Chương 1
Sống lại ....
Ánh tà dương đỏ như máu, chiếu rọi xác chết khắp nơi trên mặt đất, từng bầy zombie quần áo tả tơi, bọn chúng nghe được mùi vị của máu tanh, cho dù gương mặt bị nghiền nát, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra, bọn chúng hưng phấn và kích động.
Mùi hôi thối trong không khí càng ngày càng nồng đậm làm cho người ta tởm lợm, nhìn thấy càng lúc càng có nhiều zombie, miệng phát ra những tiếng ô. . ô. . chậm chạp tiến gần lại chỗ mình, Diệp Thần thật sự rất sợ hãi, thứ nguy hiểm đó đang dùng tốc độ chậm chạp khác thường mà tiến đến gần hắn, rõ ràng chỉ cần nhúc nhích là có thể chạy trốn, nhưng hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn chúng đến đây, mà không đủ sức lực, cảm giác như thế này, thật sự làm Diệp Thần sắp sửa sụp đổ rồi.
Hắn rất muốn chạy trốn, nhưng hai chân đã sớm bị người ta đạp gãy, ngay cả đứng lên cũng không thể làm được, như vậy sao còn trốn, bò thế nào, những con zombie kia vây quanh hắn, tạo thành vòng vây, hắn không có chỗ để bò.
Gần, gần thêm một chút, rốt cuộc, bọn chúng cũng đi tới trước mặt của Diệp Thần , bao nhiêu đau đớn hành hạ, rốt cuộc đã kết thúc rồi sao? Bản thân hắn muốn được giải thoát rồi ư? Nhưng tại sao lại đau thế này? Có mấy ai cả đời có thể trải qua những chuyện thế này một lần đây, nhìn bản thân bị ăn sạch sẽ, thấy da thịt của mình bị cấu xé, ngón tay bị cắn đứt, nhưng mà cảm giác như thế lại không thể làm hắn bất tỉnh, đột nhiên Diệp Thần rất muốn cười, nhưng giờ phút này hắn thật sự không cười nổi.
Nhìn càng ngày càng có nhiều zombie vây quanh mình, mùi tanh hôi càng lúc càng nồng đậm, lấp đầy xoang mũi của hắn.
Đau, đau quá, trừ đau ra chỉ còn lại đau, nhìn về phía đám người sớm đã bỏ đi xa, nhớ lại chút cảm xúc trong mắt bọn người ấy, hoảng hốt, tránh né, vứt bỏ, lạnh lẽo, những ánh mắt ấy thật xa lạ làm cho người khác hoảng sợ, nước mắt Diệp Thần chảy ra.
Những hồi ức nhiều năm qua cứ như vậy hiện ra toàn bộ trong đầu, Diệp Thần cảm thấy, thân thể của mình không hề đau. Đúng vậy, loại đau xót ăn thịt uống máu này, sao có thể so được với nỗi đau trong lòng, bất tri bất giác, hình ảnh phía trước càng ngày càng cách hắn rất xa, rốt cuộc Diệp Thần cũng cảm thấy thần trí của mình đã đi xa. Trong đầu hiện ra, bản thân hắn khi bỏ nhà ra đi, đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, sự thất vọng và tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt của ba mẹ, “Ba, mẹ, thật sự xin lỗi, con trai bất hiếu, nếu như còn có kiếp sau, con nhất định sẽ sữa chữa sai lầm của mình thật tốt, hiếu kính hai người, ” Dần dần, rốt cuộc bóng tối cũng cắn nuốt lấy hắn.
.....
Thế kỷ 21 , ngày 11/7/2019, 20h30' tại một phòng thí nghiệm bí mật , Quảng Châu , Trung Quốc .Một t iến sỹ Đang bào chế 1 loại virus lấy tên là EMeRa ( Viết tắt của các căn bệnh Ebola , Mers-CoV , Rabies ) biến con người thành 1 sinh vật người không ra người , mất hết nhân tính....
Sáng hôm sau 12/7/2019...
Diệp Thần vừa tỉnh dậy đã cảm thấy điều gì đó không thích hợp.
Mùi thối rữa đã biến mất, không còn một chút mùi vị kỳ lạ, hít thở dễ chịu hơn rất nhiều, không khí tươi mát như vậy, đừng nói là đất hoang dã có dân cư tập tụ, cho dù khu căn cứ của con người đều kém hơn một ít!
"Đây là đâu?" Diệp Thần lập tức mở mắt ra.
Ở trong tầm mắt là một gian phòng lạ hơn mười mét vuông, diện tích cũng không lớn, nhưng nội thất rất sang trọng, giường nệm cũ mềm mại, đèn chùm tiêu thụ điện năng, cùng với máy tính mà nhân viên nghiên cứu gen mới đủ năng lực mua được,… Hơn nữa, căn phòng sạch sẽ đến mức khoa trương, đừng nói máu tanh cùng mùi hôi, ngay cả bụi cũng chỉ lớt phớt ở vài nơi!
Đã xảy ra chuyện gì? Mình chẳng phải bị zombie giết rồi sao?
Trí nhớ của Diệp Thần nhớ lại những phút cuối cùng của cuộc sống trong quá khứ...
Nghĩ đến là hắn lại rùng mình...
Chợt, trong đại não của hắn trào ra một luồng trí nhớ lạ và rời rạc, nó va chạm dung nhập với trí nhớ của hắn, đại não của hắn dường như muốn nổ tung, đau đến ứa ra mồ hôi lạnh.
"Người này? Cũng tên Diệp Thần? Mười tám tuổi, sinh viên năm nhất, sinh hoạt ở năm 2019..." Diệp Thần hơi ngỡ ngàng, hắn cúi đầu nhìn sơ qua thân thể, ăn khớp với ký ức vụn vặt này, Đây... không phải là cơ thể của hắn, mà là cơ thể của sinh viên năm nhất, Diệp Thần!
Tên giống nhau, tuổi tác cũng giống nhau.
Một người là sinh viên mọt sách cù lần, một người từng sinh tồn trong tận thế 18 năm!
"Ta không có chết, mà là chiếm giữ thân thể người này..." Diệp Thần cảm thấy rất thần kỳ, không ngờ mình vượt tới thời đại cũ, ở nơi này không có người đột biến, không có xác thối, không có quái vật, sư tử và hổ là loài động vật hung mãnh nhất trên mặt đất, nhưng so với loài người chúng yếu đến đáng thương, tùy tiện một vũ khí như súng liền có thể bắn chết, nhân loại là chúa tể duy nhất của Địa Cầu!
Thời đại này, mọi người có thể no nê ba bữa mỗi ngày, có thể bật đèn chiếu sáng lúc tối, có thể tắm gội tùy ý... Toàn bộ tất cả, đều là yêu cầu xa xỉ không cách nào chạm tới thời đại tận thế !
Đợi đã!
Hôm nay là ngày 12 tháng 7?
vệ sinh cá nhân xong rồi xem thời dự buổi sáng , trước khi đi học hắn có nghe qua loa là Trung Quốc đang mắc dịch bệnh gì đó . Hắn cũng chả thèm để ý đến ba cái đó mà chạy như bay ra ngoài. giờ phút này hắn đang rất vội. Hắn nhớ rõ ngày dịch bênh bắt đầu bùng phát là ngày 11 , nói cách khác , hắn đã sống lại chậm một ngày ........
214
5
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
