ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23 - Vương bà thực hiện diệu kế

‘Tây Môn Khánh bảo:

Tôi đâu phải người vô ơn bạc nghĩa mà bà sợ, nhưng chừng nào mới thi hành diệu kế này ? Vương bà đáp:

Chỉ chiều tối nay là có tin tức. Bây giờ nhân lúc Võ Đại chưa về tôi sẽ sang ngay nói chuyện dò ý xem sao. Ngài nên sai người đem lụa tới ngay, đừng chậm trễ.

Tây Môn Khánh đứng dậy nói:

Đây là việc của tôi, chậm trễ sao được.

Nói xong cáo từ, ra phố mua mấy xấp lụa đem về nhà, sai Đại An đưa tới ngay cho Vương bà.

Vương bà mừng lắm, mở cổng sau qua bên Kim Liên, được Kim Liên mời lên lầu ngồi nói chuyện. Vương bà mở đầu:

Sao mấy hôm nay không thấy cô qua bên tôi uống trà nói chuyện ? Kim Liên đáp:

Mấy hôm nay tôi không được khỏe nên lười biếng, chẳng muốn đi đâu. Vương bà nói:

Nhà có lịch không cô ? Tôi muốn mượn về để chọn ngày tốt may ít quần áo mặc cho có với người ta.

Kim Liên hỏi lại:

May quần áo gì vậy?

Vương bà đáp:

– Tôi già rồi, chẳng biết sống chết lúc nào nên phải có cái quần cái áo, rủi thình lình nằm xuống thì cũng có mà mặc, vả lại hiện giờ ở nhà chẳng có ai. Kim liên hỏi:

À mà anh nhà đi đâu, mấy hôm nay không thấy ? Vương bà đáp:

Thằng con trai tôi đi theo học buôn bán làm ăn ở xa rồi, từ hôm nó đi tới nay tôi cũng chẳng nhận được tin tức gì cả, tôi thật sốt ruột quá đi mất. Kim liên lại hỏi:

Chẳng hay anh nhà năm nay bao nhiêu rồi ? Vương bà đáp:

Nó hãy còn nhỏ, mới mười bảy. Kim Liên nói:

Mười bảy thì cũng lớn rồi, sao ma ma không kiếm con dâu để đỡ đần tay chân? Vương bà nói :

Thì tôi cũng nghĩ vậy, nhà thì neo người nên tôi cứ bận rộn tối mắt tối mũi suốt ngày, để lần này nó về sẽ tính. Mấy ngày nay tôi cũng thấy mệt mỏi, toàn thân đau như dần mà mà lại húng hắng ho, đêm không ngủ được nên lo sợ lắm, phải chẩn bị ít quần áo mới. Cũng may là có một vị quan nhân cự phú vẫn thường hay tới nhà tôi dùng trà, thấy hoàn cảnh tôi như vậy thì thương tình cho ít lụa quý để may quần áo, cho nên định sang đây hỏi ngày tốt rồi gọi thợ tới nhà may quần áo. Nghĩ lại thân tôi thật khổ hết sức. Kim Liên nghe xong cười bảo:

Chỉ sợ là tôi vụng về, may không vừa ý ma ma, chứ nếu ma ma không chê tôi vụng về thì cứ để đó tôi may cho, hồi nào tôi cũng rỗi rãi, chẳng biết làm gì cho qua thì giờ. Vương bà khấp khởi mừng thầm, cười bảo:

Thật ra thì tôi không dám làm phiền, nhưng nếu được cô thương mà trổ tài khéo may cho, để lúc tôi nhắm mắt có cái áo mà mặc thì có chết đi tôi cũng được an ủi. Chỉ sợ là đại gia ở nhà không bằng lòng.

Lần trước cũng chỉ vì vụ may áo mà tôi vô tình làm khổ cô. Kiêm Liên sốt sắng:

Không hề gì, tôi đã hứa là làm. Ma ma cứ dám lịch về lựa ngày hoàng đạo để tôi may quần áo cho. Vương bà nói:

Tôi làm sao mà coi lịch được, có gì lại phải đi nhờ người khác. Cô đây là người giỏi chữ nghĩa, biết ngâm thơ đọc sách thì mới coi được chứ tôi làm sao coi.

Kim Liên mỉm cười cầm cuốn lịch lật ra coi một lúc rồi bảo:

Ngày mai là ngày phá nhật, ngày kia cũng không tốt, ít nhất phải ngày kìa mới được. Vương bà tiếp lấy cuốn lịch, để lại lên tường rồi nói:

Được cô đây nhận lời may giùm là phúc đức cho tôi lắm rồi, cho nên nghĩ lại cũng chẳng cần phải chọn ngày làm gì. Tôi cũng mới hỏi, người ta bảo là ngày mai là ngày phá nhật, nhưng tôi thì chẳng cần kiêng kỵ gì cả.

Kim Liên nói xuôi:

Thì có kiêng cũng vẫn hơn chứ.

Nếu quả cô đã có lòng nhận lời may giùm thì ngày mai xin mời cô quá bộ sang bên tôi.

Kim Liên hỏi:

Để tôi may ở nhà cũng được chứ gì ?

Nhưng tôi thì lại thích được ngồi nhìn cô may, mà bên tôi thì chẳng có ai coi sóc nhà cửa cả.

Kim Liên bảo:

Nếu vậy thì để ngày mai, ăn cơm xong tôi sẽ sang.

Vương bà mừng quá, hết lời cảm tạ rồi cáo từ, xuống lầu mà về.

Tối hôm đó, Vương bà nhờ người đến báo tin cho Tây Môn Khánh biết, hạn là cách một ngày thì tới.

12

0

1 tháng trước

11 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.