ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10 - Kết Liễu

Cả hai đều ngớ người ra trong khoảnh khắc.

Mất điện ở Vole City ư?

Theo thống kê từ một trang báo nào đó Trà My không nhớ rõ, thì tính từ lúc vừa mới thành lập cách đây mười năm, thành phố chỉ ghi nhận được có đúng sáu lần mất điện thôi. Nghe đồn rằng lượng tiền mà Vole Company đầu tư vào đường dây tải điện chạy âm dưới lòng đất chiếm đến hơn năm phần trăm tổng số vốn họ rót vào thành phố. Thực hư thế nào thì chưa rõ nhưng đối với người dân nơi đây, mất điện là điềm báo cho may mắn sắp đến. Vì nếu cả một vận xui với tỉ lệ bắt gặp chưa đến một phần nghìn cũng dính phải thì thử hỏi còn vận rủi nào hơn được thế nữa.

Trà My đọc được nó trong mục “Cười chút chơi” của nhật báo Vole. Người con gái đáng thương chẳng biết mình có bị điên hay không khi tự dưng lại nghĩ tới mấy thứ nhảm nhí đó lúc này. Dẫu có mất điện thì mọi thứ cũng sẽ sớm đâu vào đấy thôi. Ấy thế nhưng linh cảm lại mách bảo cô rằng đừng vội từ bỏ hi vọng.

Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng giờ là chiếc đèn ngủ chạy bằng pin, loại sẽ tự bật lên khi nguồn điện bị ngắt đột ngột, không gian bốn phía giờ ngập chìm trong bóng tối mịt mù.

Vốn sinh trưởng trong một thế giới tưởng chừng đã quên mất khái niệm “mất điện”, phải ít lâu sau đó thì Quốc Cường mới hoàn hồn trở lại.

Sâu trong ánh mắt ấy, vẫn chỉ là đứa trẻ con mới lớn sợ hãi bóng tối.

...

Hay là cô đã lầm và thứ cậu đang sợ không phải bóng tối?

- Bắn... tỉa...

Ấp úng mấy câu trong miệng, cậu lăn lông lốc khỏi giường, đầu đập xuống nền gạch.

Cố gượng dậy tấm thân trần trụi, tận dụng ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ cạnh giường, cậu cố lần mò trong bóng tối, gắng gượng tìm đường đi đâu đó.

Âm thanh kế tiếp vang lên là tổ hợp của tiếng kim loại va đập và thuỷ tinh nứt vỡ.

- Không! Không! Không!!!

Giờ thì đến phiên “thằng nhóc” ấy gào thét, chuyện quái gì đang xảy ra thế này.

Người thiếu niên vẫn lồm cồm, bò đi đâu đó không rõ.

🔥 Đọc chưa: Hàn Ngu Rực Rỡ ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Một chốc sau thì cậu quay lại, cố dùng ánh sáng từ chiếc đèn ngủ lập lờ, kiểm tra tình hình của thứ gì đó.

Máu tò mò nổi lên, Trà My ngoái nhìn sang phía đấy.

Trên mặt kính của chiếc điện thoại đắt tiền ẩn hiện lỗ thủng to tướng. Tạm chưa xét đến nguyên nhân vì sao tạo vật kia thành ra như vậy. Câu hỏi lớn nhất trong đầu Trà My lúc này là làm thế nào có thể tạo ra một một lỗ thủng “tuyệt đẹp” trong thời gian ngắn đến thế.

Đương nhiên cô không hề có ý đùa cợt gì ở đây, cái lỗ ấy rất đẹp. Nếu phải so sánh thì nó giống như khi ta nung một thanh sắt nóng rồi dúi nào bảng nhựa vậy. Điểm khác duy nhất nằm ở chỗ không có vết cháy xém nào lưu lại hết.

Nhưng điều làm cô bất hơn nữa phải là phản ứng của Quốc Cường.

- Vỡ rồi… vỡ rồi… vỡ mất rồi.

Ánh mắt cậu thẫn thờ, miệng mấp máy nói chẳng thành tiếng, toàn thân run rẩy tựa hồ chẳng còn chút sức lực.

Một cái điện thoại đáng để con người ta hoảng loạn đến thế ư, Trà My không khỏi thắc mắc. Điều may mắn là dường như hắn đã quên luôn sự tồn tại của cô rồi thì phải.

Cơ hội đây rồi!

