ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9 - Lời xin lỗi muộn màn

Lý Uẩn Nhiên xem thời khoá biểu tuần sau trên máy tính, trước mặt rơi xuống một hộp ngưu hà xào (tên món ăn).

Cô ngẩng đầu, thấy vẻ mặt sung sướng của Cung Hân.

“thật sự mua cho mình sao?” Lý Uẩn Nhiên chưa có ăn cơm trưa, ngửi thấy mùi thơm liền không khách khí mở hộp ra.

“Đã diễn thì phải diễn cho trót!” vừa chơi mối tình đầu một vố nên tâm trạng của Cung Hân rất tốt

“là ai lại quấn lấy cậu? phải khiến cậu xuất tuyệt chiêu ra vậy?” Lấy đũa trúc ra, Lý Uẩn Nhiên bắt đầu hưởng thụ bữa cơm trưa miễn phí này.

“Không ai cả, là mối tình đầu trong truyền thuyết, trước kia có nhắc tới ?”

Lý Uẩn Nhiên suy nghĩ một chút, mới nhớ lại: “ồ, cái cậu một câu không nói liền di cư sao.”

“Đúng đúng đúng! cậu còn nhớ rất rõ ràng !”

“Cũng có hai dạng, mấy người mà lòe lọe hoa hoa công tử thì não mình không đủ dung lượng để nhớ .” Lý Uẩn Nhiên ăn một miệng to thiếu chút nữa bị nghẹn. “Cho nên hắn muốn ôn lại chuyện cũ?

“Không có, hắn chỉ muốn nói xin lỗi với mình.” hai đôi chân tắng nõn treo ở giữa không trung lắc qua lắc lại, đôi dép lào màu đen ở trên chân lung lay sắp rớt.

Cung Hân nâng má, nghĩ đến lời nói của Tiêu Tông lúc ở quán ăn.

Tiêu Tông bên này đang dọn dẹp lại hành lý của mình, cũng nghĩ đến chuyện lúc nãy.

“Đương nhiên là nữ , mẹ của Niên Niên ”

Là người kia hiểu lầm nên phải nói dối?

Cô có thể phản ứng nhanh như vậy sao?

Không lẽ đã nói dối qua rất nhiều lần?

Chồng cô sẽ tức giận vì cô cùng nam nhân khác ăn cơm sao?

“Tốt, để em bảo đóng gối một phần Ngưu hà.”

Hôm nay là ngày đi làm, chồng cô không tới chỗ làm sao?

Cung Hân cũng không đi làm sao?

Hay là chồng cô làm nghề buôn bán?

Tiêu Tông cảm thấy mỗi một câu của cô gái này, hắn đều có thể từng bước tự suy luận, rồi tổng hợp lại, có rất nhiều tầng ý nghĩaHắn không khống chế được suy nghĩ đang chạy loạn xạ.

Hắn cầm lấy ly đặt ngay miệng, hồi lâu cũng không uống, chua xót chậm rãi thấm trong lòng.

Tiêu Tông nhìn gương mặt đầy hạnh phúc của cô gái, hắn lục lọi trong ký ức cố nhớ lại xem cô gái có từng ăn nói ngọt ngào êm ấm với mình như vậy lần nào chưa , rồi mới phát hiện trước khi hai người chưa từng nói số điện thoại cho nhau

Quan hệ của bọn họ bắt đầu từ sân trường, cũng kết thúc ở sân trường.

“anh chúc mừng em lần nữa.”

Kỹ thuật diễn của Cung Hân có thể đem ra so sánh với các tiểu hoa đán đang nổi, nghe được người đàn ông lần nữa nói lời chúc mừng.

“Nhìn em hạnh phúc, anh cũng vui vẻ.”

“Chuyện trước kia , có rất nhiều chỗ anh chưa làm tốt.”

“Đối ngô trụ.”

Lời xin lỗi muộn mười một năm

Bất luận em có chấp nhận hay không, anh đều muốn nói cho em nghe.

*

Khi Cung Hân kể xong, Lý Uẩn Nhiên cũng ăn xong cơm trưa: “ cung nữ sĩ có mị lực thật lớn, đã qua lâu như vậy nam nhân đó còn đối với cậu nhớ mãi không quên.”

