Chương 3 - Ngủ trên nắp quan tài
“AAAAAAAaaaa”
Tôi hét thảm một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, cho đến lúc tôi tỉnh dậy thì phát hiện mình đã nằm ở trên giường, trưởng thôn lúc này đang ngồi trên chiếc ghế đối diện, mặt mày ủ rũ.
Thấy tôi tỉnh lại, ông thở dài một hơi, liên tục nói với tôi:
“Tỉnh dậy là tốt rồi, tỉnh dậy là tốt rồi.”
Nghe nói như vậy, trong nháy mắt tôi đã nhớ đến chuyện tối ngày hôm qua, vừa nghĩ đến gương mặt quỷ dị của ông nội tôi kém một chút nữa thì thở không nổi nữa.
Tôi vội vàng hỏi:
“Ông nội của cháu đâu?”
Thôn trưởng nói:
“Trước hết cháu đừng lo chuyện của ông nội cháu nữa, bác hỏi cháu, tối qua vì sao cháu lại ngủ ở trên nắp quan tài?”
Tối quả chẳng phải bị dọa bất tỉnh nhân sự hay sao? Làm sao tôi có thể trèo lên trên quan tài mà ngủ cơ chứ?
Thôn trưởng nói:
“Cháu không phải chỉ ngủ trên quan tài mà còn là cái kiểu gọi mãi không tỉnh lay mãi không dậy, bác còn tưởng ông nội cháu bắt hồn phách cháu đi rồi… Vẫn còn may cháu tỉnh rồi nếu không dòng họ nhà cháu chỉ còn có độc mình cháu, nếu là cháu có vấn đề gì thì bác cũng chẳng biết phải giải quyết thế nào.”
Trước khi tôi ngất đi, trong sân viện chỉ có tôi và ông nội tôi. Chẳng lẽ là ông nội tôi đem tôi ôm lên trên mặt quan tài? Cho nên thật ra là ông nội của tôi không lỡ xa tôi, muốn mang tôi đi cùng hay sao?
Tôi vừa nghĩ đến chuyện nước mắt rơi trên mặt ông, ngói đập không vỡ, nhất thời tôi chẳng biết phải làm sao.
Trưởng thôn thấy tôi kinh hoảng, viộ vàng an ủi tôi, nói:
“Cháu đừng sợ, chờ thầy cúng trở về thì hỏi ông ấy là biết có chuyện gì rồi.”
Có lẽ là sợ tôi không tin, thế là trưởng thôn giải thích rằng:
“Cháu đừng nhìn mà coi thường thầy cúng Trần, ông ấy thật sự là người được việc, tang sự lớn nhỏ trong thôn mình đều do một tay ông ấy giải quyết.”
Tôi gật đầu không nói chuyện, nhìn thoáng qua cửa sổ đang hơi sáng trời. Trời cuối cùng cũng sắp sáng.
Không tốt, đèn đâu?
Tôi vội vội vàng vàng chạy vọt ra ngoài sân, nằm úp thấp người xuống nhìn ngọn đèn dầu dưới quan tài, còn may, chưa tắt.
Trưởng thôn cùng theo ra nói:
“Yên tâm, bác đã thêm dầu vào rồi, không tắt được.”
Tôi nói “cảm ơn” với trưởng thôn, sau đó đi đến bên cạnh quan tài của ông nội vài vòng, phát hiện ra đinh đóng quan tài vẫn còn nguyên vẹn phía trên, không có vết tích tổn hại nào.
Cho nên, chuyện tối hôm qua tôi nhìn thấy chỉ là nằm mơ thôi ư?
Tôi hỏi trưởng thôn: “Tối hôm qua khi bác đến, trong sân viện chỉ có một mình cháu thôi ư?”
Ý định của tôi muốn hỏi bác có thấy ông nội của tôi không nhưng lại không dám nói trực tiếp mà chuyển thành hỏi dò.
Nhưng trưởng thôn lại hiểu sai ý tôi, hắn nói:
“Cháu đang hoài nghi có người khiêng cháu lên quan tài đúng không?”
