ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23 - Hạnh Phúc (1)

Tiên Vực hình thành bao lâu, tồn tại từ lúc nào?

Không ai biết!

Tất cả chỉ biết là, từ thuở xa xưa, có một đoạn truyền thuyết lưu truyền mãi mãi đến tận bây giờ.

Nó là câu chuyện giữa phàm và tiên.

Thuở hồng hoang, trong hỗn độn hình thành một thế giới.

Thế giới ban đầu chỉ là một vùng đất rỗng, không có sự sống.

Qua hàng tỷ tỷ năm diễn sinh, rốt cuộc vùng đất này sinh ra yêu thú.

Yêu thú thống trị thế gian, tồn tại vô địch.

Vào một ngày nọ, con người được tạo ra.

Không ai biết rốt cuộc là ai tạo ra con người, cũng không ai thấy quá trình con người được tạo ra.

Chỉ thấy bầu trời tăm tối, gió nổi mây phun, cát bụi tán loạn.

Khung cảnh như ngày tận thế.

Phàm nhân lúc này trần truồng, y nằm trên mặt đất như chết.

Phàm nhân hơi cử động ngón tay, mở mắt ra, hắn nhìn quanh.

Đây là một cái hang đá, không sâu lắm, đứng từ đây có thể lờ mờ nhìn thấy tia nắng bên ngoài rọi vào.

Hắn chỉ mới 17 tuổi, là tuổi đẹp nhất của cuộc đời.

Hắn tập tễnh bước đi bằng 2 chân, nhìn cách hắn đi thì có vẻ hắn chưa quen lắm.

Ánh mắt hắn tràn đầy nhiệt huyết, hào hùng của thiếu niên, hắn chầm chậm bước ra ngoài cửa hang.

Phàm nhân nhìn mảnh thiên địa bên ngoài, một luồng gió đập vào mặt.

Hắn bắt đầu tìm tòi mọi thứ.

Từ cách đi đứng, cách ăn mặc tới cách tìm trái cây có thể ăn.

Hắn bắt đầu hành động như dã thú.

Yêu thú thèm thuồng huyết nhục của hắn, chúng bắt đầu săn tìm phàm nhân.

Phàm nhân thể chất cực kỳ yếu đuối, bản thân lại không có sức lực hay ưu điểm gì khác nên hắn buộc phải trốn đông trốn tây.

Hắn cũng học được cách dùng lửa để xua đuổi dã thú, hắn tập tành mặc những mảnh lá che lấp cơ thể trần truồng nguyên thủy.

Mùa đông có thể giữ ấm, mùa hè thì hắn thường không mặc.

Dần dần, hắn biết dùng những mảnh đá cứng cáp, đầu nhọn buộc vào một khúc gỗ, thân mặc da thú lấy từ xác của dã thú.

Cứ như vậy, một ngày nọ phàm nhân bị một đám dã thú vây quanh.

Đám dã thú không quá đáng sợ nhưng chúng tụ tập thành bầy đàn, phàm nhân không đủ thể lực chống đỡ, rất nhanh đã rơi vào thế hạ phong.

Phàm nhân cả người đầy máu, huyết nhục không một chỗ lành lặn, máu tươi tí tách chảy xuống nhuộm đỏ cả bộ y phục từ da thú của hắn.

Dã thú vây quanh hắn liên tục gầm rú, mắt chúng thuần một màu huyết hồng.

Phàm nhân thở dốc, tay hắn như rũn ra nhưng ý chí cho biết nếu bây giờ hắn bỏ cuộc cái kết là mạng sống hắn phải bỏ lại đây.

Phàm nhân cố nén đau đớn, liều mạng chiến đấu.

1 con, 2 con, 3 con….

Từng con dã thú bị phàm nhân chém giết, mãi đến khi hơn một nửa dã thú bị chém giết, bầy dã thú mới hoảng hốt bỏ chạy tứ tán.