“ nói bừa cái gì đó nhưng mình thích nghe.”

Cung Hân kéo khóe miệng từ trên ghế nhảy xuống, mang dép vào: “ mở phòng mở phòng! Có cây đàn Steinway ! mình hôm nay tâm tình tốt, muốn hát một khúc 《 vận may đến》!”

“Không phải, ngươi một cái xướng lưu hành âm nhạc, mở Steinway làm gì?” tuy nói vậy nhưng Lý Uẩn Nhiên vẫn lấy chìa khóa phòng từ trong ngăn kéo đưa cho cô, dù sao buổi trưa cũng không có ai luyện cầm.

“Hì hì hì, mình một khi đã muốn, liền phải là cái tốt nhất.” cô tiếp nhận , đem chìa khóa ở ngón trỏ xoay vài vòng.

Cung Hân từ trong túi lấy ra bình giữ ấm màu trắng, vừa đi đến máy lọc nước lấy nước, một bên trêu ghẹo nói: “Nhiên Nhiên, hình như gần đây cô lại gầy đi? Đỗ Xuân Minh không cho cậu ăn cơm à?”

Lý Uẩn Nhiên lôi kéo trường tụ điều hòa y ống tay áo: “Nói bậy cái gì đó, gần đây anh ấy bận ôn thi cho học sinh chuyển cấp, mệt.”

“Ngươi nhưng đến ăn nhiều một chút, đừng giống như khi học đại học, đói đến mức ngất đi .” Cung Hân đống nắp ly đi trở về , nhìn gương mặt của vị bạn học, thật sự so tháng trước cô ấy lại gầy đi một vòng.

Tháng này nhiều công việc, cô ấy thường xuyên phải đến đây giúp đỡ, đôi khi vội đến một ngày chỉ ăn một bữa cơm, cũng không có thời gian riêng cho bản thân.

“Biết rồi, cậu thật dài dòng!” Lý Uẩn Nhiên xua tay “Đi đi đi, đi hát bài《 vận may đến 》của cậu đi !”

Khóa cửa rồi kéo màn cửa sổ lên, Cung Hân một bên uống nước ấm một bên đá bay đôi dép lào, dùng chân trần đi đến bên cạnh đàn dương cầm tam giác mở nắp cầm lên .

Ấn xuống phím đàn trắng đen “đồ rê mi ”,

Đô đô đô đô rê rê rê khởi động đàn xong cô mở kho nhạc đệm trong điện thoại, tìm được nhạc đệm của bài hát 《 vận may tới 》mở lên một khúc,khóe miệng nhiệt huyết giơ lên.

Hít thật sâu một hơi, cô ngồi xếp bằng trên ghế , mở bản nhạc trên điện thoại để kế bên

Ngón tay chỉ chữ hoa, từ “H” tới “I"

《I wish you love》đập vào con mắt.

Cô dừng cười, năm ngón tay ở trên màn hình dao động.

Cuối cùng vẫn là đè xuống.

Âm thanh từ đàn ghi ta vang lên,không khí mở hoa.

Một khúc nhạc dạo kết thúc, cô nhắm hai mắt, nhẹ hát ra tiếng.

Đoạn nhạc đệm kỳ thật không nhanh, Cung Hân đàn rất nhẹ nhàng, kết thúc của mỗi câu đều rơi xuống âm phù.

Giống như có một người đàn ông đang dựa vào lưng cô ngồi ở bên khác của ghế.

Tóc mái của người đàn ông có chút dài che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Cầm đàn ghi-ta, phối hợp với hơi thở của Cung Hân

“……I wish you love……”

“……I wish you love……”

Ở câu cuối cùng, một giọng nam ấm áp dung hòa trong không khí, đem âm thanh của Cung Hân gắt gao bao vây ở bên trong.

Mở mắt ra ,cô nhìn về phía điện thoại di động.

Bởi vì là nhạc đệm, cho nên không có ca từ, ngoại trừ tên ca khúc, chỉ có hai hàng nốt âm.

“Vocal: Gung Jan”

“Acoustic Guitar: Gwai Sing Laan”

Vì người hát một khúc,

Cho người một hôn.

tôi hy vọng em sẽ rơi vào bể tình.

2

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.