Nói đến đây, bác trưởng thôn dừng lại một lúc, sau đó thở một hơi thật sâu, giống như là làm ra một quyết định nào đó, nói với tôi: “Thằng nhóc, bác nói mày đừng có sợ, thật ra đêm qua chính tự cháu bò lên trên quan tài nằm.
Chính tôi tự trèo lên?
Lời này giống như là một nhát búa đập vào trong não tôi, để đầu tôi đau muốn nứt toác.
Trưởng thông gật đầu, nói:
“Hôm qua khi bác tới, lúc bác chưa tiến vào sân thì thấy mày đang quỳ ở phía trước quan tài của ông nội dập đầu, nghe thấy bác vào cửa, mày quay ra nhìn bác, nở một nụ cười nhưng mà… hai mắt vẫn nhắm.”
Nói đến đây, bác dừng lại một chút, trên mặt của trưởng thôn hiện lên sự hoảng sợ.
Tôi nói: “Có thể là cháu bị mộng du.”
Ông lắc đầu nói:
“Ngay từ đầu bác cũng cho là như thế, nhưng mà… cái đầu của cháu không ngừng quay về đằng sau, đến nỗi xoay thành một góc mà người bình thường không thể nào xoay được. Nó giống như là có người vặn đầu cháu ra sau ấy.”
Nghe như thế, cuối cùng tôi cũng đã hiểu vì sao bác trưởng thôn lại sợ hãi như thế. Cũng may là bác, nếu đổi lại thành tôi chắc đã bị dọa chết tại chỗ.
Trưởng thôn tiếp tục nói: “Bác sợ cháu bị vặn gãy cổ nên kêu lên gọi tên cháu. Nào ngờ cháu nhìn ta cười “hắc hắc” to một tiếng, sau đó leo lên trên đầu quan tài, mặt vẫn luôn nhìn về phía bác, mặc cho bác gọi thế nào cũng không tỉnh. Mà khi cháu nằm úp trên quan tài thì cái đầu mới quay trở lại vị trí như cũ, giống như là nằm ngủ trên quan tài.”
Tôi tưởng tượng hình ảnh kia một chút, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao lúc trước trưởng thôn lại sợ tôi bị ông nội bắt mất hồn đi. Một loạt hành vi kia của tôi chẳng phải chính là bộ dáng bị bắt mất hồn phách ư?
Thế nhưng mọi thứ là vì nước mắt của tôi nhỏ lên mặt ông nội nên ông mới muốn mang tôi đi theo ư?
Tôi làm sao có thể chấp nhận được sự tình này? Ông nội tôi trước nay hiền lành, thương yêu tôi vô hạn, tôi không tin ông sẽ hại tôi đâu.
Trưởng thôn nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của tôi, thở dài một hơi, nói:
“Thằng nhóc, cháu đừng có sợ, không có chuyện gì đâu, chờ thầy cúng Trần trở về thì sẽ an tâm rồi, mọi thứ sẽ được giải quyết.”
Mặc dù bác không nói ra thế nhưng kỳ thật chính bác ấy cũng cảm thấy ông nội của tôi đang muốn mang tôi theo, mà chính bác cũng sợ muốn chết, nhưng lại lo lắng cho tôi xảy ra chuyện nên mới liều mạng mà ở lại nhà tôi để giúp tôi. Bây giờ bác nói những lời này cũng là tự an ủi lấy chính mình.
Đống lửa trong sân viện đã tắt, bầu trời vẫn còn tối tăm mù mịt, tôi cùng với trưởng thôn thắp cho ông nội ba nén hương, ngồi yên ở dưới mái hiên chờ thầy cúng Trần trở về. Chúng tôi không dám ngồi ở trong sân, bởi vì tôi và bác đều không dám quay lưng về phía quan tài.
Tôi nhìn quan tài của ông nội không nói gì, từ đầu đến cuối tôi cũng không tin ông nội sẽ làm gì tổn thương đến tôi. Trưởng thôn thì nói liên miên lải nhải, nói mãi không ngừng, đại khái mọi chuyện đều liên quan đến thầy cúng, bác nói ông ấy đi lên thị trấn mời thầy phong thủy, chờ bọn họ khi trở về, chuyện gì cũng có thể giải quyết.
