ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30 - Ván Thứ Nhất (01)

Quốc Trung hỏi vọng từ ghế lái.

- Hiếm lắm mới thấy mày đi học đúng giờ đấy, hôm qua không cày game xuyên đêm nữa à?

- Dạ… không… ạ.

Người vừa đáp lời là một thiếu niên với vẻ mặt bơ phờ thiếu hẳn đi sức sống. Trên người cậu là chiếc áo sơ mi trắng ố vàng với nhiều vết thâm kim chi chít, quần tây đen cáu bẩn đi chung với đôi giày thể thao… Trắng tinh không chút tì vết?

- Giờ mới để ý nha! Giày đẹp đó, mua ở đâu thế?

- Dạ… cái này…

- Thôi! Thôi! Không muốn nói cũng được. Nhóc đó! Đàn ông con trai gì mà nhát như thỏ đế ấy. Hèn chi tới giờ vẫn chưa có bạn gái.

🔥 Đọc chưa: Anh Hùng ? Ta Thích Làm Phản Diện Hơn ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

- Dạ…

Quốc Trung đến phục sự nhạt nhẽo của con người này nhưng đành chịu thôi vì ngoài cậu ta ra thì quanh đây cũng chẳng có ai để bắt chuyện. Không gian trong chiếc xe buýt buổi sớm tĩnh lặng như tờ.

Hai người “quen” nhau được tầm nửa năm và ấn tượng duy nhất mà bác tài trạc tuổi trung niên có với chàng trai này là sự nhút nhát đến mức khó hiểu của cậu.

Thân là học sinh cấp ba nhưng lúc nào cũng bắt chuyến xe buýt lúc chín giờ để để đến trường (tức là dù có tới nơi ngay lập tức thì cũng đã trễ học tận hai tiếng). Thời gian yên vị trên ghế của cậu đa phần được dùng để ngủ, đôi khi là gà gật chập tỉnh chập mê (dám cá là do chiến game thâu đêm suốt sáng), đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch chả ra đâu vào đâu cả… Nhìn chung có thể xem đây là tổ hợp thường thấy ở một học sinh ngổ ngáo điển hình, thế nhưng nếu xét về mặt tính cách thì khái niệm “hiền như cục bột” xem chừng vẫn là chưa đủ.

Một tiếng là “dạ” hai tiếng là “thưa”, cậu trai này phải nói là lễ phép đến độ cho người đối diện cảm giác như mình đang ăn hiếp con nít ấy.

Tính ra cũng hiếm có khi nào giữa đôi bên có một cuộc đối thoại đúng nghĩa, mọi thứ thường sẽ chạy theo một kịch bản cố định: Quốc Trung hỏi, cậu ta ậm ờ dạ thưa, Quốc Trung lại hỏi, cậu ta lại ậm ờ dạ thưa... Cứ thế tiếp tục đến khi bác tài cầm lái phát chán và không hỏi nữa.

Hôm nay cũng thế, chả có ngoại lệ nào cả.

- Ráng mà học đi nhỏ à, chơi game với thức khuya ít thôi, không để mai mốt thành người nối nghiệp chú rồi thì khóc cũng không kịp đó.

Một câu nói vu vơ với mục đích kết lại cuộc đối thoại siêu nhàm chán, Quốc Trung không hề nhận ra rằng trên gương mặt bơ phờ kia vừa thoáng lộ một nụ cười buồn. Đấy cũng là lần đầu tiên, người thiếu niên ấy đáp lại một câu ra hồn.

- Được vậy thì đã tốt.

Nhưng nó lại nhỏ đến mức chỉ có mình cậu ta nghe được.


Chiếc xe buýt dừng lại trước cổng trường THPT Vole Quận 3, Quốc Vinh mau chóng bước xuống, không quên gửi lời cảm ơn đến bác tài dễ mến.

- Mà nhỏ nè, có biết cái cô tướng như người mẫu đang làm giáo viên ở trường này không? Dạo này cổ đi đâu mất tiêu mà chú không thấy, bộ nghỉ dạy rồi hả?

🔥 Đọc chưa: Trọng Sinh Chi Đô Thị Luyện Kim Sư ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Người thiếu niên mặt nhăn nhúm, đây cũng là vấn đề khiến cậu phải vắt óc suy nghĩ suốt mấy ngày qua.

- Cháu nghĩ hôm nay cô ấy chắc chắn sẽ đi dạy trở lại.

Ồ hô hố!

- Ơ… có gì không chú?

Quốc Vinh không giấu nổi thắc mắc trước nụ cười quái dị của bác tài.

- Vậy mà chú cứ thắc mắc sao hôm nay mày đi học sớm vậy. Đúng là tuổi trẻ... Ôi tuổi trẻ… Thôi thì chú đây cũng chúc mày thành công. Mà đừng có lộ liễu quá nha, người ta dù sao cũng là giáo viên đó! A ha ha ha ha...

