Chương 7 - Quyết định của Huyền
Thấy có người mở cửa đi vào cô gái giật mình sợ hãi nhìn Cường.
Bây giờ nhìn hắn chả khác gì mấy thằng khủng bố cả, tay thì cầm thanh kiếm nhật còn bên hông thì giắt khẩu súng ngắn bên cạnh thì một con gấu đen to cực kỳ dọa người.
Cô gái liền cúi đầu xuống khóc, tay thì bị trói chỉ biết ngồi co ro vào một góc nhà tắm, lộ ra cặp đùi “xúc xích” vừa to vừa cực kì kích thích, bộ ngực to tròn khiến ẩn ẩn xuất hiện sau chiếng váy khiến Cường chỉ muốn xông đến mà “ấy” luôn, nhìn xuống phía dưới hắn suýt thì chảy máu mũi , chỉ thấy lộ ra một chiếc quần lót màu hồng như đang hút hồn của hắn. Thằng đệ phía dưới phấn khích nhô lên đồng ý :3
“Đệch! Thuyền về tới bến còn chìm, hàng dâng tới miệng còn kìm được không?”
Cường hô hấp dồn dập rất muốn xông lên “ăn” luôn cô gái này nhưng hắn vẫn kiềm chế trấn an thằng đệ phía dưới bình tĩnh. Rồi hắn cất thanh kiếm vào vỏ đi đến trước người cô gái.
“Chào em, anh đứng đây từ chiều mà chưa bao giờ anh thấy ai có vùng ngực như thế này cả! Ấy cầm nhầm kịch bản!” ( :3 )
“Đừng sợ, anh không phải là người đã bắt em đâu! Để anh cởi trói cho chắc là hai tay bị trói chắc em khó chịu lắm!”
Nói rồi hắn liền cởi trói cùng miếng bịt miệng cho cô gái. Cô gái sau khi được cởi trói, nghe hắn nói cũng chỉ biết ôm lấy hai chân khóc trông rất đáng thương, bụng bắt đầu réo lên chắc là đói lắm rồi. Cường cũng chỉ biết cười một tiếng lấy ra một ít thức ăn và nước uống rồi liền đi ra phòng khách.
“Chắc là em đói lắm? anh để đây một chút thức ăn cùng nước uống ! Em uống chút nước với ăn vài miếng đi xong có gì đi ra phòng khách gặp anh!”
Cô gái thấy Cường đi ra, tuy có hơi nghi hoặc nhưng nhìn đồ ăn trên sàn nhà bụng lại réo lên. Liền tiến tới cầm đồ ăn và thức uống lên ăn như hổ đói.
“Chắc em gái này đã bị thằng chó xã hội đen bỏ đói mấy ngày, đúng là không biết thương yêu phụ nữ gì hết! Để bố bắt được mày là chỉ có chết!”
Đi ra khỏi phòng tắm, Cường tiến đến dọn dẹp chiếc ghế salon ở phòng khách rồi ngồi xuống thầm nghĩ.
Tầm 30 phút sau, Cường đang ngồi trên ghế salon lau chùi thanh kiếm của mình, gấu đen đang canh gác ngoài cửa thì cửa phòng tắm bỗng mở ra. Nhìn tới, hắn liền nuốt một ngụm nước bọt , chỉ thấy cô gái đi ra trên người vẫn chiếc váy mỏng như có như không, gương mặt ngũ quan tinh xảo cùng làn da trắng mềm như mỡ đông, thân thể thon dài uyển chuyển, bộ ngực đầy đặn tròn trịa gợn sóng chập chờn theo từng hơi thở, tóc dài xanh lam óng ả, cái cổ cao quý như thiên nga, xương quai xanh ngọc ngà.
“Em còn đói không?”
Cường cố trấn an thằng đệ phía dưới nói.
“ Cám ơn anh! Em no rồi!”
Cô gái có chút rụt rè, nhẹ giọng nói.
“Được rồi! Vậy em có thể cho anh biết em là ai? Cùng vì sao em bị trói được không?”
“Em tên là Khánh Huyền. Em là sinh viên năm nhất trường đại học Marketing. Em chỉ nhớ tối hôm trước em đang đi trên đường về ký túc xá thì bị một người lấy khăn bịt vào miệng sau đó liền hôn mê, tỉnh dậy thì em chỉ thấy mình bị trói và bịt miệng ở đây đã 2 ngày! Lúc đầu em cố la lên nhưng không được sau vì đói và khát nên em đã ngất đi cho đến khi nghe thấy tiếng động bên ngoài vừa rồi thì em liền lấy hết sức kêu lên.”
Khánh Huyền nhìn Cường cho mình ăn và cũng không có ác ý liền thuật lại câu chuyện của mình.
“Chả nhẽ thằng này bắt cóc em gái Khánh Huyền là có người sai khiến nhưng tại sao bắt cóc rồi lại bỏ mặc Huyền ở đây không cho ăn uống gì? Hay là ....”
Nghe Huyền nói, trong đầu Cường liền suy đoán.