Đang toan định vùng vẫy, Trà My chợt nhận ra rằng tứ chi của mình đã tê cứng tựa bao giờ. Cần thêm chút ít thời gian để người con gái đáng thương lấy lại quyền điều khiển cơ thể.

Thiết nghĩ nếu trời cao đã đứng về phía cô, Trà My tin rằng người sẽ không keo kiệt như thế.

Bỗng một tiếng rú ghê rợn từ đâu phát ra khiến cô rợn gáy.

Căn phòng tối tăm rung chuyển dữ dội.

Động đất ư?!

Hết mất điện và giờ là động đất? Sao mọi chuyện điên rồ cứ đua nhau xảy đến với Trà My vậy trời. Cũng may là thiết kế nhà cửa ở Vole City đều tuân theo quy chuẩn được bê nguyên từ Nhật Bản sang, một cơn chấn động nhỏ thế này, chưa đủ để gây nguy hiểm cho cả hai.

Chỉ là...

“Thằng bé” bị làm sao vậy?

Cô nhìn về phía Quốc Cường, không còn đâu hình ảnh của một tên tội phạm biến thái ban nãy nữa, tất cả những gì còn lại nơi đây là hình ảnh một đứa bé tội nghiệp đang co rúm người lại, khóc lóc trong sợ hãi tột cùng.

- Làm sao đây… Làm sao đây…

Vẫn chưa kịp định thần sau hàng tá các diễn biến quái lạ, Trà My lại phải đối mặt với một cảnh tượng thậm chí còn khó tin hơn.

Chiếc tivi lớn đối diện đầu giường, cụ thể là mặt kính của nó đang… Dao động hết sức mãnh liệt. Cứ như vừa có phép lạ nào đó đã hoá đống vật chất vô cơ kia thành bề mặt của một hồ nước vậy. Và dù trong “cái hồ” ấy có chứa gì chăng nữa thì dám cá, nó cũng không phải loại hiền lành đâu.

Có cái gì đó đang muốn thoát ra - Trà My chỉ vừa nghĩ được đến đó, thì một cái “xúc tu” ghê rợn phóng ra khỏi mặt kính.

Gọi bằng xúc tu có hơi sai vì khi nhìn kỹ nó giống một cái vòi voi được kéo dài ra cả chục lần hơn.

Bằng một cách thần kỳ nào đó, nó tìm được đến đôi chân của Quốc Cường, tốc độ nhanh đến kinh hoàng. Ngay khi đã quấn chặt lấy mục tiêu, cái xúc tu bắt đầu thu lại với lực mạnh khủng khiếp.

Thân thể trần truồng bị kéo lê trên nền gạch, liên tục phát ra những tiếng la thảm thiết.

Quốc Cường khó khăn lắm mới chộp được một cái chân giường, gắng gượng bấu víu vào đó nhưng xem chừng cũng chẳng được bao lâu. Mặc cho những lời van xin, mặc cho những tiếng kêu gào trong tuyệt vọng, chiếc xúc vu vẫn lạnh thùng rút lại vào trong mặt kính.

Cơ thể người thiếu niên căng ra như dây đàn, chiếc giường nặng nề xem chừng vẫn không đủ để cản ngăn lực kéo khủng khiếp của xúc tu, bắt đầu nhích đi từng chút một.

- Đừng! Đừng! Tao sẽ cho mày ăn. Tao sẽ cho mày ăn no mà. Đừng bắt tao, tao xin mày đó.

Cậu nói như đang cố giao tiếp với cái xúc tu nhưng vô hiệu. Chiếc giường bị kéo đến sát màn hình tivi. Đôi chân của Quốc Cường giờ đã lọt thỏm vào đó, việc phần còn lại của cậu chịu chung số phận xem chừng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.

Hoà vào tiếng la thảm thiết, tiếng cọc cạch khi chiếc giường di chuyển, Trà My nghe được một âm thanh khác nữa.

Cánh cửa chính bằng gỗ bị đạp đổ không chút thương tiếc, đánh lên một tiếng “rầm” .

Sừng sững bước vào là một bóng đen với tạng người trung bình. Hắn khoác trên người bộ đồng phục học sinh ố vàng, quần tây đen cáu bẩn, chân mang giày thể thao thủng lỗ chỗ.