Ôi không...

- Chú ơi! Chú hiểu lầm rồi.

Cánh cửa tự động từ từ đóng lại, mặc cho người thiếu niên đang tìm đủ mọi cách để thanh minh cho bản thân. Chiếc xe buýt nhanh chóng lăn bánh, bỏ lại phía sau hình ảnh một cậu học sinh mặt đỏ như gấc.

Chẳng biết phải làm gì hơn, Quốc Vinh đành ém nhẹm sự xấu hổ ấy xuống, từ tốn tiến vào cổng trường.

“6 giờ 35 phút”

Kiểm tra lại thời gian trên chiếc đồng hồ điện tử màu đen hầm hố, quả đúng là hôm nay cậu tới trường sớm hơn mọi khi thật.

Thảo nào cứ thấy hơi là lạ.

Trong ánh nắng ban mai của buổi sớm, những cô cậu học trò ăn vận như anh em một nhà nối bước nhau trên khuôn viên rộng lớn rợp bóng cây xanh. Tiếng cười nói râm rang, tiếng chim kêu lảnh lót hoà cùng tiếng bước chân đều đều tạo thành một bài ca tươi mới tràn đầy sức sống.

Trái ngược với đó là một Quốc Vinh chỉ biết cúi gầm mặt xuống. Trong tâm trí cậu hiện là vô số các giả thuyết, tính toán, thậm chí là kế hoạch hành động nếu chẳng may người giáo viên trẻ Nguyễn Thị Trà My đánh mất chính mình cho dục vọng. Đành rằng điều đó rất khó có thể xảy ra nhưng kinh nghiệm sống sót trong cái thành phố chết giẫm này không cho phép cậu lơ là phút giây nào cả.

Bản chất bên trong của con người là tham lam, đã có rồi thì sẽ muốn có nhiều hơn, nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Tính từ thuở sơ khai của nền văn minh, con người đã hiểu ra rằng chỉ với cỏ cây và hoa lá thôi là không đủ để lấp đầy cái bụng đói meo nên họ mới đi săn.

Nhưng khác với những loài động vật trong tự nhiên, con người không thể thoả mãn chỉ với cái bụng no căng được.

Vốn là giống loài thông minh nên họ thừa biết rằng sẽ sớm thôi, khi cơn đói kéo đến họ sẽ ăn tức là phải tiếp tục săn để được ăn.

Thế thì tại sao không săn nhiều một chút để được no lâu hơn nhỉ? Thuỷ tổ của người hiện đại hẳn đã tìm ra lời đáp cho câu hỏi ấy. Bằng chứng là họ đã săn bắt một cách điên cuồng mọi thứ trong tầm mắt, vượt khỏi mức “tích trữ phòng khi cần” và chạm đến ngưỡng “thừa thãi đến quá tải”.

Hậu quả là vô số các sinh vật sống, trực tiếp có mà gián tiếp cũng có đã bị nhân loại tận diệt thông qua những cuộc săn của họ rồi để mẹ thiên nhiên tự lo liệu.

Có lẽ sau vô số những hình phạt “nhẹ nhàng” bằng thiên tai và dịch bệnh với mục đích cảnh tỉnh đứa con yêu nhưng bất thành, cơn giận của mẹ đã đạt đến đỉnh điểm. Bằng chứng là sau vài ngàn năm đứng đầu trong chuỗi thức ăn, con người giờ đây lại là những miếng mồi béo bở cho một giống loài khác cao cấp hơn họ: Thực Thời Nhân.

🔥 Đọc chưa: [Thi Văn Lục] Thi Quỷ ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Thừa hưởng mọi tố chất của nhân loại cộng thêm những quyền năng vượt ngoài lẽ thường khiến cho những “cuộc săn” của “giống loài đặc biệt này” chưa bao giờ dễ dàng đến thế. Hay nói cho đúng thì các Thực Thời Nhân thông thường thực chất còn không hề đi săn. Nếu phải so sánh thì hình ảnh gần nhất sẽ họ sẽ là những chú cừu đen đang gặm cỏ trên đồi thì đúng hơn.

Thân là Thực Thời Nhân, việc nhận ra sự thật hiển nhiên trên thường chỉ là vấn đề sớm muộn. Điều quan trọng nhất là lựa chọn của mỗi cá nhân sau đó - thứ sẽ quyết định xem họ nằm trong nhóm nào trong ba nhóm chính như sau:

Nhóm thứ nhất: Những kẻ “nhịn đói” tới chết và nhìn những con cừu khác gặm cỏ trong thèm thuồng.

Nhóm thứ hai: Những kẻ “chịu thua cái bụng đói” cũng gặm cỏ nhưng biết tiết chế và có chừng mực.

