ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18 - Khách không mời

Cứ ngỡ bao nhiêu khúc mắc cuối cùng cũng được giải quyết ổn thoả. Ai lại ngờ đâu… Trà My cảm thấy bất lực trước sự hiểu lầm tai hại của mẹ cô.

Có con cái gì chứ, đến cả nụ hôn đầu đời Trà My vẫn chưa mất cho ai nữa là.

Nhớ lại những cuộc tình chóng vánh thời đại học của mình, phải chăng đây là lý do khiến không một chàng trai nào trụ được bên cô quá nửa tháng.

Lại bắt đầu nghĩ linh tinh rồi đấy, điều quan trọng bây giờ là làm sao giải thích cho mẹ cô hiểu rằng bà đang hiểu lầm trầm trọng đây. Dẫu có đem sự thật ra nói rõ thì hẳn bà cũng chỉ xem nó như một lời nói dối dở tệ thôi. Cái gì mà biết trước mình sắp phải chết trong ba ngày, tên giết người hàng loạt trong lốt học sinh, những chiếc xúc tu quái dị,… vân vân các thứ. Toàn mấy chuyện chỉ có người điên mới tin nổi.

Nói dối thì lại càng khó hơn do mẹ cô, bằng cách thần kỳ nào đó đã đưa ra được một phán đoán quá chi hợp lý.

Hợp lý đến độ gần như chả thể tìm ra điểm bất hợp lý nào trong nó.

Đến Vole Hai rồi phải ráng làm sao vớ được anh nào cỡ ông Vinh thì nhà mình không còn gì phải lo nữa.

Hoá ra Trà My không phải là kẻ duy nhất để bụng câu nói ấy. Cảm xúc trong cô lúc này lẫn lộn hết cả, đến mức mà người con gái đáng thương chẳng thể nhớ nổi những lời biện minh ngớ ngẩn mình đã dùng ban nãy.

Ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, bà nhìn Trà My với ánh mắt hình viên đạn.

Chẳng lẽ mẹ nghĩ con về Sài Gòn để phá thai sao?

🔥 Đọc chưa: Huấn Luyện Viên Zombies ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Lại là một phán đoán cực kỳ hợp lý, dù rằng nó sai mười mươi ra đó. Thôi xong rồi, cứ cái đà này thì cô sẽ hoang phí ba ngày cuối cùng mất. Nhưng nên bắt đầu từ đâu để hoá giải hiểu lầm đây.

Câu hỏi nan giải chứ chẳng đùa.

- Sao thế My? Hôm nay mẹ làm toàn mấy món con thích không đó? Ăn nhiệt tình vô con.

Người đàn ông duy nhất trong nhà hiện là cha cô. Sống chung với nhau gần hai mươi năm, Trà My có thể khẳng định chắc nịch rằng, ông là người chồng có tâm nhưng đôi lúc lại cực kỳ thiếu tinh tế trong khoản thấu hiểu phụ nữ.

Liệu mình có nên…

Không!

Nói điều đó ra lúc này chỉ tổ khiến mọi chuyện càng thêm phức tạp, thôi thì ăn cho xong bữa tối đi đã. Trà My thoạt nghĩ, cô gắp một miếng cá kho vào chén trước khi lùa nó cùng một nhúm cơm vào miệng.

Tài làm bếp của mẹ cô vẫn xuất sắc như mọi khi. Từ món cá lóc kho tộ với vị mặn vừa phải, món rau muống xào tỏi xanh tươi mơn mởn, đến món canh canh khổ qua vốn rất khó để kiểm soát độ đắng cũng được gia giảm chuẩn chỉnh đến khó tin. Hẳn bà đã phải đổ rất nhiều công sức vào chúng. Chính cô cũng thấy xót thay cho những món ngon do mẹ mình đích thân chuẩn bị. Nhưng biết làm sao hơn, Trà My lấy tâm trạng đâu mà ăn với chả uống lúc này.

Chén cơm bới lưng mà mọi khi chỉ cần chưa đến năm phút đã sạch bóng giờ đây là cả một thử thách gian nan với Trà My. Cô còn chưa biết liệu mình có thể trụ được đến hết bữa hay không nữa.

