Chương 7
ĐƯỜNG ĐẾN LONG THÁP, MIÊU MY TINH NGHỊCH
Trên đường bay về Long Tháp, Long Đình đi trước dẫn đầu, theo sau kề nàng là Kỳ Lân Tâm thỉnh thoảng có vài tầng không gian pháp tắc tấn công hắn, và chủ nhân của những đòn tấn công này không ai khác là Miêu Nhật Hảo, hai người bọn họ quả thật là trai tài-gái sắc nếu như không có biến cố tại Đoạn Cốc, có lẽ giờ đây họ đã là đôi tình lữ khiến người người ngưỡng mộ:
-Miêu My, tỷ tỷ của người đúng là chấp nhất thật ấy, ta nói, chuyện đã qua lâu như vậy mà nàng vẫn không buông được. Kỳ Lân Nam nhìn bọn họ mà quay lại nói với Miêu My.
Nàng quỷ quyệt nhìn Kỳ Lân Nam cười hỏi:
-Ngươi nói ai chấp nhất?
-Thì chính là tỷ tỷ ngươi đấy.
Bỗng nhiên tầng không gian xung quanh Kỳ Lân Nam biến đổi bắt lấy hắn, hắn ngạc nhiên, vung quyền phá không gian bắt lấy mình, quyền kình của hắn cùng tầng không gian đó va chạm nhau, rồi nhăn mặt nhìn Miêu My:
-Ngươi tấn công ta làm gì.
Nàng chỉ cười cười nhìn Kỳ Lân Nam, rồi vô tội lắc đầu lia lịa:
-Ta không có tấn công ngươi.
Kỳ Lân Nam lại tiếp tục bị không gian bí ẩn tấn công, hắn tiếp tục đón đỡ rồi khó chịu nhìn Miêu My, như chắc rằng nàng đang làm trò quỉ.
Long Ân cũng mỉm cười:
-Thật sự nàng không có.
-Đúng vậy, Long Ân ca ca là tốt nhất, luôn tin tưởng muội.
Sau đó Long Ân lại nói tiếp:
-Nhưng nàng đã dùng Thông Liên Âm, truyền những lời nói của ngươi cho tỷ tỷ nàng nghe.
Kỳ Lân Nam chật vật không thôi với tầng không gian của Miêu Nhật Hảo, mà giận dữ nhìn Miêu My:
-Tiểu yêu tinh người lại tính kế ta, mau giúp ta thoát khỏi đây mau.
Miêu My lúc này cũng tức giận không kém vì bị Long Ân vạch trần, lườm hắn một cái: “Long Ân ca ca, ngươi là quỉ xấu xa”. Rồi lại tiếp tục cười quái lạ nhìn Kỳ Lân Nam:
-Tốt, ta tới giúp đầu heo ngươi.
Lúc này nàng diễn hóa không gian bao bọc Kỳ Lân Nam tránh khỏi pháp tắc kỳ quái của tỷ tỷ mình, rồi nàng nhìn Miêu Nhật Hảo, như muốn kêu nàng buông tay đi. Quả thật không gian kỳ lạ tấn công Kỳ Lân Nam đã biến mất, nhưng bỗng nhiên nguồn không gian bảo vệ hắn của Miêu My tạo ra lại hóa thành hàng vạn kim châm bắn vào hắn, Kỳ Lân Nam đúng là cao thủ không gian lập tức hòa vào hư không, nhưng kì lạ thay, những kim châm này lại tiếp tục bay theo hắn vào hư không, không gian yên lặng chốc lát, rồi bỗng nhiên, tiếng nói thê lương vang lên:
-Huhu, đau chết ta mất.
Kỳ Lân Nam, từ không gian hiện ra, không đúng, lúc này nên nói là người bị dính kim bước ra, toàn thân hắn như một con nhím, nhìn thật đáng sợ. Hắn đau đớn nhìn Miêu My mà tức giận rồi thê lương nhìn Long Ân:
-Long Ân, ta nói ngươi sau này đừng cho nàng theo chúng ta nữa, tiểu yêu tinh này đúng là họa ngầm.
Vừa thấy hình dạng này của Kỳ Lân Nam, nàng thích chí cười, khi nàng cười đúng là tuyệt thật, tiếng cười trong vang như chuông ngân không nhiễm khí trần, rồi nàng hướng Kỳ Lân Nam bảo:
-Hihihih…hihih…hhhiii. Tên đầu heo ngươi, à không nên gọi là nhím con mới đúng. Thật không có tiền đồ, làm cho ta cười chết mất. Hihihihi…..hihihi……hiihi.
