Chương 1 - Mạt Thế
....................
Bình Sơn thành phố...
Trong Thái Yếu công viên, một đám thanh niên đang vây đánh một cái khác thanh niên, quyền cước loạn đả, bên ngoài còn có một cái thanh niên khoanh tay trước ngực, hung ác mỉm cười nhìn cái kia bị đánh thanh niên.
- Lý Vân, ngươi tên chó chết này, tốt nhất tránh xa Hạ Hiểu Linh ra cho bổn công tử, lại gặp ngươi tiếp cận nàng một lần, đánh ngươi một lần.
Tên kia hung ác thanh niên gọi Lâm Dương Thiên, phú nhị đại nổi tiếng tàn nhẫn trong trường đại học Cương Vân, mà Lý Vân là cái kia bị đánh thanh niên, Hạ Hiểu Linh là hoa khôi nổi tiếng của đại học Cương Vân, Lý Vân hôm nay muốn gặp nàng bày tỏ tâm tình, lại bị đám người Lâm Dương Thiên chặn đánh.
- Phì, ỷ đông hiếp ít bản bức thánh, có gì hơn người.
Sau khi đám người Lâm Dương Thiên rời đi, Lý Vân khinh thường phun ra một búng máu trong miệng, hẳn bị thương không nhẹ, Lý Vân dự định đứng lên, thế nhưng trong đầu lại bỗng nhiên phát ra giọng nói.
Tích, bắt đầu đếm ngược Mạt Thế bắt đầu : 11 giờ - 59' - 59".
Tích, hệ thống xây dựng bắt đầu.
Tích, Trang Bức Đả Kiểm hệ thống đã được xây dựng.
Tích, nhận được trạng thái Gamer, không có cảm xúc tiêu cực, giống như chơi game một dạng.
Tích, thống kê trạng thái...
Người chơi : Lý Vân.
Tuổi : 20.
Tu vi : Phàm Nhân.
Tu vi tầng sau : Đoán Thể tầng 1.
Yêu cầu tăng cấp : 100 điểm kinh nghiệm.
HP : 100/100.
(Chú thích : HP khi bị thương sẽ giảm xuống, không tạo ra thương tổn, nhưng khi HP về 0, sẽ chết hoặc bị cảm nhiễm)
SP: 50/50.
(Chú thích : SP đại biểu thể lực, bạn sẽ không cảm thấy đói trong một thời gian khi đạt đến Luyện Khí kì và vĩnh viễn không đói khi vào Trúc Cơ kì)
Năng lực (sơ khai) : Gamer
................
Lý Vân chấn kinh, nhìn trái nhìn phải, lại dụi hai mắt một cái, nhìn chằm chằm vào trước mặt một cái kì lạ bảng điện tử, hệ thống? Mạt Thế? Là đùa giỡn vẫn là sự thật, mặc kệ đi, lựa chọn tin tưởng là được rồi.
Nghĩ xong, Lý Vân sờ lên ví tiền, bên trong còn có mấy ngàn tệ, là tiền học phí của phụ mẫu Lý Vân vừa mới gửi lên, Lý Vân cắn răng, chạy đến siêu thị tiện lợi gần đó, một hơi mua hết mấy ngàn tệ thức ăn, đa số là đồ hộp, bánh mì đóng gói và một túi gạo khoảng chừng 2kg cùng mấy chai nước khoáng, hẳn là có thể tạm thời vượt qua Mạt Thế một tuần.
Tít... Tít...
Lý Vân lấy ra điện thoại, có chút không yên lòng gọi về nhà, bên kia đầu dây bắt máy, một giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên, ôn nhu nói.
- Tiểu Vân, có gì sao? Tiền tiêu vặt không đủ à? Mẫu thân có thể lén cha ngươi gửi thêm một ít a.
Lý Vân nghe thấy giọng mẹ mình quan tâm như vậy, hốc mắt hơi đỏ lên, thế nhưng trong lòng lại không có chút nào buồn bã, Lý Vân nói.
- Mẹ, người mau dùng hết tiền trong nhà mua lương thực, vây đóng tất cả cửa sổ cùng cửa ra vào, 12 tiếng nữa, thế giới sẽ hủy diệt.
Bên kia đầu dây im lặng, sau đó mẹ của Lý Vân trả lời.
- Tiểu Vân, ngươi lại đọc nhiều tiểu thuyết tận thế rồi sao? Nói linh tinh gì vậy.
- Mẹ, tin ta, ta nói đều là sự thật, nghe lời ta...
Lý Vân ngữ khí nghiêm túc, mẫu thân của Lý Vân là Trình Dĩ cũng rơi vào trầm mặc, nàng biết nhi tử tính cách, mặc dù thường là loại kia cà lơ phất phơ, mặt dày rơi liêm sỉ, nhưng một khi nghiêm túc, ngữ khí sẽ khác biệt.
- Được, Lý Vân, mẫu thân tin tưởng ngươi... Tít....
