ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18 - Nói Sự Thật

Tư thế kiểu chó là tư thế mê người nhất, gợi cảm nhất, là tư thế mà vóc dáng của người con gái được phác hoạ rõ ràng nhất.

Ngoài ra phần mông người con gái đưa thẳng về hướng người sau, khiến nam nhân có thể thỏa thích xoa nắn, sờ soạng.

“Ừm, Á Á, Sướng quá, thiếp sướng” Trần Thanh Thanh chết mê chết mệt với động tác của hắn, cảm giác bị thứ nóng hổi không ngừng đâm ra rút vào, thân thể lại được xoa nắn như bảo vật trân quý khiến nàng thỏa mãn.

Tần Vũ tấn công trong thời gian dài, đến khi nàng co bóp dữ dội làm hắn khẽ run mới tạm dừng lại.

“Chúng ta đổi tư thế” Tần Vũ thủ thí, hắn vỗ mông nàng thật mạnh, bế nàng lên, để nàng quay lưng lại, chổng bờ mông tròn lên cao để lộ hai cái lỗ mê hoặc, cái lưỡi liếm nhẹ chất mật đang chảy dài đó.

Trần Thanh Thanh run mình dữ dội, nàng chưa kịp định thần thì thứ to dài kia lại cắm phập vào, khiến eo nàng cong xuống...

Á

Tiếng thịt va vào cặp mông lạch bạch vang lên khắp biệt thự tĩnh lặng.

“Hừ! hừ! á! Á! ỪM! Chết em anh ơi, sướng chết em rồi” rên rỉ như hét, thân thể ửng hồng, bị những cú thúc mạnh đưa về phía trước, phần dưới không ngừng co bóp liên hồi nuốt rồi nhả côn thịt của nam nhân, nước tràn ra như suối, hai bánh bao tròn đong đưa khiến Tần Vũ thích thú.

Hắn càng lúc càng hăng, ôm lấy eo thon như rắn nước liên tục ra vào, chín cạn một sâu khiến các dây thần kinh như tê dại.

“Ái! Sướng, sướng chết em mất, đừng mà! Chậm lại đi anh!” Trần Thanh Thanh rên rỉ cầu xin, cơn sướng muốn phát điên khiến nàng tê dại.

“Em làm nữ nhân ta nhé!” Tần Vũ dừng lại, xoay người nàng lại đối diện, nhìn vẻ mặt mê ly của nàng, cúi đầu thủ thỉ.

Hắn nói cho có thôi chứ thật ra hắn biết Trần Thanh Thanh sẽ không từ chối, từ khi xem những thời gian đã qua của nàng từ lúc nàng sinh ra đến bây giờ, từ nhỏ đã được dạy dỗ thế nào đến khi tốt nghiệp cấp 3.

Khi mà bạn đã biết rõ đến từng hạt bụi bám trên người nàng thì không có khả năng sai lầm.

"Vâng, nam nhân của em, em yêu anh, em đồng ý gả cho chàng” Trần Thanh Thanh không do dự, ngẩng đầu hôn mạnh vào môi hắn, cái lưỡi chủ động thò ra liếm khóe môi hắn, rồi lại vào trong khoang miệng tìm kiếm cái lưỡi to của hắn quấn chặt.

Chụt Chụt.

Tần Vũ vừa hôn môi, vừa đứng dậy bế nàng lại sát vách tường, để nàng vịn vách tường, gác một chân nàng lên vai hắn, cái u cốc hồng hào rỉ nước mê người banh ra, lập tức dùng sức cắm vào.

“Ái Ái, em sướng chết mất, em yêu anh”.

“Anh cũng sướng, anh yêu Thanh Thanh vợ ta, ta yêu nàng”.

Tần Vũ đẩy mạnh những cú cuối cùng, gồng người bắn mạnh những thứ tinh túy nhất vào tận cùng thân thể của giai nhân trong mộng.

Trần Thanh Thanh co quắp trong lòng hắn, một lúc lâu sau, đôi mắt đẹp nghịch ngợm đảo quanh, nghĩ đến cảm giác kỳ diệu khi hắn hôn nơi tư mật của nàng…

Trong sự ngơ ngác của Tần Vũ, nàng e thẹn nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn, vén mái tóc xanh, cúi đầu xuống, môi hồng kiều diễm hé mở …

“Mùi vị không tệ…”

Tần Vũ nằm im trên đất, giai nhân lười biếng tựa vào lồng ngực, cảm thụ nhịp tim đập cùng nhịp của đối phương, cả hai im lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp khó được.

Ngón tay tinh xảo vẽ vòng tròn quanh lồng ngực Tần Vũ, Trần Thanh Thanh nhịn không được ngẩng đầu khẽ hỏi:

"Về sự tình Trúc Cơ hoàn mỹ, em cảm ơn anh nhiều lắm, nếu không có anh hiện tại em chỉ là một phàm nhân không có chút pháp lực".

"Ừm, em có muốn nghe lý do anh tới địa cầu tìm em không?".

"Không ạ". Trần Thanh Thanh tò mò hỏi, nàng vẫn luôn thắc mắc lai lịch của nam nhân thần bí này, nàng cũng muốn biết lai lịch mà nam nhân cả đời mình sẽ trao thân.

"Ừm, chuyện là thế này, ban đầu anh cũng chỉ là một phàm nhân trên địa cầu sống vất vưởng qua ngày mà thôi, mãi đến một ngày anh gặp Trần Y- tổ tiên của em đó".

"Nhờ đó anh lấy được lòng tin, qua ngày này đến ngày khác tình hình cũng khá hơn một chút, anh tìm được một thông đạo nối liền đến một tinh cầu tu chân, từ đó bước lên hành trình tiên đạo".

"500 năm kể từ khi anh tu tiên, rốt cuộc cũng đã đến bước này, nhưng nhân quả anh thiếu tổ tiên em ngày đó vẫn còn, việc anh cần làm là hoàn thành nhân quả, đạo tâm phải được viên mãn".

Nghe Tần Vũ kể, Trần Thanh Thanh sửng sốt, sau đó cô trầm mặc, thầm nghĩ chẳng lẽ mình chỉ được hưởng thụ thành quả của tổ tiên hay sao?

Lòng cô rối như tơ vò, cô không biết nên dùng thái độ nào đối mặt với chuyện này.

Anh ta chỉ vì nhân quả nên mới tìm mình hay sao? Vậy rốt cuộc mình là gì trong lòng anh ta?

Bạn bè? Bạn tình? Nữ nhân?

Đều không phải, hắn ta chỉ cho mình danh phận là nữ nhân của hắn mà thôi chứ trong lòng chẳng hề xem trọng mình.

Hắn là một kẻ ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân.

Sao hắn ta không tìm Trần Y dưới địa ngục mà trả nhân quả? Vì sao phải tìm mình?

Vì sao cơ chứ?

Trần Thanh Thanh không hề hay biết là từ lúc nào mà bản thân đã xem người nam nhân này thật sự là nam nhân của mình, là chồng của mình, là một người đáng nhờ cậy cả đời chứ không còn là thuần túy lợi dụng bản lĩnh thông thiên của Tần Vũ nữa.

Hai mắt cô dần ửng hồng, gương mặt hơi vặn vẹo vì bực tức, nước mắt không tự chủ được lăn dài trên má.

...

297

2

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.