ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20 - Sáng Tỏ

Căn phòng nhỏ chất đầy sách rộng có mười hai mét vuông, bàn con, ghế đẩu cùng giường lại chiếm khá nhiều diện tích. Khoảng không sót lại chỉ đủ để nhét thêm ba người nữa là cùng. Trà My và Quốc Vinh đã chiếm mất hai trong số đó. Ít ra thì bóng đèn huỳnh quang lắp trên trần phòng vẫn còn hoạt động tốt.

Ngồi đối diện nhau trong căn phòng hẹp, trước mặt mỗi người là ly nước đã được rót đầy. Vẫn như hồi ở quán cà phê sân thượng, cả hai đều chẳng dám hé môi với nhau một câu nào, cứ im lặng đợi chờ đối phương mãi.

Được tầm nửa giờ, Trà My cạn kiên nhẫn.

- Vậy… Giờ em định xử lý cô thế nào đây?

- Ơ không… Em…

Ấp úng một hồi, cậu thở dài, hít sâu một hơi như đang cố để lấy lại bình tĩnh. Trà My cảm tưởng như chính cô mới là kẻ xấu ấy.

- E hèm! Để bắt đầu, em nghĩ mình cần giải thích rõ với cô vài chuyện. Đầu tiên là về người mà cô đã gặp mấy hôm trước. Đó không phải là em… À! Thì đấy đúng là em đó nhưng… không phải em đâu.

Nhìn người thiếu niên vò đầu bứt tai như thế, Trà My cũng chẳng buồn nghi kỵ nữa.

- Hội chứng rối loạn đa nhân cách. Nếu đó là điều em đang muốn nói thì cứ an tâm, cô hiểu mà.

Sự chuẩn bị kỹ càng về mặt tư tưởng giúp cô giữ được sự bình tĩnh trong cuộc đối thoại, nhanh chóng chiếm lấy thế chủ động.

🔥 Đọc chưa: Ta Là Chủ Của Một Cửa Tiệm ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Thiếu niên Quốc Vinh thì trái ngược, không giấu nổi sự mừng rỡ.

Cậu gật đầu lia lịa, miệng huyên thuyên liên hồi.

- Điều khiến em lo nhất từ hôm qua đến giờ là làm cách nào để giải thích cho cô về chứng bệnh này. Nếu cô đã đoán ra được luôn rồi thì hai ta sẽ không mất nhiều thời gian cho mấy việc còn lại đâu. Ơ nhưng… - Cậu bé dừng lại một hồi rồi tiếp, giọng pha chút nghi hoặc - …làm sao cô biết được? Cả em và cậu ấy đều chưa một lần nói ra chuyện này cơ mà?

Trà My có thể hiểu được ý cậu, cô lựa lời rồi tiếp.

- Em nghi ngờ cũng đúng. Thật ra đấy chỉ là phỏng đoán của cô thôi. Nhưng biểu hiện của em “thật” quá làm cô không muốn tin cũng không được.

Cậu thiếu niên đưa tay lên gãi đầu, miệng cười gượng gạo, mặt ửng đỏ vì xấu hổ. Suýt nữa thì Trà My lại dùng đến tính từ “dễ thương” để đặc tả con người này.

Cô biết đến khái niệm về đa nhân cách chủ yếu qua phim ảnh. Vài dòng tra cứu trên mạng cũng chẳng giúp Trà My hiểu thêm về chứng bệnh này là bao. Nhưng triệu chứng dễ nhìn ra nhất đó là tính khí thay đổi một trăm tám mươi độ thì chắc chắn không thể lầm vào đâu được.

Trừ phi cậu ta đang đóng kịch.

Cái này thì quá khó tin rồi.

Nhìn gương mặt hiền hậu của người thiếu niên lúc này rồi bảo hắn là tên giết người hàng loạt được cả thế giới biết đến thì… Trà My tự nhủ cái giả thuyết về căn bệnh đa nhân cách kia nghe chừng còn đỡ vô lý hơn.