Trình Dĩ tắt máy, vội vàng nói chuyện với Lý Thành, cha của Lý Vân, là một cái nông phu, hắn bước đầu không tin, nhưng thấy mình thê tử quả quyết, cuối cùng vẫn là xuôi theo, đem nhà kho thô lương chuyển vào nhà, cùng với ra ngoài thôn phường chợ mua gỗ ván và gạo mét, lạp xưởng, lương khô các loại, trở về nhà liền ầm ầm đóng kín nhà cửa, đem phong bế các lối ra, ngôi nhà không lớn, đến chạng vạng tối tất cả đều phong kín.
.............
Lý Vân trở về ký túc xá trường Cương Vân, ở Bình Sơn thành không một chỗ có thể đi, vạn nhất mạt thế bùng nổ, Lý Vân kẹt ở chỗ nào đó đường phố, liền xong rồi, Lý Vân cùng bạn cùng phòng là Tạ Đông Nhất trao đổi một hồi, Tạ Đông Nhất có chút không tin tưởng nhân phẩm của Lý Vân, bất quá, nhất vạn không bằng vạn nhất, Tạ Đông Nhất lựa chọn cố thủ cùng Lý Vân, đem giường, bàn ghế chặn lại cửa phòng, trời đã chạng vạng, cả hai cùng mệt mỏi dựa vào tường thiếp đi.
........
Sáng sớm 6 điểm, trên đường lớn Vĩnh Hưng, xe cộ tấp nập, người đi đường đông đúc, đa phần là người đi làm việc, sáng sớm liền đi làm rồi, không đông người mới là kì lạ.
Rầm...
Lúc này một chiếc Ducati màu xanh lam bỗng nhiên va chạm với một chiếc Porsche màu đen sang trọng, người trên xe Porsche nhanh chóng thoát ra, hậm hực đập cửa kính xe Ducati, gọi người lái xe đi ra.
Choang...
- Ahhh...
Bỗng nhiên cửa xe Ducati vỡ tan, người đàn ông bên trong xe nhào ra, mặc kệ mảnh kính đâm trên người, vươn người chộp lấy người đàn ông chạy xe Porsche kia, há miệng đầy răng nhọn cắn lên cổ ông ta.
Một tiếng la thất thanh, người đàn ông bị cắn ngã xuống đất, co giật như bị động kinh, lúc này một chiếc xe bus hai tầng bỗng nhiên lao vào bên trong dòng người trên phố, cán nát bét nhiều người, trên xe bus một mảnh hỗn loạn, máu văng tung tóe, mà dòng người bên trong cũng có người bỗng nhiên ngã xuống đất co giật khoảng chừng 10s, lại đứng lên, hai mắt trắng dã, hướng người bên cạnh nhào tới, cắn xé, moi lấy nội tạng, ăn uống như bình thường.
Vĩnh Hưng đường lớn nhanh chóng hỗn loạn, người chạy trốn, kẻ lung lay rượt đuổi, bắt lấy, bổ nhào, cắn xé, moi nội tạng, máu tươi đỏ thẫm chảy xuống cống rãnh, lũ chuột cống bên trong cũng bắt đầu co giật, mắt biến vàng sẫm, điên cuồng liếm máu tươi nhỏ xuống từ phía trên, hỗn loạn không thể tả.
............
- Aahhh....
Lý Vân bị tiếng hét thảm thiết làm cho tỉnh giấc, bên cạnh Tạ Đông Nhất vẫn còn say ngủ, Lý Vân thở phào, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài sân trường một mảnh hỗn loạn, bởi vì lúc này là 7 điểm sáng sớm, đa số câu lạc bộ thể thao thành viên đều sẽ ra ngoài chạy bộ, hơn nữa hôm nay lại có đa số học sinh xây dựng lễ hội thường niên, cho nên hơn một nửa học sinh đều ở trên sân trường, mạt thế xảy ra, một nửa trong số đó biến dị, trở thành tang thi, điên cuồng săn giết.
- Tạ bàn tử, tỉnh dậy đi, tận thế đến rồi.
Lý Vân đẩy bờ vai mập mạp của Tạ Đông Nhất, Tạ Đông Nhất khóe miệng giật giật, hơi mở mắt ra, lắc lắc cái cổ tê rần, theo Lý Vân tay nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức hắn sắc mặt trắng bệch, ngã uỵch xuống đất, hô hấp dồn dập, lắp bắp.
- Tận thế, thực sự tận thế rồi...
Tích, chúc mừng kí chủ trang bức thành công.
Tích, nhận được 10 điểm trang bức.
Tích, nhận được 10 điểm trang bức.
Tích, nhận được 10 điểm trang bức.
Tích, khởi động công năng Chế Tạo, mời kí chủ đi nhặt lấy vật phẩm ngẫu nhiên.
Năm lần âm thanh vang lên, khiến Lý Vân giật mình, hắn cân nhắc, điểm trang bức hẳn là đến từ Tạ Đông Nhất cùng hắn phụ mẫu, nhưng công năng Chế Tạo là cái quái gì?