🔥 Đọc chưa: Thúc Chương Đại Ma Vương ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Khác với những lần gặp trước, che đi phân nửa gương mặt cùng đôi mắt của tên sát nhân hiện là chiếc mặt nạ quỷ nhuốm màu xanh sẫm. Trong màn đêm mịt mù này, thoạt trông nó chẳng khác màu đen là mấy. Và dù chẳng mấy am tường về nghệ thuật nhưng Trà My có thể chắc chắn rằng người tạo ra thứ này hẳn phải dùng đến sự hỗ trợ của chất kích thích. Dùng từ "kinh tởm" để đặc tả nó, xem chừng vẫn còn quá nhẹ nhàng.

Tạo hình méo mó quái dị với nhiều vết cháy xém còn lưu dấu, những vết rạch ngang dọc, những vết chảy xệ không rõ nguyên nhân... Tổ hợp như một bản hoà tấu của đau thương, chết chóc và thống khổ. Thay vì khoét lỗ để nhìn, chiếc mặt nạ có gắn thêm hai miếng nhựa đỏ phát quang trong bóng tối tựa như đôi mắt của loài dã thú hung tợn trông chẳng mấy ăn nhập với tổng thể.

- Từ đầu tao đã thấy nghi nghi. Mày làm quái gì có thể cắt đường dây dẫn điện của cái nhà này nhanh thế chứ… Nè! Lên tiếng cái coi PL, mày coi thường tao hơi quá rồi đó! Đừng tưởng im lặng là xong nha, lên tiếng đi… - Tay trái vịn một bên đầu, tên sát nhân dường như đang cố nói chuyện với ai đó. - Rồi rồi để coi mày giả điếc được bao lâu.

Hệt như lần trước, hắn cứ tự huyên thuyên như thể bên cạnh hắn luôn có một “người khác” nữa vậy, quái gở hết sức.

- Cứu tôi với!

Âm thanh yếu ớt từ Quốc Cường xem chừng đã chạm tới tai hắn.

Chiếc tivi đã nuốt hết nửa thân dưới của người thiếu niên, thời gian của cậu rõ không còn nhiều nữa.

- Tao sẽ giải quyết chuyện này với mày sau, ngoan ngoãn đợi tới lượt đi.

Cái trỏ tay cùng lời đáp phũ phàng cũng không khiến những tiếng rên la trong đau đớn của Quốc Cường giảm đi chút nào.

Tên sát nhân còn chẳng buồn để tâm cảnh tượng ấy. Hắn móc trong túi quần ra chiếc điện thoại di động với mặt kính đã vỡ, lạnh lùng đánh điện cho ai đó.

- Ê con điếm kia! Ai mướn mày bắn bể Khế Ước của nó hả? Nó là mồi của tao! Của tao đó! Có hiểu không?!

Bên kia đầu dây là một giọng nữ trong trẻo.

- TL đấy à? Đổi cho cái cậu hiền hiền nghe máy được không. Anh mất lịch sự quá đó, người ta cũng là con gái chứ bộ.

- Con gái cái búa! Mày giỡn mặt với tao đó hả?! Ê…

Âm thanh gác máy phát ra đều đều.

Nắm tay siết chặt cùng hàm răng đánh vào nhau ken két, hắn lại lẩm bẩm với chính mình.

- Nghe cho kỹ đây PL, lần sau có muốn hợp tác với nó nữa ấy. THÌ TỰ ĐI MÀ LÀM ĐỪNG CÓ GỌI TAO!

Hẳn thở dài ra một hơi đầy tức tối.

Bốp!

- Rồi! Vào việc, vào việc thôi.

Kết thúc màn độc thoại điên loạn, hắn vỗ tay một cái rõ to trước khi nhảy chân sáo về phía đối phương, kẻ chỉ còn nửa người ở thế giới này.

- Ôi chu choa. Chưa tới Tết đã có gà khoả thân để ngắm rồi ha, nhìn cũng được gớm. Hỏi nhỏ nha, mày bỏ bao nhiêu cho đống này thế?

- Cứu... tôi... với.

Suỵt.

Tên sát nhân đưa ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng.

Hắn hiện đang ngồi xổm bên cạnh cậu bé đáng thương, miệng cười mỉm.

Nắm lấy chiếc khăn trùm đầu của Quốc Cường, hắn giật mạnh nó ra cùng với một nhúm tóc, kéo theo đó là một mảng da đầu trắng bóc.

Tiếng hét đau đớn của người thiếu niên vang vọng khắp căn phòng tối.

- Tao còn tưởng thứ như mày không biết đau là gì nữa chứ. Thú vị thật, nhưng thôi đừng làm phí thời gian của nhau nữa. Trả lời lẹ đi!