Chẳng thể ngờ một người vốn tính hiền hậu như mẹ cô cũng có thể trở nên đáng sợ đến thế. Trà My tìm đủ mọi cách để lãng tránh ánh nhìn đầy nghi kỵ của bà.

Dường như cảm nhận được bầu không khí căng thẳng giữa hai người phụ nữ trong gia đình, cha cô cất tiếng.

- Hôm qua mưa lớn quá My nhỉ? Con mà về trễ thêm chút nữa có khi thành chuột lột luôn không chừng.

- Dạ… ba nói phải.

Liệu người đàn ông với cái bụng bia to tướng này còn có thể thiếu tinh tế đến mức nào nữa đây.

Ánh nhìn đầy uy lực của mẹ Trà My bỗng chốc chuyển dời mục tiêu sang chồng mình.

Cha cô xem chừng đã nhận ra sự ngớ ngẩn trong câu hỏi ban nãy, chỉ cười đãi bôi cho qua chuyện. Cặp mắt ông láo liên như đang cố tìm kiếm một chủ đề khác thích hợp hơn.

- Ủa… hình như…

Ông nói đoạn trước khi nhìn về phía vợ mình.

- Cái bà này thiệt tình, dọn đồ ăn cũng thiếu nữa. Lâu lâu con nó mới về chơi mà! – Xong ông quay về phía Trà My – Đợi ba chút nha con.

🔥 Đọc chưa: Ai Nói Đạo Sĩ Sẽ Chỉ Dưỡng Sinh, Trở Tay Vãi Đậu Thành Binh ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Ông rời khỏi vị trí đang ngồi, tiến về chiếc tủ lạnh cách đó không xa, loay hoay lấy ra một cái hũ nhỏ, đoạn quay vào bếp lấy thêm một cái chén nhỏ đựng nước chấm.

- Đây! Đây! Cà pháo mắm tôm của ai đó đây. Cứ ăn thoả thích nha, ba dặn mẹ con làm nhiều lắm.

Nụ cười tươi rói của ông khi đặt hai móm ấy lên bàn khiến cô méo mặt, quả nhiên giữ im lặng lúc này vẫn là thượng sách.

Giải thích đầu đuôi cho mình mẹ cô thôi đã khó lắm rồi, giờ mà còn vướng thêm ông bố ngốc này nữa chắc có chết tám kiếp cũng chẳng thông.

Người con gái đáng thương buông tiếng thở dài.

- Ông à, con nó thấy không khoẻ. Chưa có ăn mấy cái này được đâu.

Mẹ của Trà My, người vẫn giữ im lặng từ đầu buổi, giờ mới đánh tiếng. Cha cô nghe xong cũng không giấu nổi sự lo lắng.

- Vậy hả? Con thấy không khoẻ chỗ nào vậy My?

- Dạ… dạ… con thấy hơi chóng mặt.

Đừng nói là mẹ cô đang lo cho cái thai đấy nhé, đã nói là không phải rồi mà. Ơ nhưng nếu hùa theo như thế thì có các gì Trà My đang thừa nhận đâu chứ.

Không được! Mình phải giải thích.

Trà My chỉ vừa định nói thêm thì cha cô đã đi đâu mất hút. Chắc ông sợ con gái thấy buồn vì được nhìn chứ không được ăn món khoái khẩu nên đã dọn chúng đi.

Vậy hoá ra người phạm sai lầm ở đây lại là cô sao.

- Thôi khỏi kiếm cớ làm gì, ông muốn thì cứ uống đi. Nhớ là chỉ một lon thôi đó.

Người đàn ông đang loay hoay bên cái tủ lạnh hai tầng nghe thế thì giật nảy mình, miệng cười khổ.

- Ây da. Sao hôm nay bà tốt với tôi dữ vậy?

Lát sau, cha cô quay lại bàn ăn với một lon bia ướp lạnh cùng ly đá.

- Bia lạnh vẫn là hết xẩy.

Ông bật nắp lon bia, miệng lẩm bẩm.

