ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25 - Du sĩ

SÁT KHÍ TRÀN NGẬP, LỜI THỆ VANG VỌNG 

Chưởng môn Vân Kiếm Tông  Tô Vô Tuyết đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo quét qua toàn trường: 

"Giả Đạo là gì? Một tà giáo tẩy não, một thứ hư ảo khiến tu chân giới lung lay tận gốc!" 

"Nếu không diệt trừ, hôm nay là một tông môn sụp đổ, ngày mai là một tu sĩ buông kiếm, tháng sau toàn bộ thiên hạ sẽ không còn kẻ nào dám tu hành!" 

Ma Môn Lịch Thành Ma Quân cười gằn, sát khí đằng đằng: 

"Bọn chúng không cần vũ lực, không cần chiến đấu, mà khiến cả tu chân giới suy vong từ bên trong." 

"Thứ tà môn này… nếu để tồn tại, ai dám đảm bảo rằng một ngày nào đó chính chúng ta cũng sẽ bị dao động?" 

Thánh Chủ Minh Huyền Thánh Địa trầm giọng: 

"Giả Đạo phủ nhận con đường tu luyện của chúng ta, phủ nhận thiên đạo, phủ nhận mọi giá trị của tu chân giới." 

"Nếu để bọn chúng tiếp tục truyền bá tà thuyết, thì bao nhiêu năm khổ tu của chúng ta có còn ý nghĩa gì?" 

Cao thủ tứ phương đồng loạt đứng lên. 

Một lời thề vang vọng thiên địa. 

"Từ hôm nay, toàn bộ tông môn liên minh, nguyện tiêu diệt tận gốc Giả Đạo Tông!" 

"Kẻ nào bao che Giả Đạo, đồng tội!" 

"Kẻ nào dám dao động trước Giả Đạo, cũng phải bị trừng phạt!" 

TU CHÂN GIỚI  HỎA CHIẾN CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU! 

Lệnh truy sát ban ra. 

Mọi nơi đều bùng lên sát khí. 

Bất kể là kiếm tu, ma tu, hay đan đạo, phù đạo… tất cả đều chung một chiến tuyến. 

Đây không còn là cuộc chiến giữa hai thế lực. 

Mà là cuộc chiến giữa tín niệm của tu chân giới và một thứ tà đạo phủ nhận tất cả. 

Từ hôm nay, Giả Đạo Tông không còn chỗ đứng!

Giả đạo lầm bầm tại 1 góc xó xỉnh

GIẢ ĐẠO  LẦM BẦM TRONG GÓC TỐI 

Giữa những con hẻm nhỏ, nơi ánh sáng khó lòng len lỏi, một bóng người thu lu trong góc xó xỉnh, đôi mắt vẩn đục, mái tóc rối bù, dáng vẻ tiều tụy như một kẻ đã đánh mất tất cả. 

Hắn chính là một kẻ từng thuộc về Giả Đạo Tông. 

"Hừ... tu chân giới... hội nghị tông môn... chúng nó nghĩ có thể tiêu diệt Giả Đạo ư?" 

"Một đám ngu xuẩn, chỉ biết tôn sùng sức mạnh, đâu hiểu được chân lý tối cao..." 

Hắn cười khẩy, nhưng tiếng cười ấy lại mang theo sự cay đắng. 

Xung quanh, tiếng bước chân dồn dập, các tu sĩ qua lại trên phố, bàn tán về cuộc truy sát đang diễn ra. Những mẩu tin đẫm máu truyền tai nhau: 

"Nghe nói Giả Đạo Tông bị truy cùng giết tận, từng đệ tử bị săn lùng khắp nơi." 

"Bọn chúng gieo rắc tà thuyết, khiến biết bao tu sĩ dao động tâm cảnh, nếu không tiêu diệt tận gốc, hậu hoạn vô cùng!" 

Gã trong góc siết chặt nắm đấm. 

"Các ngươi nghĩ có thể chôn vùi Giả Đạo sao? Không… Giả Đạo không chết! Giả Đạo chỉ ẩn nhẫn, chờ ngày phục sinh!" 

Hắn thì thào như một kẻ điên loạn, nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia ngoan độc. 

Giữa cái góc tối tăm này, trong khi toàn bộ tu chân giới đang điên cuồng truy sát, một hạt giống đã được gieo xuống. 

Một hạt giống mang tên: Phục Thù.

Du sĩ lang thang, niệm nghịch thuyết của giả đạo

DU SĨ LANG THANG  NIỆM NGHỊCH THUYẾT GIẢ ĐẠO 

Trên một con đường hoang vu, gió lạnh thổi qua, cuốn bụi mù mịt. Một gã du sĩ áo vải, dáng vẻ phong trần, lê bước giữa đất trời bao la. 

Hắn không có tông môn. 

Không có sư phụ. 

Không có đạo hữu. 

Chỉ có những bước chân cô độc và một giọng lẩm bẩm không ngừng. 

"Thiên đạo là giả dối..." 

"Tu luyện để làm gì? Để rồi cả đời khổ hạnh, bị xiềng xích trong những giáo điều của tông môn?" 

"Mạnh là đúng, yếu là sai, chỉ có máu và chém giết mới quyết định chân lý? Ha… ngu xuẩn!" 

Gã du sĩ ngẩng đầu, nhìn bầu trời vô tận, cười nhạt. 

"Nếu tất cả đều bị giam cầm trong đạo lý của kẻ mạnh, vậy ai là kẻ thực sự tự do?" 

Hắn bước vào một quán trà nhỏ, nơi những tu sĩ giang hồ đang tụ tập. 