Phàm nhân lúc này đang bò trên mặt đất, hai chân hắn đã bị dã thú xé nát lộ ra xương trắng, bụng hắn cũng bị xé mở ruột lòi ra, cánh tay trái cũng bị xé nát, cả người lê lết máu tươi, bãi cỏ xung quanh đều thấm đẫm máu.

Hắn chỉ còn cánh tay phải là có thể chiến đấu nhưng trên cánh tay in đầy dấu răng sắc nhọn.

Mặt hắn đầy máu như vừa bước ra từ địa ngục, hắn cười lớn, cười dữ tợn.

Cuối cùng hắn vẫn sống.

Dù chỉ còn một tia ý niệm hắn cũng sẽ không từ bỏ.

…..

Khi Tần Thiên Thiên vừa đứng dậy, một âm thanh bên ngoài vọng vào.

"Tần Thiên Thiên, đã 200 năm rồi, em vẫn khoẻ chứ?". Tần Vũ trọng bộ áo bào trắng tinh, khí thế hiên ngang, anh vũ bất phàm từ từ tiến đến, hắn nở nụ cười nhạt, tiêu sái tiến tới.

Tần Thiên Thiên sững sờ, nàng đứng đó lặng nhìn Tần Vũ, hai hàng nước mắt trải dài trên má rơi xuống đất, nàng lấy tay che miệng, nức nở nói:"Tần Vũ….thật là anh sao?".

Đã 200 năm rồi!

Tần Vũ cũng không nói với nàng một tiếng, đột nhiên bế quan, hắn cứ như đã biến mất trên đời vậy, không một vết tích của hắn.

Không ai biết hắn đi đâu, cũng không ai biết Tần Vũ đã đột phá Tiên Đế!

Hắn vậy mà bế quan khi vừa đột phá Tiên Đế, bỏ lại nàng với một Thiên Đình bề bộn.

Rất may, nàng nhanh chóng tạo uy tín trong Thiên Đình, đảm nhiệm chức vụ Thiên Đình chi chủ rất nhanh.

Tần Thiên Thiên kích động đến mức hai mắt ửng đỏ, nàng mặc bộ cung trang, rất có phong phạm Nữ Đế.

Nàng cũng không phải là thiếu nữ năm đó, gương mặt xinh đẹp của nàng giờ đã thành thục mang chút uy nghiêm mà người chức vụ cao thường có.

Nàng tiến tới, ôm thật chặt Tần Vũ.

Cái ôm rất chặt, nó bao gồm tình cảm, nỗi nhớ suốt 200 năm nay của nàng, nó là tình yêu vô bờ bến, hi sinh vì một nam nhân, vì một người đã cứu mình từ lúc còn ở gia tộc.

Tần Vũ xoa đầu nhỏ của nàng, hắn mặc cho nàng ôm.

Tần Thiên Thiên ôm rất lâu, mãi đến 10 phút sau nàng mới lưu luyến buông ra, nhìn thật kỹ gương mặt anh tuấn của Tần Vũ rồi hôn hắn.

Tần Vũ cười khẽ, hắn rất phối hợp ôm nàng.

"Chụt….Ưm….".

Bờ môi anh đào của nàng tấn công rất mãnh liệt, không buông tha cho bất cứ chỗ nào trên mặt hắn, từ mắt mũi đến miệng.

Cảm nhận hơi thở của Tần Vũ ập vào mũi, miệng nàng, nàng cảm thấy đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong 200 năm nay, chưa bao giờ nàng cảm thấy như vậy.

Mùi thơm từ người hắn, thứ to lớn trong quần đó.

Nghĩ đến đây gương mặt nàng đỏ ửng nhưng vẫn hôn chặt hắn không thả.

Lưỡi nàng xông đến, Tần Vũ phối hợp há miệng ra chào đón nàng, lưỡi hai người quấn lấy nhau cuộn thành một đoàn, nước bọt dính nhớp hai người trao đổi qua lại tựa như thứ quý báu.

Lưỡi của nàng như rắn liên tục uốn éo, khám phá miệng hắn, lúc thì chọc ngoáy, lúc thì tham lam liếm láp miệng hắn.

200

7

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.