Tất nhiên bấy nhiêu chưa đủ để thuyết phục cô tháo lỏng phòng bị. Thật ra trước khi rời khỏi phòng mình, Trà My đã bí mật thủ sẵn một lọ nước hoa nhỏ và cặp nó bên hông, cẩn thận lấy vạt áo thun che lại. Trong trường hợp vạn bất đắc dĩ khi không thể giải quyết ổn thoả bằng ngôn từ, cô sẽ liều cái mạng này với cậu ta.

Không thể cha mẹ dính vào chuyện này.

Ánh mắt kiên định cô dùng để nhìn Quốc Vinh lúc này mới rắn rỏi và mạnh mẽ biết bao.

Nhầm rồi, “cậu ta” mới đúng.

- Vinh này! Cô hỏi thật nhé. Người kia sẽ không bất thình lình xuất hiện như lần trước nữa chứ?

Nghĩ là một chuyện nhưng cứ mỗi khi nhớ tới hình ảnh của tên giết người máu lạnh đó, cô lại chẳng thể nào giữ được bình tĩnh.

- Em dám chắc cậu ta sẽ không ra đâu. Chắc chắn luôn! Cô cứ an tâm.

Quốc Vinh xua tay ra hiệu, cá nhân Trà My thì lại ước gì bản thân có thể đặt niềm tin vào con người này.

Không!

🔥 Đọc chưa: Trọng Sinh Từ Nhàn Ngư Thắng Lên ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Cô buộc phải tin cậu ta, nhưng cũng không nên vì thế mà đẩy sự căng thẳng lên quá sớm. Trà My ít nhiều phải thể hiện thiện chí của bản thân trước đã.

- Đầu tiên cô nghĩ mình nên có lời cám ơn với em. Cám ơn em vì đã nói tốt về cô trước mặt gia đình. Thế nhưng… - Nhắc tới đây, lòng cô quạnh lại. Câu chữ cứ như mắc lại nơi đầu lưỡi ấy. Trà My phải gắng sức lắm mới ép được chúng ra. - …Nói dối là rất xấu. Từ nay trở đi cô mong em đừng làm như thế nữa.

Mày nghĩ mày vẫn còn là giáo viên và cậu ta là học trò của mày á? Rõ ảo tưởng!

Nếu xét trên khía cạnh của một vụ thương lượng thì những điều Trà My nói ra thật khó chấp nhận. Cũng khó trách được cô vì kẻ đang ngồi đây rõ quá “thấp bé”, cả về ngoại hình lẫn tính cách.

- Nói dối? - Quốc Vinh ngớ người trobg khoảnh khắc - Em chưa hiểu lắm.

Tại sao cứ buộc cô phải nhớ những điều mình không muốn nhớ mãi thế.

Cậu độc ác lắm đấy! Có biết không?

- Thì mấy lời nhận xét về cô trên bàn ăn ấy…

Cố lên Trà My, mày phải cố lên, còn chưa vào việc chính nữa! Khóc lóc cái gì!?

Giờ chưa phải lúc gục ngã đâu.

- … có cái nào là thật đâu.

Đến cô cũng thấy bất ngờ vì bản thân có thể vào đề một cách thẳng thừng như thế. Điều khiến mọi thứ trở nên phức hạp hẳn là lời đáp của Quốc Vinh.

- Nếu là về lời nhận xét ban chiều, thì đấy không phải nói dối đâu thưa cô.

Khốn kiếp!

Trà My thật chỉ muốn kích nổ “trái bom” mình đang giấu kín trong người, cô thà chết nhanh cho rảnh nợ còn hơn là sống để nghe mấy lời giải dối ấy.

Đến tận lúc này mà cậu vẫn muốn lừa tôi sao. Lấy lại sự sỉ nhục của cậu đi. Đồ khốn!

Nắm tay Trà My siết chặt.

Cô đã tính toán đâu vào đấy cả rồi, đây là đánh bom cảm tử nên chẳng cần phải tìm chỗ ẩn nấp. Bán kính vụ nổ đã được cân đối sao cho chỉ đủ để thổi bay cô và cậu ta. Cỡ nào không phải chết. Cô sợ cái quái gì chứ.

Bình tĩnh đi Trà My, mà bình tĩnh lại.

Nếu đã không sợ chết thì chí ít cũng phải lột trần mấy lời giả dối kia trước đã.

