Chương 1 - Về Địa Cầu
Tiên Giới.
Trong một gian mật thất bí mật nằm sâu dưới lòng đất, một thanh niên mặc hắc y đang nhắm mắt tu luyện.
Xung quanh hắn tiên khí lượn lờ, mơ hồ có thể thấy vài đạo quang mang màu đen, xen lẫn trong đó là màu trắng nhạt.
Nhìn rất quỷ dị, nếu có một tu sĩ Đại Thừa kỳ ở đây thấy vậy sẽ kinh ngạc gần chết vì chỉ một tia năng lượng dao động mà thanh niên mặc hắc y này tu luyện cũng vượt xa xa khỏi tất cả năng lượng có trong người hắn.
Nói cách khác, một tia năng lượng ở đây đủ khiến một tu sĩ Đại Thừa kỳ chết không còn một mảnh vụn.
Năng lượng dao động khủng bố tới mức chỉ cần một tia năng lượng này rơi xuống hạ giới đủ biến đất đai quanh vùng đó thành thánh địa tu luyện, nếu rơi xuống một tinh cầu thì lập tức nó sẽ biến thành tinh cầu tu chân.
Nguồn dao động năng lượng này đủ để hủy diệt vũ trụ chứ không nói chơi.
Thanh niên hắc y bỗng mở mắt, hắn khẽ mỉm cười thì thào:"Tiên Đế đỉnh phong, cũng đủ rồi".
Nói rồi hắn đứng dậy, ánh mắt đen nhánh thâm sâu như bao hàm cả một vũ trụ trong đó.
Hắn là Tần Vũ, danh hiệu Bắc Phàm tiên đế, vừa chứng đạo 200 năm trước.
Ban đầu hắn chỉ là một phàm nhân sinh sống trong một hành tinh dưới hạ giới tên là địa cầu.
Sau khi nhận được cơ duyên mới rời khỏi địa cầu đến tinh cầu tu chân xông xáo.
Cơ duyên hắn nhận được quá nhiều, đến mức hắn tu luyện 100 năm đã thành công độ kiếp phi thăng Tiên Vực.
Lại thêm 200 năm tu luyện tới Tiên Vương.
Tròn 300 năm kể từ ngày hắn tu luyện, hắn chứng đạo Tiên Đế, trải qua Luân hồi đại kiếp rốt cuộc hắn cũng thành công trở thành Tiên Đế duy nhất trong tiên vực.
Danh hiệu của hắn là Bắc Phàm Tiên Đế.
Thống trị 3000 đại vực, trở thành chí tôn trong chí tôn.
Nhưng tu luyện tới bước này quá khó khăn, hắn lại không có một đạo lữ hay hồng nhan nào cả, cứ thế 200 năm trôi qua, rốt cuộc tu vi hắn cũng đến bình cảnh, cách một bước nữa.
Một bước này là gì hắn cũng không biết.
Là thành Thần hay đối mặt với tử vong?
Không ai biết cả.
Từ xưa đến nay không ai tu luyện tới bước này, hắn là người đầu tiên tu luyện tới Tiên Đế cảnh, nửa bước khó đi.
Liệu có Thần Vực hay không?
Tần Vũ đoán hẳn là không.
Nếu có Thần Vực thì tại sao Tiên Giới hay hạ giới đều không có vết tích nào của thần?
Đến bước này Tần Vũ đã vận dụng tự nhiên 3000 đại đạo nhưng không tới mức cuối cùng của đạo là chưởng khống.
Hắn lờ mờ suy đoán mấu chốt phá cảnh là ở đây.
Thật ra khi tu vi lên đến Tiên Đế hắn cảm thấy đại đạo cũng không khó cảm thụ như vậy, vận dụng thuần thục là có thể nhưng hắn không biết tiến thêm một bước.
Bế quan suốt 200 năm không có thu hoạch gì, hắn chỉ đành xuất quan, về mặt tiên lực trong cơ thể đã đến đỉnh phong không thể tăng thêm tí nào nữa.
Tần Vũ chấm dứt suy nghĩ, hắn khẽ động ý niệm, lập tức bản thân hắn xuất hiện ở địa cầu.