“Được rồi! Dù sao thì cũng đã cứu được em rồi. Bây giờ em dự định như thế nào?”
“Em cũng không biết! Em sẽ đi báo công an! Em sợ người kia sẽ đến tìm em lần nữa rồi bắt em đi.... ”
Huyền nghĩ lại những gì đã trải qua liền hoảng sợ nói.
“ Báo công an?....”
“Chã nhẽ em chưa biết tình hình phía ngoài hiện giờ?”
Cường cười khẽ một tiếng, công an thân mình còn lo chưa xong nghĩ gì đến chuyện điều tra chứ.
“Phía ngoài? Phía ngoài làm sao anh?... A...Có gấu ... có gấu.”
Huyền ngạc nhiên ngơ ngác nhìn về cánh cửa thì thấy một con gấu đen liền lùi về phía sau hét lên hoảng sợ.
“Con gấu kia là bạn của anh! Nó sẽ không làm gì em đâu nên không cần phải sợ! Em cứ nhìn ra ngoài cửa là biết tình hình bên ngoài hiện giờ.”
Bộ dạng gấu đen như thế Huyền sợ cũng phải, Cường liền giải thích.
Huyền nghe Cường nói vẫn còn bán tính bán nghe nhưng trong lòng đối với Cường cảm thấy cực kỳ tin tưởng. Liền rụt rè nhìn gấu đen rồi đi đến phía cửa nhìn xuống.
“Đây! Đây! .....Đây là! ... Ọe .. ọe....!”
Huyền nhìn xung quanh liền nôn ra, chỉ thấy xe cộ nằm ngổn ngang trên đường, còng mọi người thì như biến thành zombie gào rú đi lảng vảng trên đường, có người thì đang cắn xé thi thể của một người khác trông cực kỳ dọa người.
“Gừ... gừ..”
Bỗng nhiên từ đâu đến một con zombie ngửi thấy Huyền liền xông đến người của Huyền.
“Bịch...”
Huyền hoảng sợ ngã nhào xuống đấy. Nhìn trước mặt mình chỉ thấy một con zombie người đầy máu, hai mắt trìn trợn trắn, miệng mũi thì chảy ra máu trông đáng sợ cực kỳ. Thấy zombie đã gần như nhảy đến người mình, Huyền như chết lặng “Chả nhẽ mình sẽ chết sao?”
Liền một bóng lướt qua bằng một tốc độ cực nhanh, chỉ thấy đầu con zombie đã lìa khỏi cổ, thân thể vô lực ngã xuống trước mặt Huyền. Chỉ thấy đứng trước mặt Huyền là Cường đang cầm thanh kiếm dính đầy máu.
“Em nên tiếp nhận cái sự thực này? Đây không phải là giấc mơ? Em sẽ chết lúc nào không biết nên hãy quý trọng mạng sống của mình.”
Nhìn sắc trời đã gần tối, Cường quay lại người lại đi về phía phòng khách. Trên mặt đất, Huyền đang như người mất hồn nghĩ về lời Cường vừa nói. Một lúc lâu trong đôi mắt đã phục hồi một chút tỉnh táo liền đứng dậy đi về phía Cường.
“Anh có thể cho em đi cùng được không? Em sẽ không làm vướng tay vướng chân của anh.”
Huyền nhìn Cường giết con Zombie lúc nãy thì đã biết Cường là một người có thể bảo vệ được mình ở thế giới hiện tại và có thức ăn nữa.
“Xin lỗi em! Anh hiện tại lo cho mình còn chưa xong thì còn hơi đâu mà nghĩ đến người khác! Giờ trời đã tối thì ra đường chỉ có chết. Ngày mai anh có thể cho em một chút thức ăn rồi rời đi! Còn bây giờ thì em nên nghỉ ngơi trong lúc còn có thể đi.”
Bây giờ ngoài trời đã tối, Cường cũng chả thể đi đâu nên quyết định ở lại còn về phần Huyền thì hắn cũng để cho Huyền tự quyết định. Nếu muốn theo hắn thì nên bày ra một cái giá nào đó xứng đáng để hắn chấp nhận được còn nếu không thì hắn cũng chả bắp ép ai cả. Hiện giờ chỉ cần có thức ăn và nước uống thì hoa hậu cũng phải làm osin cho hắn.
Cường nói gì thì cũng đã nói xong liền đi về phía phòng tắm, ngày hôm nay chiến đấu với zombie cả ngày, trên người hắn phát ra mùi khó chịu và thân thể cũng đã mệt mỏi. Hắn liền đi tắm một phát tẩy đi mùi cơ thể cùng nghỉ ngơi một chút.
Trong lúc đang tắm bỗng nhiên cửa phòng tắm mở ra. Chỉ thấy Huyền không mặc gì đứng trước của phòng tắm rồi liền xông tới ôm lấy hắn. Trong phòng tắm liền đột nhiên im lặng chỉ nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi hoa sen xuống thân thể hai người....
P/s tác: Hẹn anh em ngày mai. Chắc mỗi ngày chỉ được 1 chap cho anh em đọc thôi. Xin lỗi anh em nhiều
112
5
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
