Chương 114 - Quyết Không Phụ Nàng
Edit team: Lạc Khoái Trà Lâu
-----------------------
Vành tai Mạnh Thanh Hoan nhất thời đỏ ửng lên, lửa giận dưới đáy lòng lập tức tan đi đâu hết, nàng phì cười một tiếng.
Dạ Quân Ly hơi thả lỏng, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn nàng, ai ngờ Mạnh Thanh Hoan đột nhiên vươn mình, đè cánh tay Dạ Quân Ly ép ngã hắn xuống gường, cả người nhào xuống trên lồng ngực hắn.
Đôi con ngươi lấp lánh như sao mang theo ý cười, mê hoặc lòng người, đúng là một loại mê hoặc đến câu hồn đoạt phách, nàng đặt đôi môi của mình lên đôi môi gợi cảm của Dạ Quân Ly một chút rồi lập tức ngẩng đầu lên, nhìn hắn say đắm.
"Dạ Quân Ly, ta yêu chàng. Trên đời này người đàn ông duy nhất mà ta muốn “đánh gục” chính là chàng!" Mạnh Thanh Hoan không biết mình trúng phải tà gì, nhìn vẻ đẹp có một không hai của yêu nghiệt Dạ Quân Ly, nàng như bị ma xui quỷ khiến muốn nói ra một câu yêu đương như vậy.
Đến khi nàng phản ứng lại được, liền lập tức cảm thấy bối rối, nhánh chóng muốn ngồi dậy, trốn thoát khỏi “hiện trường gây án” vừa rồi.
Dạ Quân Ly đưa tay ôm lấy chiếc em thon nhỏ của nàng, kéo nàng vào trong lòng, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn vành tai nàng, chất giọng trầm thấp từ cổ họng vô cùng dịu dàng: "Mạnh Thanh Hoan, Dạ Quân Ly ta, đời này quyết không phụ nàng."
Đôi mắt Mạnh Thanh Hoan hơi ướt, nàng ở to mắt ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu ta phụ chàng thì sao?"
Chân mày đẹp đẽ của Dạ Quân Ly khẽ cử động, ánh mắt hơi thu lại, đột nhiên hắn càng ôm nàng chặt hơn, giọng nói vẫn dịu dàng: "Nàng có thể phụ ta, nhưng ta vĩnh viễn không phụ nàng!"
Trái tim Mạnh Thanh Hoan vô cùng khó chịu. Nàng vùi trong ngực hắn, nhắm mắt nghĩ về tất cả những gì mình đã trải qua, cho đến bây giờ nàng vẫn cảm thấy mình chưa tỉnh mộng, cảm thấy tất cả những thứ này đều như một giấc mộng.
Tương lai, vận mệnh. Cuối cùng sẽ đi theo quỹ đạo thế nào đây, nàng vừa mong chờ cũng vừa lo lắng!
Suy nghĩ miên man, Mạnh Thanh Hoan thiếp đi trong lòng Dạ Quân Ly lúc nào không hay, cho đến khi nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa, nàng mới chợt tỉnh.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói nhỏ nhỏ của Trường Lan: "Vương Gia, có chuyện khẩn cấp."
Mạnh Thanh Hoan ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Dạ Quân Ly, thấp giọng hỏi: "Trường Lan biết chàng ở chỗ ta sao?"
Dạ Quân Ly cười nhẹ một tiếng, trêu ghẹo nói: "Bằng hữu thân thiết nhiều năm nếu hắn không đoán được chút tâm tư này của ta, thì sống có vẻ uổng phí rồi."
Mạnh Thanh Hoan giật giật khóe môi, nàng xuống giường ra mở của cùng Dạ Quân Ly. Trong tay Trường Lan bưng một chén thuốc, sốt ruột đi vào.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Dạ Quân Ly dò hỏi.
Trường Lan xoay người chìa ra chén thuốc, thấp giọng: "Có người muốn hại Lưu Cảnh, bên trong thuốc này có vấn đề."
Mạnh Thanh Hoan khiếp sợ nhìn Trường Lan, sau đó lại nhìn chén thuốc trên tay hắn, chén thuốc màu đen vẫn còn bốc khói, truyền đến một làn hương thảo mộc của thuốc đông y, chẳng khác nào những chén thuốc khác cả.
Dạ Quân Ly trấn tĩnh vẻ mặt, hắn híp mắt nói: "Nói ta nghe!"
Trường Lan than thở: "Ta cố ý dặn dò phương thuốc để hạ nhân trong Mạnh phủ đi sắc thuốc, nhưng khi bọn họ vừa đưa chén thuốc vào trong, ta đã ngửi thấy có thêm một chút mùi cam thảo."
Mạnh Thanh Hoan nhíu mày: "Cam thảo không phải thuốc Đông y phổ biến sao? Có gì kỳ quái?"
"Nhưng trong đơn thuốc của ta không hề có cam thảo, vậy mà trong chén thuốc này lại có thêm loại thỏa dược đông ý như thế, không thể không khiến người ta nghi ngờ. Hơn nữa, ta cũng cố ý đi tới nhà bếp của Mạnh phủ xem qua một chút, ta phát hiện thức ăn cung cấp cho Tô Hòa Uyển ngày mai có một con cá chép!" Trường Lan đặt chén thuốc xuống, bưng lên một chén trà lạnh nhấp một hớp.
Mạnh Thanh Hoan biết Trường Lan sẽ không vô duyên vô cớ đề cập đến con cá cá chép kia, đột nhiên nàng nhớ tới những loại thức ăn khắc nhau mà nàng từng đọc qua ở hiện đại, trong đầu đột nhiên lóe qua một tinh minh bạch, kinh ngạc hỏi: "Cam thảo kết hợp với cá chép có phải sẽ khiến người ta trúng độc không?"
-----------------------
Edit: Chikahiro
19
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
