Chương 2 - Cung Bạch Vũ
“Linh linh linh linh ——”
Chuông tan học đánh vỡ suy nghĩ của Tiêu Tông, hắn mang mắt kính, đứng ở cửa như vậy một lát liền đổ mồ hôi, tháo mắt kính xuống.
Bảo an nhà trẻ béo béo lùn lùn tay chân lanh lẹ mở cửa sắt ra, qphụ huynh đi vào, qua cửa thứ nhất trạm kiểm soát, tiến vào khu dạy học cần qua rất nhiều cổng, mới có thể lên lầu đi tới lớp.
Trần Niên Niên đọc lớp chồi ở lầu hai.
—— lớp bé nhất ở lầu một, hướng lên trên là lớp chồi cùng lớp lá, lầu 4 là nhiều phòng học chức năng.
Bác trai bác gái bảo mẫu a di đồng loạt ùa vào khu dạy học, thang lầu nhất thời đầy người, Tiêu Tông ở sân thể dục dưới cây đa giàu đứng một hồi, chờ có người bắt đầy mang tiểu hài tử đi ra, mới chậm rãi đi vào trong.
Thang lầu của nhà trẻ không cao, trên thang lầu còn dán không ít tờ giấy tiếng Anh , táo chuối, quả đào quả cam, có tiểu hài tử một bên từ trên lầu đi xuống, một bên đọc từ đơn dưới chân từ đơn “Ai ”, “ B”.
Tiêu Tông không có cúi đầu xem, chân dài một mét, một bước thành hai
Lập tức liền đến lầu hai, không tính được hành lang chen đầy người, Tiêu Tông lại nhịn không được nhíu nhíu mày.
Mỗi cấp đều có nick name đáng yêu, mẫu giáo kêu “ban sao”, lớp chồi kêu " ban ánh trăng”, lớp lá còn lại là “ban Thái dương”.
Trần Niên Niên ban ánh trăng 3, ở cuối hành lang, hắn nghĩ nếu hiện tại đi qua, khả năng sẽ cùng người xa lạ tiếp xúc thân thể.
Tiêu Tông có thói quen ở sạch kỳ thật cũng không nghiêm trọng như vậy, nhưng hắn xác thật không thích cùng người xa lạ người qua đường tiếp xúc da thịt, đặc biệt là mùa hè còn sinh ra mồ hôi.
Hắn đời này đến nay chỉ cùng một nữ hài trần truồng tiếp xúc, hai người cọ xát lẫn nhau nóng bỏng da thịt, trên người thấm ra mồ hôi cùng với địa phương khác giao hòa.
Tiêu Tông đến nay chỉ tiếp xúc quá một nữ hài.
Lấy lại bình tĩnh, hắn đứng ở cửa thang lầu nhìn các tác phẩm của học sinh dán trên vách tường, đợi đám người tản đi.
Phấn màu lam trên vách tường có một khu vực dán ảnh chụp của ban ánh trăng, phấn hồng trên giấy A3 vẽ một trái tim thật to, bên trong dán đầy ảnh gương mặt của tiểu hải tử, bên cạnh viết tên từng người .
Tiêu Tông theo bản năng mà tìm ban ánh trăng 3, thực mau tìm được rồi Trần Niên Niên kia trưng khuôn mặt tròn vo ra.
Hắn khẽ cười một chút, bắt đầu xem ảnh chụp bạn học của tiểu cô nương
“Cung Bạch Vũ”.
Một cái tên đập vào tầm mắt hắn, tức khắc đồng tử Tiêu Tông co rụt lại.
Cung?
Cái họ này ở Dương Thành đặc biệt hiếm thấy.
Phải nói ở toàn bộ Trung Quốc đều ít khi thấy họ này.
Tiêu Tông phát giác trái tim nhảy lên cực độ, nháy mắt “Bùm bùm” nhanh hơn.
*
Bên tai là âm thanh phụ huynh cùng tiểu hài tử đang nói chuyện với lão sư, hết đợt này đến đợt khác.
“Mau, cùng lão sư nói tạm biệt!”
“Lão sư tạm biệt ~”
“tạm biệt, ngày mai gặp.”
Tiêu Tông lần nữa lấy lại bình tĩnh, không biết vì cái gì, hôm nay tần suất bị hoảng sợ có chút cao?
Hẳn chỉ là trùng hợp thôi.
Hắn nhìn ảnh chụp Cung Bạch Vũ .
Mới 4 tuổi là tiểu nam hài, bộ dạng lớn lên rất giống búp bê Tây Dương, mày rậm mắt to da trắng môi hồng.
Tiêu Tông lúc trước ở Vancouver có thấy qua không ít tiểu hài tử ngoại quốc hoặc con lai , đều lớn lên khá xinh đẹp, tiểu nam hài này bộ dạng thế nhưng một chút cũng không thua bọn họ, ở trong nước hẳn là được đặt lên hàng đầu,người xung quanh đều sẽ không ngừng khen vẻ bề ngoài.