Một kẻ nhận ra hắn, nhíu mày: 

"Ngươi là ai? Sao nói lời bất kính với đạo thống tu chân?" 

Gã du sĩ chỉ cười khẽ, rót một chén trà, chậm rãi nói: 

"Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là... các ngươi có từng nghĩ đến chuyện buông bỏ chưa?" 

"Buông bỏ danh vọng, buông bỏ kiếm trong tay, buông bỏ cả con đường khổ tu..." 

"Bởi vì... chẳng phải chính thiên đạo cũng chỉ là một trò hề được dàn dựng hay sao?" 

Không khí trong quán trà chợt trầm xuống. 

Có kẻ cười nhạt. 

Có kẻ giận dữ. 

Có kẻ lại rơi vào trầm tư. 

Và trong khoảnh khắc đó, một hạt giống nghịch thuyết của Giả Đạo đã rơi vào lòng người.

Khắp nơi lẩm nhẩm nghịch thuyết

Từ những tửu quán ven đường đến những động phủ sâu thẳm, từ những tán cây cổ thụ trong rừng hoang đến các bến thuyền nơi giao thương tấp nập… 

Một thứ gì đó đang âm thầm lan tràn. 

Đầu tiên, chỉ là những lời thì thầm, những câu nói vu vơ từ những kẻ lang thang: 

"Thiên đạo không phải chân lý." 

"Tu hành chỉ là một loại trói buộc." 

"Ai mới thực sự là chủ nhân của vận mệnh?" 

Sau đó, những lời lẩm nhẩm ấy bắt đầu xuất hiện trong các tông môn, trong các buổi luận đạo của đệ tử ngoại môn, thậm chí vang lên giữa những trận pháp hùng vĩ của đại giáo. 

Có người bỡn cợt: 

"Lại là những kẻ điên rồ mơ tưởng viển vông." 

Có người giễu cợt: 

"Một thứ tà thuyết không đáng để bận tâm." 

Nhưng cũng có người im lặng, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. 

Bởi vì họ phát hiện—ngay cả những tu sĩ có tu vi vững chắc cũng bắt đầu dao động. 

Có trưởng lão giật mình khi nghe một đệ tử trẻ tuổi vô thức lẩm bẩm: 

"Vì sao phải tu luyện? Vì sao phải đắm chìm trong khổ hạnh?" 

Có chưởng môn một tông phái nhỏ, khi bước qua hậu viện lại nghe thấy mấy đệ tử đang tranh luận, trong đó có một câu khiến hắn biến sắc: 

"Nếu thiên đạo là bất biến, vậy chúng ta nỗ lực thay đổi điều gì?" 

Không ai biết những lời lẩm nhẩm ấy bắt đầu từ đâu. 

Nhưng chúng đang lan tràn. 

Chậm rãi, âm thầm, như một cơn gió thoảng… nhưng có thể trở thành một cơn bão bất cứ lúc nào.

Kiếm quang chém xuống, không gian vỡ vụn. 

Một bàn tay đầy máu vươn ra từ trong hư vô, bóp nát ánh kiếm, đồng thời một giọng cười lạnh lẽo vang lên: 

"Chỉ có vậy?" 

Ầm! 

Đại địa rung chuyển, khí tức ngập trời. Một thân ảnh bước ra từ biển lửa, trên trán còn vết máu chưa khô, nhưng ánh mắt lại như thiên ma hàng thế. 

Hắn nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, giọng khàn khàn nhưng kiên định: 

"Dù ngươi là ai, hôm nay cũng phải chết." 

Không ai đáp lại. 

Chỉ có cuồng phong cuốn qua, mang theo mùi tro tàn và tử vong.

GIẢ ĐẠO CHI THẾ 

Thế gian có chính có tà, có đạo có nghịch. Nhưng nếu tất cả chỉ là một trò hề? 

Giả Đạo Tông quật khởi như một cơn ác mộng, nghịch thuyết lan tràn, khiến vô số tu sĩ trầm mê. Họ không còn tin vào thiên đạo, không còn tin vào nhân quả, thậm chí không còn tin vào chính bản thân mình. 

"Tu luyện để làm gì?" 

"Thiên đạo có thực sự tồn tại không?" 

"Nếu thế gian chỉ là một vở kịch, chúng ta là diễn viên hay con rối?" 

Những câu hỏi vang vọng khắp chư thiên vạn giới, như những hạt giống mục ruỗng len lỏi vào lòng người. 

Các đại tông môn nổi giận, liên minh tu chân nổi giận, ngay cả Ma Môn cũng kinh sợ thứ tà thuyết này. 

Nhưng khi bọn họ vung kiếm trảm nghịch, khi bọn họ thiêu hủy kinh điển của Giả Đạo, họ mới nhận ra—chính bản thân họ cũng bắt đầu nghi hoặc. 

Một kẻ từng là thiên tài tuyệt thế, đứng trước bia mộ của sư phụ, thì thào: 

"Nếu nhân quả là thật, tại sao người vẫn chết?" 

Một chưởng môn đại giáo, nhìn chúng đệ tử quỳ lạy thiên đạo, lại cười nhạt: 

"Thế gian này có thực sự tồn tại chân lý không?" 

Từ những hoài nghi nhỏ bé, đến sự sụp đổ của một đạo thống. 

Từ những lời lẩm nhẩm bên quán trà, đến trận chiến huyết tẩy cả một tông môn. 

Giả Đạo Tông không cần chiến đấu. 

Chúng chỉ cần đặt một hạt giống vào lòng người. 

Rồi đứng nhìn cả tu chân giới tự hủy diệt trong hoài nghi.

3

0

1 ngày trước

22 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.