Nhóm thứ ba: Những kẻ “làm nô lệ của cái bụng đói” và ăn ngấu nghiến mọi thứ để thoả mãn thú tính không có điểm dừng.

Điểm thú vị ở đây là ranh giới giữa ba loại Thực Thời Nhân trên là vô cùng mong manh. Chỉ cần sẩy chân khỏi loại thứ nhất thì khả năng cao là họ sẽ rơi thẳng xuống loại thứ ba. Câu ngạn ngữ nổi tiếng: “Hôm nay bạn là thiên thần cũng chả có gì chắc chắn rằng ngày mai bạn sẽ không hoá thành quỷ dữ” đã trở thành nguyên tắc vàng nếu muốn sống sót tại Vole City.

Thông thường các Thực Thời Nhân một khi đã rớt xuống loại thứ ba không sớm thì muộn cũng sẽ nhận ra được tầm quan trọng của việc kiềm chế dục vọng - hay nói nói đúng ra là bị Tứ Bang kìm hãm nên buộc phải trở về làm loại thứ hai. Nhưng mặc nhiên từ trước tới nay chả có Thực Thời Nhân nào quay về được với loại thứ nhất cả. Bởi lẽ một khi cơn đói ăn đã được thoả mãn một lần thì sẽ rất khó để kìm lại được ham muốn tiếp tục được thoả mãn nó ở mức độ cao hơn. Hệt như những con nghiện thuốc cần tăng liều lượng để được phê pha vậy.

À không…

- Như loài súc vật không hơn không kém mới đúng.

Phẫn nộ lẩm bẩm câu ấy trong miệng, Quốc Vinh chỉ thầm mong người giáo viên trẻ được TL cứu giúp không bị “sẩy chân” vì nếu điều đó xảy ra thì buộc lòng cậu phải…

Dòng suy nghĩ của Quốc Vinh bị cắt ngang bởi cảm giác đau rát nơi gò má.

Vết thương xuất hiện bất ngờ, tựa hồ như có một lưỡi dao vô hình lướt ngang qua vậy.

Phập!

🔥 Đọc chưa: Cô hầu gái của sói ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Vật thể hãy còn rướm máu của người thiếu niên cắm phập vào thân cây sau lưng cậu phát ra âm thanh sắc lẹm.

Đấy là… một lá bài.

Không!

Là bài lệnh.

Thông tin ấy chỉ vừa lướt qua não bộ cậu thì đã có ba lá bài khác liên tiếp phóng tới, Quốc Vinh chỉ kịp ngã người né tránh, khoang miệng cậu bập bẹ ra hai tiếng.

- Đỗ Tà.

Trở về với những phân tích về ba loại Thực Thời Nhân ban nãy. Thật ra thì vẫn có một con đường khác khá đặc biệt mà Thực Thời Nhân có thể lựa chọn.

Đó là bắt đầu ở loại thứ ba, không tham gia Tứ Bang thậm chí là mặc xác các nguyên tắc do Tứ Bang đề ra, thích làm gì thì làm miễn sao bản thân được thoả mãn.

Thường thì những kẻ này sẽ chết ngay chỉ trong vài tuần vì sự ngông cuồng đó, thế nhưng vẫn có vài ngoại lệ có thể tồn tại được do sở hữu sức mạnh quá lớn.

Tính đến thời điểm hiện tại thì chỉ có bốn Thực Thời Nhân làm được điều này và họ được gọi chung là Tứ Tà. Một trong số đó là Quốc Vinh khi mà đại danh “Sát Nhân Thảm Đỏ” - Tà Long của cậu đã nổi tiếng khắp thế giới.

Kẻ vừa tấn công cậu cũng là một trong Tứ Tà nhưng điều kỳ lạ là đáng lẽ ra hắn không thể ở đây lúc này.

Rõ ràng mình đã giết hắn rồi cơ mà.

Đó là sự kiện chấn động nhất trong giới Thực Thời Nhân vài năm gần đây khi mà lần đầu tiên có một Tà bị giết, lại còn chết dưới tay của một Tà khác nữa chứ.

Thế nhưng hắn ta vẫn ở đây, đúng như những gì Nữ vương đã cảnh báo.

🔥 Đọc chưa: Căn Bếp Âm Dương (Bản Dịch) ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

- Không thể nào.

Quốc Vinh quả quyết, đây chắc chắn chỉ là giả mạo. Nhân có sự nhờ cậy của Phượng Hoàng, cậu nhất định phải lôi tên khốn này ra ngoài ánh sáng.

Ý đã quyết người thiếu niên trở về với tư thế đứng thẳng, do những lá bài được phóng đi rất cẩn thận nên chả có ai nhận ra hết. Hoạ chăng chỉ là vài học sinh cảm thấy hiếu kỳ khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng cùng vết thương nơi gò má của Quốc Vinh thôi.

1

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.