Không gian đại đạo hắn đã nắm giữ thuần thục, tất nhiên không có gì khó để xuyên qua không gian Tiên giới đến hạ giới.
Tần Vũ động ý niệm, lập tức hàng tỷ hình ảnh xuất hiện trước mặt hắn.
Đây là tất cả hoạt động trên địa cầu, tất cả đều được gói gọn qua hình ảnh này.
Việc này dính đến nhân quả, thời gian và không gian nhưng tất cả chỉ là việc búng tay với Tần Vũ.
Những người thân, bạn bè hắn đều xuất hiện trong hình ảnh.
Tần Vũ tiếc nuối nhất là một bạn học thời đại học của hắn, nàng tên Trần Y.
Nàng là hoa khôi của trường.
Nàng là thần tượng biết bao nam sinh.
Nàng là biểu tượng của con người hoàn mỹ.
Năm đó nàng kết hôn với một nam sinh tên Nguyễn Trường.
Cả hai đều là thiên chi kiêu tử trong gia tộc, cuộc sống vốn rất hạnh phúc.
Nhưng sau khi kết hôn nàng mới phát hiện bộ mặt thật của Nguyễn Trường, hắn là một kẻ ăn chơi, thường đi với nhiều cô gái khác bỏ bê nàng.
Sau khi sinh cho hắn một đứa con gái, nàng chết.
Nguyên nhân cái chết là do buồn bực uất ức lâu ngày mà chết.
Hiện đã qua 500 năm, con gái của Trần Y cũng đã sớm mất.
Tuy vậy gia tộc của nàng vẫn tồn tại.
Hiện thiên chi kiêu tử trong gia tộc nàng là Trần Thanh Thanh, đời thứ 12 của nàng.
Trần Thanh Thanh có chút dấp dáng giống năm đó của Trần Y, bề ngoài nàng còn đẹp hơn Trần Y nhiều, vẻ đẹp khiến thiên địa biến sắc.
Năm đó Trần Y có nói chuyện với hắn vài câu, tâm lý thiếu niên khi đó rung động kịch liệt, mãi đến bây giờ còn dính một chút nhân quả năm đó.
Hắn có thể tự chém nhân quả nhưng đạo tâm của hắn sẽ lưu lại tâm lý.
Biện pháp tốt nhất bây giờ là tự giải nhân quả.
Làm sao để giải đoạn nhân quả này?
Rất đơn giản!
Tần Vũ cười nhạt, hắn búng tay.
Lập tức, Trần Thanh Thanh đang đọc sách trong thư phòng biến mất.
Thái Bình Dương.
Nơi đây đang yên ắng bỗng một hòn đảo xuất hiện.
Trên đảo có tiên hạc bay lượn, có kỳ hoa dị thảo, có từng đạo ánh sáng phun ra nuốt vào từ những tiên thảo này.
Hòn đảo rộng khoảng 2 triệu km vuông nhưng bề ngoài của nó làm cho người ta cảm giác hoang sơ hùng vĩ nhưng lại uy nghiêm.
Hàng triệu các loài cây lập tức xuất hiện như có phép màu vậy, nó chỉ tốn một giây để từ một chồi non trưởng thành thành một đại thụ che trời.
Chính giữa hòn đảo có một căn biệt thự cực lớn, trong thư phòng Trần Thanh Thanh dường như cảm ứng được gì đó, nàng mở mắt nhìn quanh, phát hiện đây không phải thư phòng của nhà mình thì nhíu mày lại.
Nàng mặc một chiếc áo thun trắng, quần tây dài nhìn qua rất giản dị nhưng nó không che lấp đi vẻ đẹp của nàng.
Hai đồi núi cao vút, bên trong không có áo lót nên hai núm tròn hiện lên rõ ràng, đường cong chữ S, bờ mông căng mịn hiện rõ rệt dưới chiếc quần tây bó sát.
Tần Vũ xuất hiện trước mặt cô, hắn cười khẽ nói:"Chào mừng cô, đây là tiên đảo".
"Tiên đảo ư? Là thứ gì?". Trần Thanh Thanh nghi hoặc hỏi, dù cô chau mày nhưng nét đẹp quyến rũ khiến cô càng xinh hơn dù cô chỉ mới tròn 19 tuổi.
1,034
13
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
