ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16 - Ứng Bá Tước dò hỏi, giải mộng cho Tây Môn Khánh

Tây Môn Khánh từ khi xem bói tại miếu Thành Hoàng, Đạo Linh Tử nói là phải nhờ một người tên Bá, nên hàng ngày thường cùng Ứng Bá Tước chuyện trò. Một hôm tình cờ Ứng Bá tước nhớ lại lần gặp một người đàn bà tuyệt đẹp tại đường Tử Thạch, rồi nhớ ra là nàng ngụ nhà của Vương Hoàng thân, như vậy là hợp với lời đoán của Đạo Linh Tử. Nhưng Ứng Bá Tước còn thắc mắc là không đàng có phải là họ Phan không. Lại nhân lúc rảnh rang, mặc áo tới đường Từ Thạch, nhưng tới nơi thì thấy nàng đã dọn nhà rồi, và cả Vương bà cũng không còn ở đó nữa. Ứng Bá Tước bèn vào quán rượu gần đó kêu rượu uống, rồi lâu la dọ hỏi tửu bảo:

Gia đình Vương bà còn ở nhà bên đây không ?

Tửu bảo đáp:

Vương bà thiếu tiền nhà của Hoàng thân sao đó, bây giờ đã dọn nhà tới đường trước huyện rồi.

Ngài hỏi bà ta làm gì ? Có phải để nhờ việc mai mối không ? Ứng Bá Tước lại hỏi:

Bà ta bây giờ còn mở tiệm nước hay không ? Hay là đã buôn bán nghề gì khác rồi ? Tửu bảo đáp:

Nghe đâu như vậy còn mở tiệm nước.

Ứng Bá Tước nghĩ thầm:

“Vậy mà bữa trước mình hỏi thăm, mụ còn làm bộ vờ vịt nói đông nói tây, chắc là mụ có ý gì đây. Bây giờ mình phải đi tìm mụ ngay mới được”.

Bèn đứng dậy trả tiền rượu, tới thẳng con đường trước huyện, tìm đúng tiệm nước của

Vương bà mà vào. Trong tiệm chẳng có lấy một người khách, chỉ có con trai của

Vương bà là Vương Triều đang dọn dẹp đồ đạc. Ứng Bá Tước hỏi ngay:

– Mẹ ngươi đâu rồi ?

Vương Triều quay ra thấy Ứng Bá Tước liền cung kính đáp:

Dạ thưa mẹ tôi tới nhà Trần Đại Hộ, dường như là về việc mua bán gia nhân, có lẽ lâu mới về.

Ứng Bá tước bảo:

Mẹ ngươi về thì nhớ nói là có Ứng nhị gia tới thăm. Nói xong quay ra, đi được một quãng thì gặp Tôn Thiên Hóa, bèn hỏi:

Tôn ca đi đâu vậy ? Tôn Thiên Hóa đáp:

Tôi đang định tới nhà Trần nương tử ở gần đây vui chơi một lúc. Ứng nhị ca cùng đi cho vui. Ứng Bá Tước bảo:

Lại tới đó đánh bạc chứ gì ? Hôm nọ Tạ Hy Đại có rủ tôi tới thua mất hai lạng, đau quá, hôm nay có tới cũng lại thua mà thôi. Tôn Thiên Hóa nói:

Cứ đi với tôi tôi có cách này, không bao giờ sợ thua. Bèn kề tai Bá Tước nói nhỏ. Bá Tước nghe xong vui vẻ gật đầu cùng Thiên Hóa tới nhà Trần nương tử. Lúc đó cũng gần tối, Trần nương tử dọn tiệc rượu để đãi hai người và vài con bạc khác. Ứng Bá Tước muốn về trước, Tôn Thiên Hóa bảo:

Thì cứ ở lại uống rượu đã. Cơm rượu xong, Ứng Bá Tước quên cả chuyện về, bèn ở lại cùng Tôn Thiên Hóa vùi đầu vào việc sát phạt. Nhờ mưu mẹo của Tôn Thiên Hóa mà đến quá canh hai, Tôn Thiên Hóa đã được tám lạng, Ứng Bá Tước cũng ăn năm lạng. Ứng Bá Tước lại đòi về Tôn Thiên Hóa nói:

Chờ chút nữa rồi mình cùng về. Lát sau, cả hai đứng dậy bước ra. Tới đường thì chia tay. Về tới nhà, Ứng Bá tước sung sướng vì được bạc. Nhân lúc thời tiết trở lạnh mà mũ áo thiếu thốn, suốt đêm ứng Bá Tước cứ quanh quẩn tính toán việc mua mũ áo nên cứ trằn trọc không yên. Sáng hôm sau, Ứng Bá Tước dậy thật sớm rồi tới nhà Vương bà ngay, quên cả việc mua mũ áo.