Bỗng nhiên trước mặt Lý Vân xuất hiện điểm điểm đốm sáng, trên sàn nhà lăng không xuất hiện một cái ba lô nhỏ, thon dài, hình dáng giống như bên trong trò chơi FPS thịnh hành hiện tại, Player Unknown Battleground, bên cạnh còn có một thanh cây nạy đen nhánh.
- Thảo....
Lý Vân kinh ngạc thốt lên, Tạ Đông Nhất giật mình, nhìn Lý Vân khó hiểu, hắn tiếp tục quan sát bên ngoài tình huống, dường như không nhìn thấy trên đất bỗng nhiên xuất hiện đồ vật, Lý Vân cẩn thận nhặt lên ba lô cùng cây nạy.
[Ba lô cấp 1] : Chứa đặc thù không gian, gồm 20 ô, mỗi ô diện tích 2m khối, có thể cho đồ vật vào không gian bên trong thông qua mặc niệm Túi Đồ.
[Cây nạy] : Sắc, cứng và bền.
Lý Vân hít vào một ngụm khí lạnh, ở bên trong mạt thế muốn sinh tồn thì cần gì nhất, một thanh sắc bén vũ khí, mà ba lô Lý Vân nhặt lên lúc, tự động dung nhập vào cơ thể hắn, biến mất không thấy gì nữa.
- Tạ bàn tử, đừng nhìn nữa, ăn chút gì đi.
Lý Vân đem cây nạy cất vào trong túi đồ, lấy ra bánh mì đóng gói, gọi Tạ Đông Nhất, Tạ Đông Nhất sắc mặt kinh hoảng giảm bớt, nhưng vẫn còn tái mét, ngồi xuống sau đó, ngay lập tức xé ra giấy gói, điên cuồng cắn ăn bánh mì, đôi mắt hiện lên lo âu tột cùng, mạt thế xảy ra, người bình thường tiếp nhận sau đó, muốn bình tĩnh quá khó khăn, Lý Vân lại khác, hắn có năng lực Game, cảm xúc tiêu cực là không có.
Chỉ thấy Tạ Đông Nhất sau khi ăn xong, mới thở dài một tiếng, bình tĩnh trở về, nhìn Lý Vân vô cùng cảm kích, nói.
- Lý Vân, ta cái mạng nhỏ này là do ngươi cứu, sau này Tạ Đông Nhất ta một mực sẽ đi theo ngươi, sai đâu đánh đó.
- Được...
Lý Vân gật đầu, lúc này cửa phòng bỗng nhiên bị sức lực lớn va đập, ầm ầm vang lên, cửa gỗ có chút không chịu nổi nứt toác ra, một cái nhăn nheo cánh tay, móng tay nhọn hoắt thâm đen phá cửa mà vào, nhưng bị đống giường ghế bên trong chặn lại.
- Lý Vân....
- Ta biết rồi...
Tạ Đông Nhất lo lắng, Lý Vân đi đến bên cạnh đống giường ghế, giả vờ lục lọi, từ bên trong túi đồ lấy ra cây nạy, giống như là từ bên trong đống giường ghế đó lấy ra, cẩn thận đứng ở bên cạnh cửa.
Rầm...
Cánh cửa gỗ lần nữa bị đụng lên, cửa gỗ không chịu nổi vỡ tung, hai đầu tang thi điên cuồng nhào vào, nhưng bị đám giường ghế hỗn loạn ngăn chặn, lúc này Lý Vân động thủ, dùng đầu nhọn của cây nạy đâm tới đầu của một con tang thi, đầu kia tang thi vướng vào đống hỗn độn tay chân luống cuống, bị Lý Vân đâm xuyên đầu.
Gào...
Đầu còn lại tang thi phát hiện Lý Vân, nhào tới, nhưng vấp phải đống giường ghế kia, ngã oạch, bị Lý Vân dùng cây nạy đập vỡ đầu, bỗng nhiên từ trong óc tang thi rơi ra một viên tinh thạch nhớp nháp máu đen và óc tủy, Lý Vân đem nó nhặt lên, nhưng không có đi quan sát, mà bỏ vào túi quần, bên ngoài có mấy chỉ tang thi nghe thấy động tĩnh, đã lảo đảo đi tới.
- Tạ bàn tử, giúp ta đẩy đống giường này ra ngoài, chặn lại tang thi.
Lý Vân hét lên, Tạ Đông Nhất vội vàng chạy tới, cái giường đơn của Lý Vân lúc đầu đã chắn lại cửa, mà giường của Tạ Đông Nhất vẫn còn đó, cả hai gắng sức, đem giường đơn đặt lên cái giường còn lại, nhất thời che kín hơn phân nửa chiều cao cửa ra vào, mà đống bàn ghế thì đã bị đẩy ra ngoài, khiến hành động tang thi chậm chạp, vướng víu, bị Tạ Đông Nhất dùng một cái ghế chặn ngang, Lý Vân phía sau thì liên tục dùng cây nạy đánh chết chúng.
...............
35
2
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
