ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7 - Công Tử Trường Lan

Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu

------------------------

Mạnh Thanh Hoan cau chặt mày, nàng sống an nhàn hai mươi ba năm, có cha mẹ cưng chiều. Nàng không thể để tâm huyết cả đời của cha mẹ bị hủy một sớm một chiều như vậy.

Nếu mình thực sự có năng lực, vừa có thể cứu sống Dạ Quân Ly, vừa có thể lấy lại những thứ thuộc về mình, thì có lý do gì để mà không làm?

“Tôi ở lại, có điều bà cũng phải nói cho tôi biết làm sao mới có thể cứu được hắn?” Hiện tại Mạnh Thanh Hoan không có chút đầu mối nào, cũng không biết rốt cuộc câu nói kia có ý nghĩa gì.

“Dì đã nói với con rồi, với sự thông tuệ của con nhất định có thể hiểu được. Ngàn vạn lần con phải nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ thông linh ngọc cho thật tốt.” Âm thanh bên tai càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất không vết tích.

Đột nhiên một luồng sức mạnh vô hình kéo nàng trở về, trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn như bị kim đâm, Mạnh Thanh Hoan nhỏ giọng rên rỉ, từ từ mở mắt.

Đập vào mắt nàng là hình ảnh của một vị công tử có tướng mạo tuấn lãng, cử chỉ thanh nhã, dịu dàng, hắn mặc trường bào màu trắng, bên trên thêu hoa văn trúc xanh, quanh hắn tỏa ra khí chất cao nhã lóa mắt.

Trên người hắn thoang thoảng mùi hương thảo dược, chứng tỏ hắn là một đại phu.

Mạnh Thanh Hoan nhìn đến mất hồn, khí chất của người này trái ngược hoàn toàn với khí chất yêu nghiệt của Dạ Quân Ly, cũng là cảnh đẹp ý vui, đáng thưởng thức.

Nàng thầm than, vì sao mà gen của người cổ đại lại tốt như thế?

Nàng đang trong bộ dạng si mê, đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh từ bên cạnh thổi tới, Mạnh Thanh Hoan rùng mình một cái, nghiêng đầu nhìn lại, tên Vương gia yêu nghiệt kia thế mà lại ở đây.

Có điều, nhìn sắc mặt Vương gia yêu nghiệt coi bộ không được tốt!

“Trường Lan, ta thấy hình như nàng ta vẫn chưa tỉnh táo, hay là ngươi châm thêm cho nàng mấy kim đi?” Dạ Quân Ly cười như không cười, nói với bạch y công tử, ánh mắt lại dừng trên người Mạnh Thanh Hoan.

Mạnh Thanh Hoan nhếch miệng, trừng mắt nhìn Dạ Quân Ly, trong lòng thầm mắng, tên yêu nghiệt này rõ ràng là cố ý.

Trường Lan chỉ cười không nói, hắn nhẹ nhàng rút kim châm trên cánh tay Mạnh Thanh Hoan ra, giọng nói thuần phác, trầm thấp, hỏi thăm nàng: “Cô nương, còn chỗ nào không thoải mái không?”

Môi hắn nở nụ cười nhẹ nhàng như gió mát, dịu dàng nhìn nàng.

Mạnh Thanh Hoan ngượng ngùng, thu hồi tầm mắt, nàng chỉ giơ tay sờ sờ đầu, nói: “Có hơi nhức đầu.”

Ngón tay thon dài của Trường Lan nhẹ nhàng xoa vị trí nàng chỉ, hơi ấn một cái, lực đạo không nặng không nhẹ, Mạnh Thanh Hoan khẽ kêu một tiếng.

Ấn đường Trường Lan hơi nhíu, biểu hiện nghiêm túc hỏi: “Cô nương có nhớ mình bị thương như thế nào không?”

Mạnh Thanh Hoan đảo mắt, nàng chỉ biết mình xuyên không, thân thể này không phải của nàng, đến nỗi nguyên thân này tên gì, đã xảy ra chuyện gì, chết như thế nào, nàng cũng không có chút ấn tượng nào.

Mạnh Thanh Hoan lắc đầu, vẻ mặt tủi thân, bộ dáng điềm đạm, đáng yêu: “Ta không nhớ rõ cái gì hết.”

“Cũng không nhớ rõ mình là ai?” Trường Lan nghi hoặc hỏi.

Mạnh Thanh Hoan chợt nhớ tới cuộc nói chuyện giữa mình với Dạ Quân Ly trong lăng tẩm, suy nghĩ cẩn thận trong đầu một chút mới nói: “Ta thật sự không nhớ mình là ai, chỉ nhớ là giống như được thần tiên chỉ bảo, kêu ta hạ phàm làm việc thiện. Lúc ta tỉnh lại, phát hiện chính mình nằm trong quan tài, bên cạnh còn có một người chết.”

Lúc nàng nói đến người chết thì cố tình liếc Dạ Quân Ly một cái, thấy sắc mặt yêu nghiệt kia không chút thay đổi, vẻ mặt trấn định, không hề tức giận, thật là kỳ quái!

Khóe môi Trường Lan hơi động đậy, sau đó cười nói: “Đầu cô nương bị thương nặng, có lẽ lúc trước bị cái gì đả kích, nên mới bị mất đi ký ức. Nhưng cô nương đừng lo, chỉ cần trừ được máu bầm trong đầu là có thể nhớ rõ được chuyện trong quá khứ.”

Mạnh Thanh Hoan gật đầu cảm kích: “Đa tạ công tử.”

Đối với nàng mà nói, không có ký ức của nguyên thân là chuyện không tốt, nếu đã đồng ý với người phụ nữ thần bí kia trợ giúp Dạ Quân Ly sống lại, như vậy có khả năng sẽ cần phải sống ở đây một thời gian.

Nhưng cổ đại không thể so với hiện đại, nàng muốn sống, trước hết phải hiểu rõ thế cục, cân nhắc lợi hại, làm chuyện gì cũng phải suy tính cẩn thận từng bước, nếu không, sai một bước, khó mà đảm bảo được tính mạng.

------------------------

Editor: Chikahiro

31

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.