Trà My thấy vậy cũng khó mà nhịn được cười. Từ lúc vợ mình khỏi bệnh đến nay thì cha cô nhìn chung đã biết quan tâm đến sức khoẻ của mình hơn. Ngặt nỗi cái thú bia bọt kia thì mãi chẳng chịu bỏ. Kể cũng lạ, người ta thì cần giao thiệp này nọ, bất quá rủ nhau đi nhậu để cùng say sưa thì uống là chuyện thường. Nhưng chỉ ngồi nhà với vợ con thôi mà cũng ráng vớ lấy lon bia cho bằng được thì đúng là… Trà My thiết nghĩ, phải thế thì mới là ông ấy chứ.

Thật ra thì tự ép mình mỗi tuần uống có một lon cũng khá là hợp lý rồi. Có điều nếu cô nhớ không lầm thì tối hôm qua ông đã uống với cớ “Mừng con gái yêu về thăm nhà” rồi còn đâu.

Theo lẽ thường thì người chịu trách nhiệm giám sát ông tức mẹ của Trà My sẽ không đời nào dễ dãi đến vậy.

- Tôi không cho ông uống mới là tốt cho ông đó.

Lạnh lùng vét sạch cơm trong chén, câu nói của bà như thể khẳng định lại cho suy nghĩ trong đầu cô.

Thế thì tại sao nhỉ?

- My này.

- Dạ…

Cô bất ngờ mất vài giây.

🔥 Đọc chưa: Có tiền liền biến cường convert ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

- Hình như hồi nhỏ con có hỏi mẹ là tại sao lại cưới ba đúng không?

- Ơ…

Lục lọi trong mớ ký ức hỗn độn, hình như đó là chuyện của hai mươi năm về trước.

- Đấy! Con nhìn ổng coi: người thì xấu, nói chuyện thì vô duyên, tiền thì không có bao nhiêu, còn hay hút thuốc với uống rượu nữa… Bây giờ còn đỡ nha. Hồi đó chả có lần nào gặp mẹ mà ổng còn tỉnh táo hết á, lúc nào cũng lè nhè nhìn thấy ớn. Riết mẹ cũng không hiểu tại sao mình lại yêu nổi ổng nữa.

Phụt.

Cha cô – Người đang chậm rãi thưởng thức vị hăng của ly bia lạnh, chỉ mới nghe được nửa chừng đã suýt chết vì sặc.

- Bà quá đáng vừa thôi nha! Có một lon bia thôi mà bêu xấu chồng trước mặt con cái thế à?

- Bộ tôi nói có gì sai sao?

Chưa bao giờ Trà My thấy mẹ mình đáng sợ như lúc này đây.

- Ờ thì… ờ…

- Lôi thôi tôi đem đổ cho khỏi uống luôn bây giờ.

Người đàn ông lớn nhất trong nhà nghe thế thì im bặt. Vâng, danh dự của một đấng trượng phu ngày nay chỉ đáng có một lon bia thôi.

- Thôi kệ ổng đi, nghe mẹ nói nè. Ông bà ta dạy rồi, ghét của nào thì trời trao của đó mà. Nếu đã lỡ rồi thì tiến thêm bước nữa cũng ổn thôi. Quan trọng là hai đứa yêu nhau.

Cha cô rống lên.

- Cái này tầm bậy rồi nha! Ngày xưa tôi đâu có ăn cơm trước kẻng chứ! Trời đất quỷ thần ơi, hồi đó bà giữ như giữ cái gì vậy đó. Đeo đuổi ba bốn năm trời mới cho người ta nắm tay thôi đó. Lỡ cái quái gì chứ?

Gương mẹ cô đanh lại, ánh mắt của bà sắc lạnh tỏ rõ sát khí. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên Trà My thấy mẹ mình đáng sợ đến vậy.

- Thì tôi có nói ông ăn cơm trước kẻng bao giờ?

Đối diện với thứ uy quyền khủng khiếp đó, cha cô chỉ biết lãng mắt đi chỗ khác. Ra điều không muốn quan tâm tới nữa. Với tâm trạng hậm hực đó, ông hớp tiếp một ngụm bia.

Trà My ước gì bản thân cũng có thể bắt chước cha mình thì tốt biết mấy.

- Nghe mẹ, thời nay khác rồi. Con phải cởi mở lên, chấp nhận lỗi lầm của người ta. Cho họ cơ hội để sửa đổi. Còn nếu vẫn quả quyết muốn dứt ra thì cũng được thôi. Nhưng đừng có làm mấy cái chuyện đau lòng đó. Con nào thì cũng là con thôi, mẹ cha chỉ mong con được hạnh phúc. Đừng quan tâm người ngoài nghĩ gì về mình con à, gia đình mới là thứ quan trọng nhất.

