa.. ...em ngoan nha...."
Anh Nhất Bác... Huhu..anh đừng bỏ em nữa nha..em sợ anh hết yêu em rồi.. Huhuhu..
Không có... "Anh chỉ có yêu em không yêu ai hết... Anh hứa sau này không rời xa em nữa... , em ngoan ngoãn nghe lời anh nha..mau ngồi dậy để anh kiểm tra xem nào..".
Dạ..
Tiêu Chiến vừa đứng lên thì gương mặt cậu nhăn nhó , mồ hôi đổ đầy trên trán tay vịn bụng mà đau giữ dội
Tiêu Chiến......."
Dạ..
Em làm sao vậy. Mau nói anh nghe đi em đau ở đâu
Em không biết nữa.. Nhưng.. Phía dưới của em chảy máu nhiều quá anh Nhất Bác ơi..
Anh nghe cậu nói liền tức tốc bế cậu lên rồi nhẹ nhàng ôn nhu hỏi cậu..
Em Đau nhiều lắm không ..để anh gọi người đưa em vào bệnh viện
Em muốn lại giường.. Ở dưới sàn lạnh quá..
Anh nghe vậy liền nhẹ nhàng đặt cậu lên giường ..còn ân cần đặt thêm cái gối để không làm cậu bị đau thêm nữa... , nhưng khi anh ngước lên thì nhìn thấy gương mặt cậu.. càng lúc càng tệ ..mặt trắng bệt không chút máu , bên phía dưới cứ chảy máu không ngừng...
Anh Nhất Bác.. ..bụng...em ...đau quá..
TIÊU CHIẾN..EM ĐỪNG LÀM ANH SỢ CÓ ĐƯỢC KHÔNG EM MAU TỈNH LAI CHO ANH ...BỌN BÂY ĐÂU HẾT RỒI HẢ.... MAU GỌI CẤP CỨU NHANH LÊN...
Tiếng Anh vang vọng khắp hành lang...mà truyền đến tai của Phồn Tinh và Quách Thừa, họ liền ba chân bốn cẳng lấy điện thoại gọi cho cấp cứu. ... thì bên ngoài có nguyên một đám dưới lầu đang bước vào mà hốt hoảng chạy lên... liền phụ mấy người kia lấy đồ cầm máu cho cậu ...Còn Vương Nhất Bác thì cứ ôm cậu thật chặt sợ thả lỏng một tí thôi ..là cậu có thể vụt mất trong vòng tay anh , anh liền bế cậu ra xe đi nhanh đến bệnh viện..Còn Tuyên lộ lấy quần áo cho cậu.. Còn Lưu Hải Khang và Uông Trác Thành và Tống Kế Dương.. Thì gọi điện thoại cho ông bà Vương và Bà Tiêu .. Thì bên ngoài có tiếng nói vọng vô...
Vương Nhất Bác mau..đưa thằng bé lên xe ...tiếng nói của Trần Minh Trung lái xe tới.. Vương Nhất Bác liền ôm chầm cậu vào lòng mà an ủi.
Tiêu Chiến em cố lên...anh đưa lên tới bệnh viện.. Trần Minh Trung liền nhấn ga ...mà chạy hết tốc độ đến là bệnh viện..lớn nhất tại Bắc Kinh..
Vừa tới bệnh viện anh liền bế cậu vào trong đặt lên xe rồi..nhờ các cô y tá gọi điện cho bác sĩ ...khi họ đã nhận được điện thoại ..liền chạy ra rồi đưa cậu đến phòng cấp cứu còn anh và mọi người đều bị chặn ở ngoài
Làm Cho Vương Nhất Bác tức giận gào thét bên trong bệnh viện
"Các người mà không cứu được vợ tôi.. là tôi cho người sang bằng hết... cái bệnh viện này cho xem...
Cố ngụy nghe xong điện thoại của Trần Vũ là em trai ruột của Trần Minh Trung .. liền nhanh chân chạy tới phòng cấp cứu ..2 người vừa bước vào trong phòng cấp cứu , ..thì bên ngoài ông bà Vương và Tiêu hối hả chạy tới hỏi anh về cậu... Anh chỉ gật đầu thay lời nói mà rơi lệ... Mọi người đều im lặng đến kì lạ , còn anh cứ đứng thế trước phòng cấp cứu mà đi lại lại.. ..Còn ông bà Vương, và Tống Kế Dương, Vương Hạo Hiên, ,Uông Trác Thành,Lưu Hải Khoan , Tuyên lộ cùng với Tào Dục Thuần nhìn thấy anh cứ đứng nhìn vào cánh cửa kia mà xót xa...Vương Hạo Hiên và Lưu Hải Khoan đi lại định đỡ anh tới ghế ngồi... nhưng anh vẫn không chịu nhúc nhích cứ đứng đó mãi thôi.. ...
Thời gian trôi qua cũng vừa 2 tiếng tỉnh lặng . mà anh cứ giằng vặt bản thân của mìk mãi..
Vương Nhất Bác... Mày đã hứa với Lương Sỡ Khanh phải chăm sóc tốt cho em ấy mà ...sao hôm nay mày để em ấy phải như vậy chứ... " tại mày,.. tại mày hết. ... đó Vương Nhất Bác...tại mày... Tại mày.... Anh cứ đấm vào ngực mình mà hai hàng nước mắt cứ mãi rơi xuống..
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