- Nếu từng câu em nói đều là lời thật? Có bằng chứng chứ?

Làm sao có được trong khi đến cô – Một người trong cuộc cũng vô phương trong việc biện minh cho những hành động sai trái mình đã phạm.

Một nhà giáo tâm huyết, một con người mạnh mẽ, một người con hiếu thảo vân vân các thứ.

Tôi mà tuyệt vời đến thế ư? Chuyện nực cười!

- Giải thích hơi khó. Hay vậy đi, cô cứ chỉ ra từng điểm em đã nói dối… Ấy bậy! Từng điểm cô nghĩ em đã nói dối ấy và em sẽ đưa ra bằng chứng. Thế sẽ dễ dàng hơn.

Được lắm! Cô cũng muốn xem cậu sẽ biện luận thế nào.

- Em nói cô là một giáo viên yêu nghề. Yêu nghề ở đâu trong khi cô chưa có lấy dù chỉ một lần đứng lớp đúng nghĩa? Chưa kể cô còn đi trễ liên miên. Vắng tiết. Cúp tiết. Hệt như một đứa học sinh lêu lổng? Yêu nghề chỗ nào chứ?!

- Những file đề cương.

Quốc Vinh trả lời, giọng bình thản trước khi rút trong túi ra chiếc điện thoại thông minh với mặt kính đã vỡ. Lướt nhẹ trên các ứng dụng, cậu mở ra một file tài liệu rồi hướng nó về phía Trà My.

- Như cô đã biết, em trốn học rất nhiều. Nhưng vẫn phải làm các bài kỳ thi và kiểm tra để lên lớp. Đối với các môn học khác, em đã phải rất khổ cực chỉ để đạt điểm trung bình. Đề cương thì giáo viên nào chẳng đưa, quan trọng ở chỗ họ coi kiến thức như một mớ dữ liệu rồi tổng hợp chúng một cách vô hồn, đúng kiểu đánh đố học sinh luôn. Nhưng với riêng những đề cương do cô soạn thì lại cho em cảm giác khác. – Cậu lướt nhanh qua vài file tài liệu ngắn chỉ khoảng vài trang giấy rồi tiếp. – Em dám cá là cô chưa từng để ý đến cách các giáo viên khác viết đề cương nhỉ?

🔥 Đọc chưa: Game Thủ Đời Thực ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Cậu đang cố nói gì vậy?

- Trung bình với mỗi một tiết học, đề cương sẽ được cấp phát đâu đó tầm ba bốn trang A4. Nhưng đối với cô thì trung bình mỗi tiết học có đến ba mươi trang đề cương, có khi còn lên đến tận năm, sáu mươi trang. Dù phải đến chín mươi phần trăm trong số đó thuộc về phần “đọc thêm”. Học sinh lấy đề cương chủ yếu để nắm kiến thức trong phần “phải nhớ để thi”, tuy ngắn gọn và súc tích nhưng chúng lại quá cô đọng và cực kỳ nhàm chán. Cô đã nhận ra điều đó nên mới đưa hết các biện giải, dẫn chứng và phân tích của cá nhân mình vào có đúng không? Ai cũng biết là đám học sinh chỉ quan tâm đến những gì chúng cần biết để thi thôi. Số người lưu tâm đến những thứ nằm trong phần đọc thêm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đã từng là một học sinh ngồi trên ghế nhà trường trước khi trở thành giáo viên như hôm nay, em tin rằng cô biết rõ điều đó hơn ai hết. Thế nhưng cô vẫn viết chúng vào, không chỉ chỉ viết đơn thuần mà còn viết một cách chi tiết và cụ thể đến đáng kinh ngạc. Nói thật là nếu ghép hết đống đề cương cô đã chia sẻ miễn phí trong suốt một tháng qua thành một cuốn sách tham khảo rồi đem đến nhà xuất bản, em tin chúng sẽ bán đắt như tôm tươi và cô sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng không! Cô chia sẻ chúng một cách miễn phí với đám nhóc con như chúng em, những kẻ chẳng hiểu gì về giá trị của hai chữ “tâm huyết”. Hơn thế nữa, cách dẫn dắt học sinh trong phần đọc thêm của cô hệt như một người bạn đang chia sẻ niềm ham thích của mình vậy. Biết nói sao đây? Chúng khiến em vô cùng ấn tượng. Chỉ có một nhà giáo tâm huyết và có tình yêu cháy bỏng với lịch sử mới có thể viết ra những con chữ ấy.