Quốc Cường ấp úng.

- Hai… hai mươi năm.

- Thế mới ngoan chứ.

Tay phải điều chỉnh lại cái đồng điện tử hầm hố. Tuy chiếc mặt nạ che đi nửa mặt nhưng vẫn không hề khó để nhận ra, hắn đang vô cùng bực tức vì chuyện gì đó, hẳn do dư âm từ cuộc gọi ban nãy.

Những tiếng tít tít chậm rãi vang lên, Trà My tuy không phải trực tiếp đối mặt nhưng kinh nghiệm bản thân vẫn nhắc nhớ cô về sự đáng sợ của con quái vật này.


Gương mặt bảnh bao giờ đã bê bết máu, việc hai tay giữ chặt chân giường khiến kẻ xấu số bất lực trong việc chống trả. Nhưng dù có sức để chống trả thì đã sao chứ, kẻ đối diện cậu đây nào có phải hạng tầm thường.

- Anh là Tà… Long.

Quốc Cường nhận ra gương mặt này, đồng minh của cậu đã từng chia sẻ một bức ảnh của hắn kèm với lời nhắn: “Sát Nhân Thảm Đỏ thật 100%”.

- Việc mày không đọc nhầm thành tào lao khiến tao thấy có chút vui thú đấy. – Hắn cười khẩy một cái rồi tiếp. – Nếu đã biết danh tao thì dám cá là mày cũng đoán được tao đến để làm gì rồi chứ nhỉ?

Hắn lấy từ trong túi quần ra cây thước kẻ học sinh loại ba mươi centimet rồi cầm ngược nó bằng tay trái.

Đã kẹt trong tình huống này rồi thì chẳng còn thứ gì trên đời có thể làm cậu bất ngờ được nữa, đằng nào cũng chết, đành liều một phen xem sao.

- Này… anh… anh cứu tôi đi. Xong chuyện rồi anh muốn tôi làm gì cũng được. Thứ anh muốn là thời gian thôi mà, đúng không? Khế Ước của tôi bể rồi, có lấy cái mạng này anh cũng không kiếm được thêm giây nào đâu. Nhà tôi giàu lắm, nếu bắt tôi làm con tin thì anh muốn bao nhiêu tiền cũng được có. – Nói đoạn, câu chợt nảy ra một ý. Quốc Cường nghiêng đầu về phía chiếc giường trước mặt ra hiệu rồi tiếp. – Con đàn bà đó, nếu anh muốn thì cứ thoải mái dùng. Tôi chưa làm gì nó đâu. Làm ơn, làm ơn đi.

Đáp lại kỳ vọng của cậu chỉ độc sự im lặng chết chóc. Tên giết người máu lạnh đang dùng ngón út để lấy ráy tai, mặc nhiên như thể mấy lời cậu nói không có chút sức nặng nào.

- Lòng tham và dục vọng. Ra chúng là thứ đã che mờ lý trí của mày. Vậy mà tao còn tưởng phải có nguyên nhân sâu xa nào đó cơ. Quả đúng không nên trông mong quá nhiều ở cái bọn nhãi nhép nhỉ.

Hoá ra tên này thuộc loại quân tử à, vậy thì phải dùng cách khác.

- Tôi… tôi sai rồi. Tôi có lỗi. Tôi không có ý coi anh là loại đốn mạt đó. Tôi sai rồi. Tôi có lỗi. Anh tha thứ cho tôi đi. Đúng rồi! Là hắn! Chính hắn đã xúi tôi làm mấy cái trò này. Anh giết tôi rồi mọi chuyện cũng không dừng lại đâu. Cứu tôi đi, sau đó tôi sẽ giúp anh bắt hắn. Nhé, làm ơn cứu tôi.

Tên sát nhân lần đầu tiên để lộ ra chút cảm xúc.

Ha ha ha ha ha

Hắn giơ cây thước kẻ lên và ngắm nhìn nó, nụ cười man dại ẩn hiện trên khoé môi.

- Tao vẫn còn nhớ như in mấy lời cuối của thằng chó đó, dù có tầm thường, dù có ngu dốt đến đâu thì tới tận phút cuối cùng. Nó cũng không khai mày ra. Liệu thằng đó sẽ nghĩ gì khi thấy đồng minh mà mình hết mực tin tưởng lại đi giở trò bán đứng sau lưng đây hả? Không cần trả lời đâu, mày tự ngẫm lại đi ha.