Hắn theo bản năng tưởng tượng ở trên người tiểu nam hài tìm được bóng dáng của ai đó.
Chỗ sâu nhất trong Tiêu xẹt qua đôi mắt biết cười cùng đôi môi của nữ hài.
Hắn nhìn ngũ quan của tiểu nam hài, không có nhớ đến bộ dáng của nữ hài kia.
Tiêu Tông có điểm may mắn.
Hắn lại đem thân ảnh kia thu hồi vào nơi sâu thẳm trong ký ức, đóng cửa lại.
Người trên hành lang trong chốc lát đã đi hơn phân nửa, Tiêu Tông cũng xoay người hướng hành lang cuối.
“chào, tôi là tới đón Trần Niên Niên.”
Tiêu Tông xem nhẹ gương mặt ửng đỏ của cô giáo, đôi mắt nhìn về bên trong còn chơi xếp gỗ cùng tiểu hài tử khác.
Trần Niên Niên liếc mắt một cái đã thấy biểu thúc đẹp trai của mình, lập tức buông miếng gỗ màu đỏ hình tam giác trên tay xuống, hướng cửa chạy tới.
“cô giáo Vương, đây chính biểu thúc của con!”
Nếu không phải cha mẹ hoặc bà ngoại ông ngoại tới đón , yêu cầu trước tiên là phụ huynh phải gọi điện báo cho cô gáo, thời điểm Tiêu Tông ra cửa , nằm ở trên giường Thái Hồng đã gọi điện cho chủ nhiệm lớp gọi nói tình huống.
Cho nên cô giáo Vương biết hôm nay “ biểu thúc Trần Niên Niên ” tới đón nàng, nhưng cô giáo Vương không nghĩ tới biểu thúc lại có diện mạo xuất chúng như vậy, nhất thời ngưng trệ vài giây.
“anh , chào anh, tôi là chủ nhiệm lớp của Niên Niên, tôi họ Vương……” Cô nhịn không được báo tên họ, âm thanh mềm mại, hy vọng có thể ở nơi nào đó của nam nhân lưu lại một chút ấn tượng tốt.
“Ân, chào cô.” Nhưng nam nhân trước mắt chưa từng đem lực chú ý đặt ở trên người nàng, Tiêu Tông bế tiểu cô nương lên đùi mình, cười cười: “Đi đem cặp sách lấy đến đây đi, chúng ta về nhà.”
Giống như con chim nhỏ, Trần Niên Niên ném hai bím tóc, lạch bạch chạy tới giá treo cặp,lấy cặp sách của mình.
Tiêu Tông nhìn cô bé hướng mình chạy tới.
Nhưng tiểu cô nương đột nhiên dừng bước, đem cặp sách hướng trên mặt đất bỏ xuống, quay đầu lại chạy vào bên trong phòng học.
Tiểu cô nương vừa chạy vừa nhảy, tới rồi một góc bàn .
Bên cái bàn có một tiểu nam hài đang ngồi vẽ, nhìn thấy Trần Niên Niên lại đây, cậu nhóc nâng đầu nhìn.
Phòng học trần nhà đèn dây tóc ánh sáng cũng không mạnh, ngoài cửa sổ lại là mây đen dày đặc, nhưng ở hoàn cảnh như vậy màu da của nam hài vẫn sáng trong trắng nõn.
Tiêu Tông nhận ra, là Cung Bạch Vũ, người cùng họ với nữ hài trong trí nhớ của hắn .
Trần Niên Niên lưng quay về phía hắn, hắn nhìn không thấy biểu tình của tiểu cô nương, bất quá hắn vẫn có thể thấy tiểu cô nương đang nắm chặt làn váy nhìn ra cô bé đang khẩn trương.
A, hài tử bây giờ đã biết yêu rồi , lại có thể phân biệt ai đẹp ai khó coi nha.
Tiểu cô nương rũ đầu không biết nhỏ giọng nói câu gì, nam hài gật gật đầu, nói “hẹn gặp lại”.
Trần Niên Niên xoay người, làn váy màu lam ở không trung vẽ ra một đường cong nhẹ nhàng.
Nàng lại lạch bạch chạy trở về, lấy cặp sách màu đỏ đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt hưng phấn mà trở lại bên người Tiêu Tông : “Biểu thúc, chúng ta có thể đi rồi!”
Tiêu Tông cũng không hỏi cô bé cùng tiểu nam hài nói cái gì, cười cười chuẩn bị cùng cô giáo từ biệt.
“Thật sự xin lỗi a cô giáo Vương, tôi đã tới trễ.”
“A không có việc gì, Bạch Vũ, ma ma con tới nha!”
Từ phía sau truyền đến âm thanh nữ nhân cùng trí nhớ sóng âm vô phùng ăn khớp, đem Tiêu Tông chặt chẽ đóng đinh tại chỗ.
6
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
