Chương 13 - Tám Nhảm (01)
Liệu hắn có quay lại không?
Câu hỏi ấy cứ lởn vởn mãi trong đầu Trà My. Tên sát nhân kia “biến mất” cũng được tầm mười phút rồi.
Ngộ nhỡ hắn bỏ mình lại luôn thì…
Rất có thể cô sẽ chết rục xương ở đây.
Mới nghĩ đến đấy thôi, khoé mi đã rưng rưng, Trà My thật chả thể tin rằng mình còn nước mắt để mà khóc. Cổ họng cô khát khô, cái bụng đói cứ hơi tí là réo lên inh ỏi. Sớm biết có cảnh này, cô đã vứt cái pháp đồ ăn kiêng kia đi sớm hơn rồi. Một kẻ chỉ còn sống được có vài ngày thì cần quái gì phải giữ dáng nữa chứ.
Muốn làm giáo viên đến vậy sao con điếm?
Cô lại khóc mất rồi, chẳng có cách nào ngăn nổi thứ xúc cảm tồi
tệ này. Chẳng lẽ việc cô muốn mình luôn thật chỉn chu trong mắt người khác là sai ư. Chẳng lẽ việc cô trân trọng món quà mà tạo hoá đã tặng cho mình là sai ư. Việc cô muốn kiếm tiền để lo cho gia đình là sai ư. Tại sao mọi người lại coi thường cô đến như vậy.
Trà My cố kìm lại từng tiếng nấc, cô biết rằng việc mình đang làm chỉ đơn thuần là lãng phí lượng nước quý giá còn trong cơ thể mà thôi. Nếu hắn không quay lại thật thì để níu giữ hy vọng, Trà My cần phải sống lâu nhất có thể.
Bao bọc lấy cô là căn phòng tối tăm, nơi mà nguồn sáng duy nhất chỉ độc chiếc đèn ngủ chạy pin chẳng biết sẽ trụ được đến bao giờ. Tuy có thiết kế như một phòng khách sạn năm sao rộng lớn với hàng cửa kính nhìn thẳng ra ngoài ban công nhưng thực chất chỉ là vỏ bọc cho bức tường cách âm dày cộm đằng sau.
Đây là một căn phòng kín.
Điện thì mất, điều hoà cũng đã tắt, Trà My bắt đầu cảm nhận được sự ngột ngạt trong từng hơi thở. Nơi đây không phải là tầng hầm bí mật đấy chứ. Thả nào Quốc Cường lại tự tin đến mức để cô thoải mái gào thét, kiểu này dù có người đến điều tra thì cũng khó lòng phát hiện sớm được. Tay chân của Trà My thì mất hết cảm giác, các vết thương chỉ vừa ngưng chảy máu. Hậu quả của việc lãng phí sức lực không có tính toán trước đó của cô cho khiến việc tự giải thoát bản thân giờ đây gần như bất khả thi. Mọi nỗ lực thừa thãi chỉ khiến con đường dẫn đến cái chết của cô ngắn hơn thôi.
Kết luận cuối cùng, cứ nằm yên chờ người đến cứu là cơ may duy nhất.
Việc não bộ của mình có thể suy luận được nhiều như thế chỉ với vài manh mối đơn giản khiến Trà My thấy hơi ngờ ngợ. Những lúc như thế, cô cứ như không phải là chính mình nữa vậy. Phải chăng đây cũng là một trong các khả năng mà ứng dụng thần kỳ ấy ban cho cô.
Nhưng đến nước này rồi thì còn gì quan trọng nữa. Người con gái đáng thương chỉ biết thở dài. Các tính toán kia quá hợp lý, giờ đây cơ hội duy nhất của cô là cố mà sống càng lâu càng tốt.
Tệ thật, mọi thứ trong mắt cô đang mờ dần. Trà My biết cảm giác này, cô đã không ngủ đủ giấc mấy ngày liền rồi.
Dù sao cũng chỉ nằm đây đợi, chi bằng chợp mắt một chút cho lại sức.
Cô gạt phăng suy nghĩ ngu ngốc ấy đi, gần như ngay lập tức.
Nếu lỡ Trà My ngủ và không tỉnh dậy nữa thì sao. Với tình trạng suy nhược cơ thể của cô hiện tại, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Chết tiệt, cô không tài nào dụi mắt được.
Đôi mi dày trĩu nặng theo từng phút giây, liệu Trà My còn phải chịu đựng cảnh này thêm bao lâu nữa.
À không, đúng hơn là cô còn có thể chịu đựng cảnh này bao lâu nữa. Người con gái đáng thương đã quá mỏi mệt rồi.
Một tiếng động chói tai vang lên.
Mọi suy nghĩ của cô dừng hẳn lại.
Luồng sáng chói loà phát ra từ khung cửa kính gần đó, mang theo bóng hình quen thuộc.
Xem chừng Trà My chỉ lo xa quá thôi, hắn đã quay trở lại.
Một niềm vui nho nhỏ nhen nhóm trong lòng, người con gái đáng thương còn chưa kịp cất tiếng.
- Ủa?! Em còn ở đây hả?
Trà My thật chẳng biết phải trả lời thế nào cho đúng nữa, đây là lần đầu tiên trong đời cô đối mặt với loại câu hỏi khó đỡ đến vậy. Chính hắn cũng bảo Trà My phải nằm yên đợi ở đây còn gì, tại sao phải bất ngờ đến thế.