🔥 Đọc chưa: Ta Mỗi Tuần Một Cái Thân Phận Mới ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Trời ơi! Mẹ ơi! Không phải đâu mà!

Gương mặt nhăn nhúm như đang mếu của Trà My dường như vẫn chưa đủ để mẹ cô nhận ra hiểu lầm tai hại của bà. Chưa dừng lại ở đó, người chồng kém duyên nhất hành tinh lại ban tiếp một câu khiến cô càng thêm khó xử.

- Tưởng gì? Ra là có người muốn bồng cháu hả. Người nhà với nhau cả, vòng vo làm chi muốn gì cứ nói thẳng đi. Nhưng thôi, cái này thì ba đồng ý với bả. Con đấy nhé, bạn bè cùng lứa, đứa nào đứa nấy ai cũng lên xe hoa hết ráo rồi. Có mình con gái của ba đẹp nhất đám mà đến giờ vẫn chưa có mảnh tỉnh vắt vai là sao? Hôm nay sinh nhật con đúng chứ? Ăn cơm xong hẹn hội bạn đi “chơi” đâu đó đi, ngại quá thì để ba giới thiệu cho mấy mối.

Ba ơi! Ba hiểu lầm ý mẹ rồi!

- Ổng nói đúng đó, nhưng thay vì đi đâu xa xôi, con cứ hẹn người ta về nhà mình được rồi.

Sao mẹ lại hùa theo ổng chứ?! Mà hẹn ai? Cha của “đứa bé” á? Làm sao con mời được một người vốn dĩ không hề tồn tại chứ?

Bàn ăn gia đình giờ đây chẳng khác gì một bãi chiến trường nơi mà cô gái Trà My đáng thương đang phải gồng mình lên, tử thủ với những đợt “oanh tạc” không chút thương tiếc của hai đấng sinh thành.

Làm thế nào để giải thích tường tận sự thật cho họ đây? Làm sao để họ tin những điều cô sắp nói không phải bịa đặt đây? Còn nữa. Làm sao để đến khi mọi thứ đã sáng tỏ thì họ không quá đau buồn đây?

Hàng tá câu hỏi không có lời giải cứ thế chồng chất, chực chờ đánh gục cô gái đáng thương. Trà My thiết nghĩ mình cũng sắp không trụ nổi nữa rồi.

Ai đó cứu tôi với.

Reng!

Tiếng kêu giòn giã của chiếc chuông báo cửa đánh động cả nhà.

- Thằng Hải về hả ông?

- Nó có chìa khoá cửa mà.

Cặp vợ chồng già đối đáp ăn ý, riêng Trà My lại thầm cám ơn người lạ đang đứng ở ngoài hơn. Cô đến phát điên với màn tra tấn tâm lý này rồi.

- Để con ra xem là ai.

Chẳng màng đến việc có được đồng ý hay không, Trà My bước đi một mạch từ bàn ăn ra cổng chính.

Nhà cô khá nhỏ nên trên thực tế khoảng cách ấy chỉ tầm có chục mét thôi. Nhưng thôi kệ đi, thoát được phút nào thì hay phút đó.

🔥 Đọc chưa: Độc Giả Thứ 7 ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Cô cứ tiến bước về trước, chẳng màng suy nghĩ xem rốt cuộc ai đang đợi mình bên kia cánh cổng. Dù rằng đáng lẽ cô phải đoán ra được từ sớm rồi mới phải.

Thân hình dong dỏng không cao cũng chẳng thấp, khoác trên người bộ đồng phục học sinh ố vàng, quần tây đen cáu bẩn cùng giày thể thao thủng lỗ chỗ, trên vai có mang cặp táp màu nâu sờn cũ, tay ôm chiếc hộp bé bé xinh xinh. Đáng nói hơn cả phải là biểu cảm trên mặt cậu ta, đôi mắt khép lại, đôi môi hoác rộng trưng ra hàm răng không mấy trắng sáng, nụ cười gượng gạo đến độ có thể đem đi trình diễn được ấy…

- Vinh? Em làm gì ở đây?

2

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.