ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8 - Ma Cọp Vồ

Chương 8: Ma Cọp Vồ

Chẳng bao lâu sau, đám người bên ngoài đã tiến lại gần sân miếu. Nghe tiếng bước chân trầm ổn ít gây tiếng động Nhiếp Phong có thể đoán được tất cả đều có luyện qua võ công.

- Người bên trong mau thu thập rồi cút ra ngoài! Đêm nay bọn ta tạm trú ở đây. Một giọng nói sang sảng vang lên.

Tiếp đó đi vào trong miếu là 5 người. Lãnh Huyết nhìn qua thấy 3 gã tùy tùng bên hông dắt đoản đao khí thế hung hăng chắc lời vừa nãy là từ một trong ba tên này. Người còn lại là một trung niên một thân áo đen tóc đã có điểm bạc cộng thêm chòm râu dài trắng càng tăng thêm độ tuổi của mình. Hai bên thái dương của lão nhô cao thể hiện là một tay nội công thâm hậu. Cuối cùng là một cô nương phục sức một bộ váy áo màu vàng thêu hoa văn tinh xảo. Mái tóc dài màu đen cài đôi trâm bằng vàng ròng lấp lánh dưới ánh ngọn lửa làm sáng bừng cả tòa miếu cổ cũ nát. Thiếu nữ áo vàng che mặt bằng mảnh lụa màu trắng nên không nhìn rõ mặt cô ta nhưng một trương mắt ngọc mày ngài, thân hình cân đối uyển chuyển cũng đủ biết nàng là một mĩ nhân.

- Hai vị công tử xin thứ lỗi cho thuộc hạ của ta vô lễ. Nàng cất giọng oanh vàng nghe như tiếng chuông trong trẻo.

- Tiểu thư! 3 gã tùy tùng vội vàng nói nhưng bị nàng dơ tay làm im lặng.

- Các người đã đến sau lại còn dám lớn giọng đuổi người khác. Còn không mau mau tạ lỗi hai vị công tử?

- Việc này… trong khi mấy tên còn đang chần chừ thì trung niên lão nhân đã nghiêm nghị:

- Lão phu xin thay mặt mấy tên vô dụng tạ lỗi nhị vị công tử. Lão Phu tên Hoàng Can là xa phu của tiểu thư.

Mấy gã thuộc hạ vội vàng chắp tay xin lỗi theo lão nhân. Lãnh Huyết và Nhiếp Phong cũng không câu nệ bắt bẻ gì nhiều đều cười nói với mọi người bình thường.

- Không biết nhị vị đường xá xa xôi đi đâu mà đêm hôm giữa rừng như thế này? Lão xa phu cất giọng tò mò.

- Hai huynh đệ tôi đang trên đường về quê thăm họ hàng mà thôi còn mấy người và tiểu thư đây là định đi về đâu? Lãnh Huyết nhanh nhẹn đáp.

- Bọn ta định đi đến Phục Ngưu Sơn. Tưởng chiều là đến nơi ai dè gặp mưa to đành phải trú lại qua đêm ở đây. Lão nhân chưa kịp nói thì vị tiểu thư đã cất lời.

- Phục Ngưu Sơn ư! Vậy cũng chung một đoạn đường với hai huynh đệ tôi. Lãnh Huyết sử ánh mắt sang phía Nhiếp Phong. Hắn nhanh trí hiểu ý cũng phụ họa:

Đúng đúng! Người nhà bọn tôi cũng ở Phục Ngưu Sơn quả là tiện đường.

Đôi bên tiếp tục truyện trò rôm rả. Lãnh Huyết đưa cho lão nhân bình rượu của mình. Hoàng Can sau khi uống xong luôn miệng khen rượu ngon không ngớt. Bên ngoài trời vẫn mưa nặng hạt không có dấu hiệu sẽ ngừng. Cũng may nhờ Nhiếp Phong kiếm một đống lớn cành cây khô nếu không hết đêm, sẽ thiếu củi mà nhóm lửa. Thấy không khí có vẻ hơi nhạt nhẽo lão xa phu bèn nảy ra sáng kiến thi kể chuyện ma đêm khuya. Mọi người đều hưởng ứng rất nhiệt tình. Hoàng Can lão phu xung phong kể trước:

- Ở một thôn nọ có hai vợ chồng ở với nhau được hơn 2 năm. Một hôm người vợ ra chợ mua hàng bỗng nghe mấy bà bán vải nói với nhau nếu nhà có giường ngủ thì treo chiếc túi màu đỏ lên chân giường ma sẽ bị lừa không tìm được đầu giường để leo lên. Về nhà chị vợ thử làm theo treo chiếc túi đỏ ở giường ngủ hai vợ chồng xem thế nào. Ai ngờ đêm đến chị thấy anh chồng cứ đứng lúi húi cuối chân giường kêu không nhìn thấy giường ngủ đâu!

Thiếu nữ áo vàng nghe chăm chú bỗng cảm thấy rùng mình sợ hãi. Ai ngờ người gần gũi nhất lại chính là quỷ quái. Tiếp theo đến lượt ta đi. Một gã hộ vệ cất giọng:

- Chư vị ắt đã nghe đến truyền thuyết ban đêm kiêng không đi ba người vào rừng chứ?

- Biết biết! Nhiếp Phong phụ họa mặc dù hắn cũng chả hiểu.

- Truyện là thế này trong rừng có cọp hễ nó gặp ba người thì người ở giữa sẽ là con mồi nó vồ ăn thịt đầu tiên. Ai bị cọp ăn thịt linh hồn sẽ không siêu thoát mà luôn đi theo con cọp đó để lừa người vô tội khác dẫn về cho cọp ăn thịt. Những oan hồn đấy được gọi là ma cọp vồ!

Hắn vừa dứt lời bỗng nhiên có tiếng hổ gầm vang vọng. Thiếu nữ áo vàng kinh sợ vội ôm chầm lấy Lãnh Huyết. Lúc sau, phát hiện mình thất thố bèn nhanh nhẹn buông ra. Hoàng Can lão nhân đứng thẳng người đi ra ngoài miếu. Ba gã tùy tùng rút đao đi theo lão xa phu. Lãnh Huyết cùng Nhiếp Phong cũng nối gót bước lên. Lúc này, Trong đầu hắn đã vang lên giọng nói hệ thống cho 3 lựa chọn:

- A: Xoay người bỏ chạy. Thưởng 1 ngàn lạng bạc

- B: Ở lại nhưng bàng quan không nhúng tay. Thưởng hai chai rượu vang đỏ loại hảo hạng lâu năm.

- C: Ở lại tham gia chiến đấu nhưng không được đánh hổ tinh. Thưởng “Thánh Linh Kiếm Pháp” từ kiếm 7 đến kiếm 14.

Khỏi nói đương nhiên Nhiếp Phong chọn C. Đập vào mắt mọi người trong màn mưa tầm tã là một con hổ to bằng ba con trâu gộp lại. Đôi mắt nó đỏ nòng nọc. Con hổ há mồm to gào lên vang dội cả khu rừng.

24

1

1 tháng trước

9 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.