Không! Cậu sai rồi. Tôi không phải là người tuyệt vời đến thế, tôi không phải, không phải mà!

- Vậy em nói thử xem, cô mạnh mẽ chỗ nào? Một đứa con gái suốt ngày ủ rũ, chỉ biết trốn tránh và ngồi khóc một mình thì mạnh mẽ chỗ nào?

Quốc Vinh đáp lại, lần này thì pha chút bối rối.

- Em đã gặp rất nhiều Thực Thời Nhân... - cậu dừng lại một nhịp - ... à ý em là những người như em với cô ấy. Những con người ấy khi rơi vào tình cảnh của cô, khi thời gian trong đồng hồ sắp cạn thì tựa chung họ chỉ chọn một trong hai con đường: Kẻ không kìm hãm được ham muốn sống sót thì sa ngã và bắt đầu tiêu thụ người khác. Kẻ yếu đuối thì chọn cách tự kết liễu, chấm dứt sớm để bớt lo nghĩ. Chỉ nội việc vẫn gắng gượng được đến tận ngày hôm nay đã đủ chứng tỏ rằng bản thân cô mạnh mẽ đến nhường nào. Em không hề nói dối.

Trà My chưa hiểu lắm những điều cậu ta đang nói. Nhưng cô có thể đồng thuận được ở một điểm.

Thật may là mình đã không tự sát.

Nhưng bấy nhiêu chưa đủ để chứng minh điều gì hết, cô vẫn là một đứa con bất hiếu.

- Thế thì hiếu thảo? Cô hiếu thảo chỗ nào? Một đứa con không thể cáng đáng cho gia đình, bỏ lỡ từ cơ hội này đến cơ hội khác, liên tục lừa dối gia đình bằng những lời sáo rỗng ngu xuẩn. Và em bảo, cô là người con có hiếu? Tại sao?

Trà My suýt chút nữa đã hét ầm lên, cha mẹ cô vẫn còn ở nhà dưới.

- Em nghĩ cái này không cần phải chứng minh nữa, nhưng nếu cô muốn thì em vẫn sẽ nói. Đầu tiên em phải xin lỗi cô trước vì đã hack vào ví điện tử của cô. Thôi bỏ qua đi, theo những gì em điều tra được thì vài tuần gần đây. Cô đã mua một số loại thuốc, tuy em không nhớ tên nhưng hình như là thuốc chống trầm cảm. Ai cũng biết rằng khi tuyệt vọng, con người ta thường tìm đến chỗ dựa gần nhất là người thân trong gia đình. Nhưng không! Cô chấp nhận gánh vác mọi thứ một mình và chỉ một mình mà thôi. Một lựa chọn ngu ngốc. Nhưng trong tình huống này em sẽ gọi nó là kiên cường. Chưa hết. Em đã luôn thắc mắc rằng tại sao một người rõ chưa từng tham chiến như cô, còn trẻ và hơn hết không có dấu hiệu bệnh tật lại còn ít thời gian đến thế. Lúc nãy em có nói chuyện với mẹ cô và vô tình biết được rằng bà đã từng may mắn thoát khỏi căn bệnh ung thư quái ác. Tới đây thì em đã hiểu hết. Rằng cô đã dùng Nguyện Ước Thời Thực để cứu mẹ mình, dù biết rằng điều đó không khác với việc đổi mạng là mấy. – Cậu ngừng một hồi, gương mặt lộ vẻ đượm buồn chẳng rõ nguyên nhân. – Trong đại lễ Vu Lan, đứa con nào cũng tự tin nói rằng bản thân sẵn sàng tổn thọ vì mẹ cha. Nhưng sau bao nhiêu chuyện đã qua. Em tin rằng quá nửa trong số ấy chỉ biết nói mồm thôi. Hỡi tí thì đem hết mọi muộn phiền uất ức của bản thân trút hết lên đầu cha mẹ. Nào có hiểu được rằng ta đau thì họ còn đau hơn thế. Tự ỷ bản thân có chút thành tựu đã chẳng xem công ơn dưỡng dục ra gì, tự cho là chỉ ném vài đồng phụng dưỡng thì nói là mình hiếu thảo, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không có nổi một phút cho gia đình nhưng cứ mở miệng thì yêu với thương. Thứ người đó, đầy rẫy ngoài kia. Chúng nhiều tới mức đã từng có lúc em những tưởng, xã hội là như vậy. Cho đến khi em gặp được cô. Một con người tuyệt vời đến nỗi, em chỉ muốn ngồi đây và ngắm nhìn mãi. A! Xin lỗi cô, em hơi quá đà.

