Chương 5 - Thần Long Ngạo Tế
Sáu giờ tối, Diệp Vô Song bắt một chiếc xe, trực tiếp tới khách sạn Đế Vương.
Trong phòng bao 888 cao quý đã ngồi đủ người, nhộn nhộn nhịp nhịp, đếm đầy đủ có hơn hai mươi người, phần lớn là họ hàng của Lâm gia.
Làm cho người ta không ngờ là, Tào Thiên Vũ vậy mà cũng ở đây, hơn nữa cùng đi taxi với cha của Lâm Thanh Tuyền, Lâm Giang Hà, mẹ Tô Thu Thủy, vô cùng nhiệt tình, đôi bên có nói có cười, ngược lại càng giống với con rể của bọn họ.
Nhìn lại Lâm Thanh Tuyền vẫn lạnh mặt từ đầu tới cuối, cả mặt chán ghét.
Chính vào lúc này, Diệp Vô Song đẩy cửa mà vào, trong nháy mắt biến thành mục tiêu công kích.
Sắc mặt Lâm Giang Hà đột nhiên âm trầm, Tô Thu Thủy cũng thế.
Tào Thiên Vũ một mặt cười tà, cố ý gân cổ lên, âm dương quái khí nói: "Đây không phải là Diệp Vô Song sao? Phế vật ở rể nổi tiếng của Lâm gia, còn có mặt mũi tham gia tiệc sinh nhật, không sợ mất hết thể diện à?"
Giọng nói vừa cất lên, cả phòng một trận rối loạn.
"Rác rưởi, mau chóng cút ra ngoài, đây không phải chỗ ngươi nên đến."
"Nói không chừng người ta là có chuẩn bị mà tới, đem cả quà thì sao?"
"Dựa vào hắn ta? Đừng đùa nữa, hắn chính là một tên phế vật vô tích sự, cứ cho là có quà, cũng là đồ do Lâm Thanh Tuyền đã mua từ trước."
"Muốn ta nói, nuôi một con chó cũng mạnh hơn hắn, ít ra chó còn biết chọc cho chủ nhân vui vẻ, còn hắn thì sao, cái gì cũng không biết, ngày qua ngày chỉ lãng phí tiền của."
Thân thích của Lâm gia đều cười lớn, trong mắt để lộ ra vẻ ghét bỏ cùng coi khinh.
Những người này đều là Tào Thiên Vũ dùng tiền sắp xếp từ trước, chính là để trên tiệc sinh nhật lần này, làm nền cho bản thân, khiến cho Lâm Giang Hà và Tô Thu Thủy đối với hắn phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Diệp Vô Song bình tĩnh đáp: "Ta tự mình mua quà."
"Lại dùng tiền của Thanh Tuyền chứ gì?" Tào Thiên Vũ cả mặt chỉ toàn là khinh thường, "Một tên đàn ông to xác, có tay có chân, lại cần một người phụ nữ nuôi, ngươi thì có tác dụng gì?"
Diệp Vô Song sắc mặt lạnh nhạt đáp: "Ai nói ta dùng tiền của Thanh Tuyền?"
Tào Thiên Vũ hăm doạ nói: "Không lẽ là tự ngươi kiếm? Đừng cho rằng ta không biết, ngươi chính là đầu bếp gia đình, nói trắng ra thì là một tên nam bảo mẫu, chẳng có công việc nào đàng hoàng, bình thường tất cả chi tiêu đều do Lâm Thanh Tuyền lo."
Lâm Thanh Tuyền trong lòng phẫn hận, kì thực không thể nhìn tiếp được nữa, Diệp Vô Song cho dù có tồi tệ thế nào, thì đó cũng là chồng của cô.
"Tào Thiên Vũ, ngươi nói đủ chưa? Diệp Vô Song tiêu tiền của ta thì làm sao? Cũng chẳng phải là tiêu tiền của ngươi, ngươi có tư cách gì ở nơi này khoa chân múa tay."