Long Ân chỉ biết lắc đầu nhìn họ, rồi vận dụng pháp thuật hiện ra một con Lam Long bay vào người Kỳ Lân Nam bức hết kim châm ra ngoài, Lam Long nhẹ nhàng nhảy múa trên toàn thân hắn, làm các vết thương dần lành lại, Kỳ Lân Nam thoải mái hơn mỉm cười:
-Thủy Long Vũ Sương, thật thoải mái.
Thấy vậy, Miêu My giả vờ mệt mỏi bay đến bên cạnh Long Ân bảo:
-Huhu…Long Ân ca, lúc nãy ta phải bảo vệ con nhím ngu ngốc mà đánh với tỷ tỷ, tiêu hao pháp lực hết rồi, chắc ta không đi nổi nữa.
Kỳ Lân Nam trợn mắt giận dữ:
-Tiểu yêu tinh người, đúng là cái gì cũng nói được mà, làm ta thành ra thế này mà còn nói bảo vệ, bảo vệ thế nào mà lại tấn công ngược lại ta.
Nàng ủy khuất nhìn Long Ân:
-Long Ân ca, vì ta học pháp chưa tinh, nên không thể khống chế.
Rồi nhìn Kỳ Lân Nam hối hận:
-Đầu heo… à không,,, nhím à… lần này ta xin lỗi người mà.
Nàng tha thiết nhìn Long Ân:
-Muội không đủ pháp lực để phi hành nữa.
Rồi ngã vào người hắn, từ bàn tay Long Ân hiện ra một con Lục Long bay vào đến đỡ lấy Miêu My, nàng không chút do dự né tránh Lục Long, lần nữa ngã vào người hắn, rồi mặt dày nũng nịu hờn trách:
-Long Tinh Diệp Lục, của Long Ân ca tại sao không đỡ muội? Long Ân ca đúng là quỉ xấu xa, muội ngã chết mất.
Long Ân cũng không biết nói gì với nàng, rõ là mình muốn hồi phục khí lực cho nàng, thế nào nàng lại tránh đi rồi còn trách ngược lại, hắn cũng chỉ biết điều khiển Lục Long lần nữa bay đến bên nàng, thì bỗng nhiên Miêu My biến mất, lần nữa tránh khỏi Lục Long rồi nàng lại xuất hiện ngay trước mặt Long Ân, ngã vào hắn, ủy khuất nói:
-Long Ân ca, ta lại không thể thao túng được pháp thuật, nó tự vận hành làm Lục Long của huynh bắt không được ta, làm ta lại hao phí pháp lực, ta ngã mất thôi.
Lập tức nàng như mất hết khí lực, rơi xuống khỏi không trung, Long Ân cũng chỉ biết đưa tay ra bắt lấy, ôm nàng vào lòng mỉm cười thầm nghĩ “Đúng là tiểu quỉ tinh nghịch”.
Kỳ Lân Nam chỉ biết lắc đầu:
-Thần kinh tiểu yêu tinh không bình thường.” Bỗng nhiên xung quanh hắn lại xuất hiện rất nhiều cây huyền châm hướng hắn bắn tới, xa xa vang lại tiếng Miêu My:
-Nhím à… ta lại không thể điều khiển pháp thuật nữa rồi.
-Tiểu yêu tinh không phải ngươi không còn đủ pháp lực sao? Kỳ Lân Nam tức giận nhìn Miêu My quát.
Xung quanh hắn lại xuất hiện thêm mấy trăm thanh kiếm tấn công, thì tiếng Miêu My lại vang:
-Haizz,,, ta thật không hiểu, ta không còn tí pháp lực nào, chắc là do tỷ tỷ ta đấy.
Kỳ Lân Nam rất tức giận, nhưng lại không tiếp tục nói tiếp, một phần vì phải chật vật chống lại sự truy tung của những thanh vũ khí này, một phần vì sợ tiểu yêu tinh này lại phóng ra mấy trăm cây đại đao, thiên tiễn, trường thương gì nữa,,, thì thật hắn khóc không ra nước mắt được rồi.
Long Ân khẽ nói với nàng: “Được rồi, đừng đùa nữa.” Rồi thì Lục Long cũng bay vào người nàng, điều dưỡng khí tức, cùng khôi phục lại pháp lực cho nàng, Miêu My ôm chằm lấy hắn cười duyên dáng:
-Long Tinh Diệp Lục của Long Ân ca tuyệt thật. Muội lại được Long Ân ca dùng pháp này chữa trị tuyệt hơn Thủy Long Vũ Sương nhiều. Long Ân ca đúng là tốt nhất.