- Đừng…

- Đừng?!

Quốc Vinh nhại lại những gì mình vừa nghe, mặt thẩn thờ chẳng hiểu gì cả.

- Đừng nói nữa… Cô xin em đừng nói nữa…

Trà My lấy tay bịt miệng, cô đã khóc quá nhiều rồi.

Cô không muốn khóc nữa.

🔥 Đọc chưa: Thiên Giới Điện Thoại ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Không muốn khóc nữa thế nhưng tại sao lệ vẫn rơi.

Gục mặt xuống nền gạch, tránh đi ánh nhìn viết rõ hai từ “ngưỡng mộ” của người thiếu niên. Từng câu từng chữ cậu nói đều xuất phát từ thiện chí. Như một lời khẳng định cho những giá trị cô đã tạo ra trong suốt thời gian qua, rằng cuộc đời của cô gái Nguyễn Thị Trà My không hề vô nghĩa.

Nghi ngờ, đề phòng, thậm chí là muốn đổi mạng với người có tấm lòng rộng mở đến thế. Cô là thể loại gì đây?

Thể loại cặn bã gì đây?!

Tiếng khóc thút thít cùng vẻ mặt thê lương của người con gái lúc này mới thảm hại biết bao.

- Nếu đã vô tình chạm phải nỗi đau của cô. Em thành thật xin lỗi. E hèm! Em nghĩ chúng ta nên tiếp tục khi cô đã ổn định lại. Cô thấy sao?

Trà My gà gật, một tay vẫn che miệng, cánh tay còn lại gạt đi hai hàng nước mắt.


Vài giờ trôi qua, khi tâm trạng đã khá hơn đôi chút, Trà My cất tiếng, bụng hơi áy náy.

- Xin lỗi. Bắt em đợi lâu.

Quốc Vinh mỉm cười rạng rỡ.

- Không sao đâu cô! Miễn là tháo gỡ được toàn bộ khúc mắc. Em không ngại gì cả.

Nhận thấy đôi môi của chàng trai giờ đã khô khốc vì nói quá nhiều, đừng bảo là do chưa được cô cho phép nên cậu không dám uống nước luôn nhé.

- Thấy khát thì cứ uống nước đi em. Đừng ngại!

Xem chừng đến tận lúc này thì người thiếu niên mới nhận ra rằng trước mặt mình có một ly nước.

Không chút do dự, cậu vung tay tóm lấy chiếc ly, miệng tu ừng ực đúng kiểu như sắp chết khát đến nơi. Quả đúng như linh cảm của Trà My, cậu bé đáng yêu thật đấy.

- Vinh?! Em làm sao vậy?

Quốc Vinh gục xuống một tay chống thân, tay còn lại cầm ly, mắt nhìn trân trối vào thứ mình vừa uống. Đấy rõ chỉ là nước lọc bình thường thôi.

Trà My thấy thế thì hốt hoảng vô cùng, cảnh tượng này trông rất quen nhưng tại sao.

Tại sao cơ chứ?

🔥 Đọc chưa: Hương Yêu ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Đấy cũng là lúc cô để ý đến chiếc ly Quốc Vinh đang cầm. Hình như nó cùng kiểu với cái cha cô đã dùng để uống bia hồi chiều.

- Không... lẽ nào?!

Đến khi Trà My kịp định thần thì kẻ ngồi trước mặt cô đã không còn là người thiếu niên ngoan hiền nữa. Thay vào đó là một cái gì đó khác… Rất khác…

2

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.