Vương bà thấy Ứng Bá Tước tới thì kêu lên:

Chào Ứng nhị gia, lâu quá không gặp, đi đâu sớm vậy ? Ứng Bá Tước chỉ nói:

Bà có trà thì cho đem ra uống đã.

Vương bà đon đả:

– Trà thì lúc nào chẳng có, chỉ sợ là không vừa miệng nhị gia thôi.

Nói xong đem bình trà, mấy cái chung và ít bánh trái tới, Ứng Bá Tước vừa rót trà vừa hỏi:

Bữa trước gặp bà ở đường Tử Thạch, tôi có hỏi thăm về gia đình người hàng xóm của bà sao bà không chịu nói ? Bây giờ thì xin cho tôi biết là gia đình đó buôn bán gì. Vương bà nói:

Nhị gia ơi, tôi biết nhị gia muốn hỏi về người đàn bà trong đó chứ gì. Nhưng tôi nói thật, nhị gia hỏi làm gì để mang tiếng là định dụ dỗ đàn bà con gái nhà người ta ?

Ứng Bá Tước nói:

Tôi chỉ muốn hỏi tên họ người ta mà bà lại bảo là dụ dỗ dàn bà con gái là thế nào ? Nếu vậy thì như tôi quen biết bà đây, tức là tôi dụ dỗ bà hay sao ?

Vương bà cười:

Tôi già xấu thế này còn sợ ai dụ dỗ nữa, nay nếu nhị gia dụ dỗ tôi thì quả là điều vô cùng may mắn cho tôi.

Ứng Bá tước bảo:

Thôi đừng nói đùa nữa, tôi hỏi thật đây này gia đình đó làm nghề nghiệp gì ? Vương bà vẫn ỡm ờ:

Thì nhị gia biết nhà người ta ở đường Tử Thạch rồi đó.

Ứng Bá Tước nói:

Nhưng nhà đó dọn đi rồi nên tôi mới phải hỏi bà chứ. Không lẽ là tại hôm đó tôi nhìn thấy nàng mà nàng phải dọn đi.

Vương bà hỏi lại:

Nhị gia có biết nàng dọn nhà đi đâu không ?

Ứng Bá Tước bực mình:

Nếu tôi mà biết thì còn phải tới đây hỏi bà làm gì nữa. Vương bà vặn vẹo:

Nhưng nhị gia hỏi cô ta làm gì ? Phải nói rõ cho tôi biết thì tôi mới trả lời được. Ứng Bá Tước ngần ngừ rồi nói:

Thôi thì tôi xin nói thật. Nguyên là Tây Môn đại ca nằm mộng rồi muốn tìm một người đàn bà con gái họ Phan, nên mới nhờ tôi đi dò hỏi tìm kiếm khắp nơi. Đàn bà con gái ở đâu tôi biết hết rồi, chỉ còn người con gái ở đường Từ Thạch lúc trước là chưa biết mà thôi, do đó mới phải tới hỏi bà. Nếu quả nàng đó họ Phan thì tự nhiên là bà cũng có tiền uống rượu. Vương bà nói:

Nếu vậy thì tôi nghe như cô ta họ Phan hay Phiên gì đó. Ứng Bá Tước vỗ bàn:

Vậy thì đúng rồi.

Vương bà cũng mừng:

Thì đúng chứ ai đánh lừa nhị gia làm gì. Ứng Bá Tước hỏi:

Nàng đã họ Phan, nhưng còn tên thì sao ? Vương bà thủng thỉnh:

Cô ta tên là Kim Liên, cô ta lại có đôi bàn chân rất nhỏ chưa quá ba tấc, nên mới có tên Kim Liên, người ta thường nói “tam thốn kim liên” mà.

Ứng Bá Tước ngửa mặt cười ha hả mà bảo:

Trong thiên hạ lại có sự kỳ lạ như thế này hay sao? Vương bà hơi ngạc nhiên:

Tên người ta là Phan Kim Liên thì có gì đâu mà kỳ lạ ? Ứng Bá Tước còn đang định hỏi thêm thì gia nhân của Trầm Đại Hộ đã tới gọi Vương bà. Ứng Bá Tước bèn cáo từ, đem tin mừng về cho Tây Môn Khánh…

8

0

1 tháng trước

4 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.