Hắn nhìn nàng mà cảm thấy buồn cười: “Không phải vừa rồi còn bảo ta là quỉ xấu xa sao?” nhưng hắn cũng chỉ nghĩ trong lòng không dám nói ra, kỳ thật nàng làm ra tất cả chỉ vì ganh tị Kỳ Lân Nam được hắn dùng Thủy Long Vũ Sương chữa trị, lúc này hắn khẽ vuốt tóc nàng, cười bảo:
-Tha cho Kỳ Lân Nam đi.
Nàng tỏ ra vô tội nói với hắn:
-Muội không làm gì cả, tất cả là do pháp thuật mất khống chế thôi.
Hắn cưng chìu bảo nàng:
-Phải, là do mất khống chế, vậy muội thử xem có may mắn điều kiển lại được pháp thuật không, ta thấy Kỳ Lân Nam sắp chịu không nổi rồi.” -Muội sợ làm vậy lại hao tổn pháp lực, không thể phi hành tiếp tục. Hay là Long Ân ca dìu muội đến Long Tháp đi.
Hắn nhìn Kỳ Lân Nam chật vật không thôi mà tức cười, rồi lại nhìn Miêu My nhu thuận bảo:
-Càng ngày muội càng trẻ con, đến đây, ta đưa muội cùng đến Long Tháp.
Rồi nàng niệm chú ngữ thu hồi không gian vũ khí xung quanh Kỳ Lân Nam, vui mừng như hoa reo lên:
-May mắn điều khiển được rồi Long Ân ca, nhưng thật sự ta lại mất khí lực.
Rồi nàng ngã nhào vào người Long Ân, Kỳ Lân Nam lúc này bay đến, tức giận nhìn nàng nhưng cũng không dám nói gì, vì hắn sợ nàng lại “MẤT ĐIỀU KHIỂN” pháp lực nữa.
Miêu My đúng là tiểu quỉ tinh nghịch, trên đường đi đến Long Tháp cứ liên tục muốn Long Ân thế này thế kia, lúc nào cũng bảo mình rất mệt không còn khí lực nhưng thật ra nàng lại là người có tu vi cao nhất trong đám người Long Ân, nàng hiện đã là nhân thế - nhân truân cảnh tam tinh, cao hơn bọn Long Ân đến một đại cảnh giới. Do vậy Kỳ Lân Nam dù nhìn nàng thế này thế kia rất chướng mắt nhưng cũng không biết phải làm gì, nên chỉ biết đành nhắm mắt cho qua, mà bay đến bên cạnh huynh muội Huyền Vũ Lê, bắt chuyện với Huyền Vũ Anh:
-Vũ Anh ca, sao huynh không cùng bọn Lân Tâm ca giao hảo chút đi.
Huyền Vũ Anh chỉ lướt qua nhìn hắn, rồi đạp mạnh không trung bay đi, bỏ hắn lại phía sau. Miêu My thấy cảnh tượng này lại cười không ngừng được mồm trêu chọc:
-Hihihhi… Đầu heo ta nói ngươi đúng là không có tiền đồ, như thế nào lại bị người khác khinh thường không đáp lời thế chứ, ta buồn cười chết mất thôi…hihihihiiiii Hắn tức giận nhìn Huyền Vũ Anh, rồi quay sang định nói gì với Miêu My:
-Tiểu yêu… Chưa nói hết lời, thì không gian quanh hắn khẽ động, hắn im phắt lại ngay, không dám tiếp lời, chỉ biết một mình phẫn uất mà bay đến Long Tháp.
Được một đoạn đường nữa, thì một tòa tháp tráng lệ hiện ra rực rỡ ánh sáng xanh biếc, xung quanh tòa lục tháp có một con Lục Long quấn quanh, ngọn tháp cao không thấy đỉnh, mọi người cũng lần lượt đáp xuống, Long Đình hướng mọi người thi lễ đón tiếp:
-Mời mọi người vào.
Khi vào Long Tháp, mọi người bất ngờ, đây tựa chốn tiên cảnh, đầy hương thơm, xung quanh hoa cỏ diễm lệ, tràn ngập thiên nhiên chi lực khiến ai cũng ngỡ ngàng, Long Ân mở lời giải thích:
-Long Tháp là kỳ bảo của Mộc Long cô, cũng là nơi cô cô cư ngụ, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, nên tràn đầy tự nhiên chi khí, cũng là nơi đón tiếp khách nhân tuyệt nhất.
Long Đình cũng mỉm cười gật đầu, rồi giới thiệu phòng nghĩ cho từng người.
6
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