Quốc Cường chết trân trước câu nói đó. Vậy ra đây là lý do mấy ngày nay cậu không liên lạc được với…

🔥 Đọc chưa: Võ Giới Hệ Thống ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

A!!!

Cơn đau thấu tận trời xanh ập đến bất ngờ, có cái gì đó đang cắn chân cậu.

Cơn đau nhanh chóng lan đến đầu gối rồi sang bắp đùi. Sẽ không có gì đáng ngại nếu những vị trí ấy không lần lượt mất hết cảm giác.

Mình đang bị ăn sống!

Đúng rồi, đây là cảm giác khi bị hàng trăm cái răng ngấu nghiến từng phần cơ thể.

Hết rồi! Hết thật rồi!

Nhưng cậu chưa thể từ bỏ hi vọng.

- Cứu tôi với… tôi đau lắm…

Nước mắt nước mũi chảy thành dòng, cậu mếu máo như một đứa trẻ.

Đáp lại tất cả vẫn chỉ một vẻ dửng dưng của tên giết người máu lạnh.

- Vậy các nạn nhân của mày, họ có đau không?

Cơn đau đã lan đến mông, cậu sắp phải đầu hàng trước sức mạnh ấy rồi. Quốc Vinh không nghĩ được nhiều nữa.

- Xin anh… cứu tôi với…

- Vậy các nạn nhân của mày, họ có kêu cứu không?

Thứ đó đã ăn tới bụng của cậu rồi.

Quốc Cường gào lên với toàn bộ sức lực.

- Tôi... tôi không muốn chết!

Tên sát nhân nhấn giọng.

- Vậy các nạn nhân của mày, họ muốn chết sao!?

Ý thức dần mờ đi, đôi tay của cậu chả còn sức đâu để giữ lấy chân giường nữa. Cơn đau điên cuồng kia cũng đã dịu đi đôi chút.

Tất cả cũng bởi… cơ thể cậu còn lại bao nhiêu chỗ để mà đau cơ chứ.

Tưởng chừng như đấy sẽ là kết thúc của kẻ xấu số, nhưng không. Cánh tay cứng cáp đó đã chộp lấy cậu và kéo trở lại.

Được cứu rồi sao?

Một niềm hạnh phúc bé con lộ rõ trên khoé môi chàng trai trẻ.

- Cười cái quái gì hả thằng kia? Tưởng tao cứu mày hả, ảo tưởng có mức độ thôi chứ! Chẳng là tao còn vài lời sau chót muốn nói cho xong thôi.

Giờ đến phát âm thôi cũng là cả một cực hình với chàng trai trẻ. Quyền chủ động giờ đây đã hoàn toàn thuộc về hắn.

- Từ lúc sinh ra tới nay, tao chỉ thấy đúng có hai loại người thôi. Một là loại chìa tay xuống để kéo người khác lên. Hai là kẻ nhấc chân lên chỉ để đạp người khác xuống. Và thú thực với mày luôn, tao thuộc loại thứ hai đấy. A ha ha ha ha ha… Mày cũng biết đó, mấy thằng hay nói đạo lý thường sống như cái gì đó giữa hai chân của đàn bà mà.

Theo một cách nào đó, Quốc Cường thấy cái chết tựa chung vẫn còn nhẹ nhàng chán so với màn tra tấn tâm lý này.

- Dám cá là mày đang thắc mắc, tại sao một kẻ như tao lại không tặng cho mày một đạp cho lẹ ha. – Hắn dí sát mặt vào Quốc Cường - Dễ hiểu thôi, vì tao đếch muốn bẩn giày bởi thứ như mày.

Điệu cười điên loạn lại cất khiến cho tâm trí người thiếu niên hoàn toàn trống rỗng.

- Giờ thì mày lại thắc mắc kiểu: Không muốn bẩn giày nhưng lại chấp nhận bẩn tay để làm gì á? Nói ra cũng hơi xấu hổ đó, bởi nếu để mày chết kiểu này thì chẳng khác nào con khốn kia mới là kẻ giết mày. Làm sao có chuyện đó được!? Mày là mồi của tao! Của tao mà thôi! Và giờ thì nhìn xem, có phải mạng của mày đang ở trong tay tao không? Hả?!

Kẻ xấu số đến giờ mới hiểu ra cớ sự.

- Tao tự hỏi nếu như bây giờ mình thả mày ra để mày làm mồi cho thứ đó thì có được xem như “chính tay giết người” không ta?