Nghĩ lại thì chỉ nội việc cố để hiểu suy nghĩ của một tên sát nhân tâm thần ngay từ đầu đã là điều gì đó hết sức ngớ ngẩn rồi. Người con gái đáng thương chỉ mong sao gã không đột ngột nổi máu giết người.
- Bỏ mặc con gái người ta bị trói trên giường thế này mà gọi là “Tất cả vì phụ nữ” sao? Hội Lạc Phượng chỉ có thế thôi à? Mày có thấy thất vọng giống tao không hả PL?... Giận rồi. Giận rồi. Giận rồi kìa. Vậy thôi kệ bố mày, tao đây tự biết hành sự.
Trà My nuốt xuống một ngụm nước bọt, không hiểu tại sao cô lại thấy cách hành xử ấy khá là…
Đáng yêu ư?!
Vừa đi vừa huýt sáo, tên sát nhân giờ đã đứng cạnh chiếc giường lớn. Trên tay trái hắn vẫn cầm ngược một cây thước kẻ. Chất giọng the thé của nghe rất thiếu tự nhiên, gương mặt che nửa chỉ lộ nụ cười ma mãnh, quần áo xộc xệch, toàn thân bốc ra thứ mùi hết sức khó ngửi.
-Đừng cử động. Anh không chịu trách nhiệm nếu em mất tay hay chân đâu nha.
Hắn đang định làm gì vậy?
Câu trả lời đến với Trà My, gần như ngay lập tức. Mấy sợi dây trói chặt cơ thể cô với chiếc giường to lớn đứt lìa trong khoảnh khắc. Bốn nhát chém nhanh và gọn đến mức cô gần như chẳng kịp thấy gì.
Xong việc, tên sát nhân cho lại cây thước vào trong túi, tỏ rõ thiện chí.
Cảm xúc lúc ấy của Trà My, biết nói sao nhỉ, thật khó để diễn tả. Nó là tổng hoà của mừng rỡ và hân hoan vì khi vừa được giải thoát khỏi xiềng xích, vừa là thắc mắc khó hiểu rằng tại sao một tên giết người máu lạnh lại phí thời gian để giúp đỡ một nhân chứng, vừa là nỗi lo về những điều tồi tệ có thể xảy đến sau đó.
Nhưng chung quy lại, sâu thẳm trong cô dường như… Không hề sợ con người này. Đương nhiên chẳng phải vì vẻ ngoài nhìn như học sinh cấp ba của hắn.
Vậy thì tại sao?
Tại sao khoé miệng cười vui đến thế mà trông hắn lại buồn như vậy. Người con gái thương không thể rời mắt khỏi bóng hình ấy. Ở tên sát nhân tồn tại một sức hút lạ thường chẳng thể nào giải thích.
Trà My chỉ đơn giản không thể cưỡng lại nó.
- Em gái à, anh biết anh đẹp trai rồi. Có cần nhất thiết phải nhìn đắm đuối thế không?
Câu nói ấy đưa cô về với thực tại.
- Xin… xin lỗi.
Nếu có thể chắc cô đã đưa tay lên che mặt rồi.
Giờ để ý mới thấy, tuy dây trói đã đứt nhưng tứ chi của Trà My vẫn chẳng thể nào cử động. Sau một hồi vận sức trong vô vọng, cô chỉ đành ngoảnh mặt đi hướng khác.
- Chuột rút à? Có cần giúp không.
Một câu hỏi đậm chất để cho có.
- Ơ… không… Á!
Chẳng màng tới lời đáp của Trà My, tên sát nhân nắm lấy cánh tay phải cùng bả vai cô.
Và bắt đầu xoa bóp chúng.
- Chả cần phải ra vẻ rằng bản thân mình mạnh mẽ chi cho nó mệt. Anh đây còn cả đống việc phải làm trong đêm nay. Thế nên, đừng có lôi cái lối kênh kiệu tiểu thư đó ra, tổ lãng phí thời giờ thôi. Ây da… Nhớ không lầm thì em cũng gần ba mươi tuổi đầu rồi còn gì, cư xử đúng mực một tí có chết ai không hả?
Câu nói khiến Trà My liên tưởng tới cha mình, một người đàn ông trung niên điển hình với mái đầu muối tiêu và cái bụng “bia” to quá cỡ. Nhưng nói gì thì nói, việc bản thân bị lên lớp bởi kẻ trông chỉ đáng tuổi cháu mình như thế khiến cô thấy hơi xấu hổ.
Trà My nhắm nghiền mắt lại, cầu mong mọi thứ sẽ trôi qua nhanh chóng.
Một lát sau.
Cánh tay của cô đã dần có lại cảm giác, tên này xem chừng cũng rất có nghề đấy chứ. Chưa kể đến việc, các chuyển động của hắn cũng khiến Trà My thấy khá thoải mái.
Thôi chết dở.
Khi nỗi lo vì cái chết cận kề dần tan biến thì cũng chính là lúc Trà My sực nhớ ra vài việc: Áo của cô đã nát bươm tựa bao giờ, áo ngực đã bị tháo. Hai lớp quần thì bị kéo xuống đến tận đầu gối. Nói cách khác, cô đang ở trong một tình huống cực kỳ gợi dục.
Hình như có cái gì đó vừa chạm vào vùng kín của Trà My.
4
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