Lâm Thanh Tuyền mặt mày băng lãnh, đứng ra bảo vệ Diệp Vô Song, ra hiệu cho Diệp Vô Song ngồi bên cạnh mình.
Ba năm, Lâm Thanh Tuyền trước sau vẫn thế, bất luận xảy ra chuyện gì, đều kiên định đứng bên cạnh Diệp Vô Song, bảo vệ hắn.
Diệp Vô Song vừa mới ngồi vào chỗ, Lâm Uyển Hề liền nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tên bất lực, lại đem tới phiền phức cho chị."
Đối với chuyện phát sinh lúc sáng cô vẫn còn canh cánh trong lòng.
Diệp Vô Song ngẩn ra một lúc, rất nhanh liền trở về bình thường, thái độ chống đối của Lâm Uyển Hề thời gian qua vẫn là như thế, nhưng không hề có ác ý, thật sự mà nói, ý vị chỉ hận rèn sắt không thành thép trong lời nói lại nhiều hơn một chút.
Lâm Thanh Tuyền thấp giọng: "Không phải ta đã không cho ngươi tới đây rồi sao?"
Diệp Vô Song trầm giọng đáp: "Dù sao cũng là đại thọ năm mươi của cha, ta không đến thì không ổn lắm."
Tô Thu Thủy hừ lạnh một tiếng, giọng điệu chỉ toàn là khinh khi, "Ngươi không đến mới là tốt đấy, bớt làm cho chúng ta mất mặt."
"Không sao!" Lâm Giang Hà tuy rằng ghét bỏ Diệp Vô Song, nhưng ở nơi đông người như thế này, sẽ không biểu hiện lên mặt, mà ngược lại là bộ dáng vân đạm phong khinh, "Đến cũng đến rồi, ở lại một lúc, nói ít lại là được."
Trừ Lâm Thanh Tuyền ra, Lâm gia từ trước đến nay chưa từng có thái độ tốt với Diệp Vô Song, nhiều năm như thế, Diệp Vô Song sớm đã quen rồi.
Tào Thiên Vũ chăm chú nhìn bức tranh trong tay Diệp Vô Song, trong mắt xẹt qua một tia sắc sảo, cố ý gây khó dễ, nói: "Ôi, Diệp Vô Song! Ngươi mà cũng mua nổi tranh chữ? Không phải là đồ mấy chục tệ của mấy gian hàng ngoài chợ đấy chứ?"
Diệp Vô Song cười lạnh nói: "Bức tranh chữ trong tay ta giá trị liên thành, cầm ra chỉ sợ sáng mù mắt chó của người nào đó."
Một trận náo động!
Quan khách có mặt tại đây đều biết Diệp Vô Song, biết hắn bình thường là thứ đồ như thế nào, một tên bất lực, phế vật dựa vào vợ chăm nuôi, tuyệt đối không thể nào mua nổi tranh chữ có tiếng, chỉ có thể là hàng ngoài chợ.
Trong nháy mắt, phòng bao đầy rẫy tiếng cười chế giễu.
"Có gì đáng để giả vờ chứ? Người sáng suốt đều biết, thứ cầm trong tay của ngươi là hàng chợ, là loại chỉ cần mấy chục tệ là mua được cả đống."
"Muốn dùng hàng lề đường lừa gạt chúng ta, thật sự nghĩ rằng chúng ta không biết xem hàng đấy à."
"Cái tên vừa nghèo vừa ngu, giả vờ mẹ nhà ngươi! Không sợ mất mặt cơ đấy."
Lâm Thanh Tuyền tứ phía nghe được toàn là lời đồn vô căn cứ, nội tâm tràn ra cảm giác nhục nhã, cắn răng nói: "Đủ rồi! Diệp Vô Song, ngươi còn chê chưa đủ mất mặt à? Có thể ngậm cái miệng của ngươi lại không?"
Lâm Uyển Hề trừng Diệp Vô Song một cái, không bằng lòng nói: "Giả làm hảo hán, lôi ra thứ đồ lề đường, đem mặt mũi của nhà chúng ta đều lăng nhục hết rồi."