🔥 Đọc chưa: Ta Ở Tōkyō Sáng Tạo Đô Thị Truyền Thuyết ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Bằng chút hơi tàn cuối cùng, Quốc Cường vẫn bập bẹ ra vài tiếng.

- Làm… ơn…

Một tràn tặc lưỡi đầy bất mãn kéo đến.

- Lại một đứa nữa, làm ơn cơ đấy. Được thôi, cơ hội cuối cùng của mày đây. Chỉ cần mày cứu được, dù chỉ một người mày đã giết. Tao sẽ tha cho mày, một mạng đổi một mạng. Công bằng lắm có đúng không?

Sau câu nói ấy, chỉ độc sự im lặng kéo dài.

Gương mặt chìm trong tuyệt vọng của người thiếu niên hẳn đã thay cho lời hồi đáp.

- Sau cùng, hãy nhớ giùm tao cái này. Một khi tay đã nhúng chàm, thì đừng mong có cái kết tốt đẹp. Vì đã lấy mắt thì phải đền mắt...

Ậm thanh sắc lạnh tựa như muôn vàng lưỡi dao đâm tới từ mọi phía.

-... Đã lấy răng thì phải đền răng...

Giọng nói trầm lại trong khoảnh khắc.

-... Còn đã bạo gan đi lấy mạng của người...

Hồi kết cho cuộc đời Quốc Cường đã điểm.

-Thì phải sẵn sàng đền mạng cho người chứ.

Tại điểm kết thúc của câu nói, cánh tay của tên sát nhân lập tức buông ra.

Những cái xúc tu giờ đã được giải phóng. Chúng nhanh chóng vươn dài ra, quấn chặt lấy phần trên của kẻ xấu số, lôi cậu vào “trong” mặt kính của chiếc tivi.

Chương 10: Tâm Giới

Trở thành khán giả bất đắc dĩ của màn… Trà My chẳng biết phải gọi đó là gì nữa. Tên ác ma này không chỉ đơn thuần giết chết nạn nhân của mình. Hắn tra tấn đối phương, cả về thể chất lẫn tinh thần đến khi họ hoàn toàn vỡ vụn rồi mới ra tay kết liễu.

Một tên giết người điên loạn như thế.

- Tại sao? Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?

Nhưng lạ là ở chỗ, Trà My lại cảm thấy an toàn khi hắn ở đây. Câu hỏi ấy cứ thế bật ra trong vô thức.

Chắc mình điên thật rồi.

- Thì tại nó vui chứ sao.

Cùng một cách trả lời nhưng khác hẳn với Quốc Cường, nụ cười man dại kia không gây cho cô gái đáng thương chút ác cảm nào cả. Tên sát nhân vẫn đứng như trời trồng, hướng nhìn trân trối vào cánh tay trái vừa thở dài ngao ngán.

- Ngày mai đi mua đồng hồ mới hộ tao. Cái này hư rồi… Sao? Sửa nữa á? Mày hà tiện có mức độ thôi chứ PL. Nè trả lời cái coi. Cái thằng thiệt tình, hệt như đám gái tơ mới lớn.

Trà My bỏ ngay khỏi đầu cái dòng suy nghĩ ngớ ngẩn kia. Tên này rõ chỉ là một kẻ ác đơn thuần.

- Ủa! Vậy ban nãy không phải mày nói chuyện với tao hả?

Người con gái đáng thương giờ đã nằm gọn trong tầm ngắm của con ác thú khiến nó bật cười khoan khoái.

- Tưởng ai xa lạ. Lại là cô em sao? Chúng ta đúng kiểu có duyên trời định ha.

Chiếc giường nơi cô đang nằm chỉ cách hắn có đúng bốn bước chân, khoảng cách ấy bị san lấp nhanh chóng.

Vẫn cây thước kẻ học sinh loại ba mươi centimet cầm ngược bên tay trái, hắn đứng thẳng người ra vẻ suy tư.

- Giờ mày nói xem PL. Giữa cô em này và thứ quái thai kia? Tụi mình xử lý cái nào trước đây?

Thứ âm thanh ghê rợn phát ra từ đâu chẳng rõ.

- Thôi khỏi cần nữa, tao tự chọn được rồi.

🔥 Đọc chưa: Trọng Sinh Làm Game Thủ ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Tên sát nhân quay mặt đi, không quên tặng cho Trà My một câu tiễn biệt.

- Ngoan ngoãn nằm đó đợi anh.

Toàn bộ mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây đồng hồ.

8

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.