Tôi biết, sở dĩ bác ấy nói không ngừng là sợ cảm giác tĩnh mịch, cũng là để tiếp thêm sức mạnh và dũng cảm cho chính mình.
Cũng không bao lâu, ngoài cổng truyền đến những âm thanh ồn ào, trưởng thôn lập tức đứng dậy, khó nhịn được mà mỉm cười nói:
“Chắc chắn là thầy cúng Trần đã trở về rồi.”
Nói xong, bác lập tức kéo tôi ra ngoài đi đón. Nhưng còn chưa ra khỏi sân viện đã gặp mấy người cùng thôn chạy vội về phía trưởng thôn kêu to:
“Trưởng thôn, trưởng thôn, xảy ra chuyện lớn, thầy cúng Trần chết ở cái huyệt giếng đầu tiên của chú Hựu rồi.”
Nghe như vậy, tôi không biết trưởng thôn phản ứng gì nhưng đầu óc tôi đã choáng váng đến trống rỗng, thân thể tê dại thiếu một chút thì ngã ngồi trên mặt đất. Tôi không biết là mình làm sao lại bị bọn họ kéo khỏi sân mà đi theo họ lên núi.
Trưởng thôn suốt một đường liên tục hỏi: “Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Không phải ông ấy lên thị trấn mời thầy phong thủy hay sao, sao lại chết ở trên núi?”
Mấy người trong xóm một bên chạy, một bên nhao nhao kể rõ sự tình.
Những người phát hiện ra thầy cúng Trần là mấy người thanh niên trai tráng. Bọn hắn hẹn nhau sáng sớm lên trên núi chăn trâu, tiện thể thừa dịp mát mẻ thì đi đến trong núi sâu cắt củi mang về. Vì đường lên núi cách nghĩa địa của ông nội tôi không xa nên nhìn thấy thầy cúng Trần tại nghĩa địa đi tới đi lui.
Lúc đầu bọn họ cũng không chú ý, dù sao chuyện ngày hôm qua cả thôn đều biết nên họ nghĩ chắc là thầy cúng Trần đi lên xem lại vị trí một lần nữa.
Mãi cho đến khi bọn họ đi lên sườn núi một đoạn đường, khi quay đầu lại thì đã trông thấy thầy cúng quỳ gối phía hố không ngừng dập đầu thì bọn họ không thể không dừng lại. Theo thấu hiểu của bọn họ thì dập đầu với mộ, dập đầu với nghĩa địa chứ chưa bao giờ thấy người nào dập đầu với hố huyệt mới đào.
Ngay khi bọn họ cảm thấy hiếu kì thì phát hiện thầy cúng Trần đứng lên, quay người đi ra phía bên oài. Bọn họ đang cảm thấy thất vọng chuẩn bị tiếp tục lên núi thì kết quả lại nhìn thấy thầy cúng đột ngột dừng lại, sau đó đi lùi một mạch không chút do dự ngã vào phía trong huyệt rỗng.
Ngay từ đầu bọn họ còn cho rằng đây là một loại nghi thức nào đó của thầy chúng nhưng kết quả lại nhìn thấy ông ấy trong hố huyệt liều mình giãy giụa. Hai cái đùi đạp thẳng lên trời có thể lên được nửa thân người nhưng nửa phần thân trên và đầu lại giống như bị người khác dìm xuống nước.
Lúc này, bọn họ mới biết có chuyện không ổn rồi, thế là vội vàng chạy xuống núi. Nhưng chờ khi bọn họ chạy đến nghĩa địa thì phát hiện thầy cúng đã chết rồi.
Một người sống sờ sờ như thế lại bị hố nước không đến đầu gối dìm chết. Nếu truyền đi thì ai sẽ tin đây?
Mà quỷ dị hơn chính là khi bọn họ nhấc được thầy cúng lên, mọi người trông thấy rất rõ ràng, thầy chúng miệng đang mỉm cười, vô cùng quỷ quái.
24
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