Tô Thu Thủy sắc mặt khó coi, giận dữ nói: "Mau đem đồ chợ trong tay ngươi vứt đi, miễn cho để thêm chút nữa lại càng mất mặt."
"Đúng không? Tài cao như thế mà." Tào Thiên Vũ cười một cái đầy khinh miệt, lại không tính đến buông tha cho Diệp Vô Song, hắn ta cũng lấy ra một bức tranh chữ, "Chỗ con vừa vặn có một bức tranh chữ, chi bằng chúng ta so sánh thử xem, để tên đại gia hoả này mở mang tầm mắt."
"Có gì mà không dám?"
Trong đôi mắt thanh lãnh của Diệp Vô Song có ánh sáng chớp tắt, khí thế của bậc cường giả hiển lộ không còn nghi ngờ gì nữa, giống như quân vương thời cổ đại, bá khí nghiêng trời.
Trong mắt Lâm Thanh Tuyền lộ ra một tia sắc thái khác lạ.
Diệp Vô Song!
Sao có thể có một mặt bá khí như vậy?
Hoàn toàn giống như biến thành một người khác.
"Hồ náo!" Lâm Giang Hà giọng nói đột nhiên tức giận, chỉ vào mũi Diệp Vô Song, mắng: "Đồ vô liêm sỉ, mau chóng cút đi cho ta."
Tào Thiên Vũ cười nói: "Bá phụ! Để cho hắn một cơ hội, dù thế nào cũng là một phần tâm ý của hắn."
"Nhưng mà..." Lâm Giang Hà có chút do dự.
"Sợ gì chứ? Không phải còn có con sao? Tranh chữ mà con chuẩn bị cho người, bảo đảm để cho người nở mày nở mặt." Tào Thiên Vũ thề thốt chắc chắn nói.
Lâm Giang Hà không nói thêm nữa, biểu thị mặc nhận.
Dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, Tào Thiên Vũ mở bức tranh chữ trong tay mình ra, bỗng cao giọng: "Đây là bức Tảo Xuân U Phương Đồ của Đường Bá Hổ, mời bá phụ xem qua!"
Lâm Giang Hà nhìn chằm chằm Tảo Xuân U Phương Đồ, hô hấp dồn dập, cả người cực kỳ kích động.
Ông trước nay thích thú thư hoạ đồ cổ, đặc biệt là Tảo Xuân U Phương Đồ của Đường Bá Hổ, bức tranh chữ này ông dù nằm mơ cũng mong có được.
Tào Thiên Vũ sớm đã nghe ngóng được điểm này, cố ý đặc biệt mua về Tảo Xuân U Phương Đồ, để ở trên tiệc sinh nhật còn có thể huênh hoang.
"Trời ơi! Tảo Xuân U Phương Đồ của Đường Bá Hổ, đồ cổ có giá năm trăm vạn, Tào Thiên Vũ lại cứ thế mà tặng đi rồi, đến cả mắt cũng không thèm chớp lấy một cái."
"Chậc chậc chậc! Để xem lát nữa Diệp Vô Song có kết cục thế nào?"
"Thật không biết nổi, một tên phế vật, lấy đâu ra dũng khí so sánh với thiên chi kiêu tử như Tào Thiên Vũ?"
Tào Thiên Vũ hết sức khoe khoang, nói: "Bá phụ! Có vừa ý hay không?"
Lâm Giang Hà vuốt ve mặt trước của bức tranh, "Xác thực vô cùng vừa ý! Đời này của ta, đều chưa thấy qua bức tranh tốt như vậy, hôm nay mới tính là lần đầu tiên."
"Tranh của ngươi đâu?" Tào Thiên Vũ nói với Diệp Vô Song.
Diệp Vô Song mở bức hoạ trong tay ra, cùng với bức Tảo Xuân U Phương Đồ kia của Tào Thiên Vũ lại giống y hệt nhau.
"Thật là trùng hợp, của ta cũng là Tảo Xuân U Phương Đồ."
3
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
