ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5 - Thức thần thảo (1)

Trong góc tủ ẩn rộng chừng hai mét vuông, là hệ thống dây dợ phức tạp cùng với những máy móc kỳ quái. Các thiết bị này đều là đồ cổ cả trăm năm trước, được Lạc Thạch nhặt về, sửa chữa và cải tiến. Nhiều tấm mạch điện bị cậy chip lỗ chỗ vứt chỏng chơ, rồi linh kiện thì nhét chật cứng trong giá cao gần đến nóc, những thứ mà gã còn chẳng bận tâm tìm hiểu tên gọi và công dụng là gì.

Gã với tay xê dịch giá linh kiện, lại lộ ra một hộc tủ nhỏ hơn phía sau, kích thước cỡ độ cái chuồng chó. Mắt gã khẽ nheo lại, tiếng ngáy kéo đều đều phát ra từ bên trong.

“Cái của nợ này, gần đây ngủ càng lúc càng nhiều nhỉ, lại còn ngáy nữa?!”. Bên trong là một “quả trứng” cỡ nắm tay trẻ sơ sinh, hồng hào trơn láng, hai cái cánh ngắn ngủn bằng bàn tay phía sau khép lại, còn phía trước thì được đeo một màn nhỏ tinh thể lỏng, đang hiện ra một gương mặt lập trình 8-bit say ngủ.

Quả trứng đáng yêu này cách đây mấy hôm tự dưng xuất hiện giữa phòng gã, và tính tò mò đã chiến thắng nỗi khiếp đảm, gã đã giữ cái bí mật nho nhỏ này cho riêng mình. Ở thời đại này, mạng người như rơm rác, ai quan tâm một quả trứng làm gì cơ chứ. Ban đầu khi xuất hiện cả nó và Lạc Thạch đều như gặp ma, chạy đuổi khắp phòng, đến lúc cả hai đều mệt phờ mà ngồi mỗi đứa một góc. Sau đó là một màn làm gã kinh hồn táng đảm, cả đời khó quên. Từ trong quả trứng phóng ra từng chùm tia sáng nhỏ như sợi chỉ, có một tia là đâm vào mắt trái của gã, các tia còn lại thì treo lơ lửng trong không khí. Gã chưa kịp định thần thì thấy cơ thể cứng ngắc, mắt nhoà đi, cùng với những đoạn ký ức từ bé đến trước lúc quả trứng xuất hiện lướt qua điên loạn. Những vệt sáng nhiều màu theo vô số các “sợi chỉ” đổ về phía quả trứng, càng ngày càng dày đặc, vây quanh quả trứng như kén tằm. Năm phút dài nhất cuộc đời gã trôi qua, lúc gã dần lấy lại ý thức thì trong phòng là một khối “tơ” đang xoay tròn, các “sợi tơ” ánh sáng nhiều màu quấn quanh, dần rút vào trong quả trứng. Gã vừa tò mò vừa run rẩy, tay vô thức đặt lên chuông báo động, chỉ chờ có biến là liều mạng. Yên lặng giây lát trong phòng, quả trứng rung lên khi các sợi tơ vừa biến mất, vỏ trứng chợt nứt thành hình hoa văn hai cánh nhỏ, trên chóp cũng hiện hoa văn hình con mắt đơn giản mà cổ xưa.

Hoa văn vừa hiện, hai cánh và con mắt lập thể cũng dựng lên, chiếu lơ lửng sau “lưng” và trên “đỉnh đầu” của quả trứng. Lạc Thạch miệng mồm há hốc, không hiểu nổi đây là món đồ chơi gì, thì lại một màn nữa làm hắn tí thì phải tháo quai hàm. Từng linh kiện cũ trong hộc tủ ẩn của hắn lơ lửng bay ra, tự tháo lắp và kết hợp thành một chiếc màn hình LED nhỏ thời Nhị phân Điện toán, rồi bay lên vừa vặn ốp vào phía trước quả trứng.

“Ding, ding, dinggg” ba tiếng ngân dài phá vỡ sự im ắng trong phòng gã, màn hình bật lên với gương mặt 8-bit khá khôi hài, hiện ra cạnh “cái miệng” là một khung chat như trong manga cổ xưa. “Xin chào, motherf*cker”

...

Nhớ lại mấy ngày trước làm gã ngây người nhìn cái quả trứng lười nhác. Mà kể cũng kỳ lạ, “nó” thực sự học tập hết các kiến thức nhân loại chỉ sau năm phút kết nối được với Internet. Các sợi tơ ánh sáng giống như những tín hiệu không dây của riêng nó, chỉ trong thời gian ngắn đã bẻ khoá thành công tất cả hệ thống được lưu trên “đám mây” của nhân loại, đáng sợ hơn nữa là sợi tơ đâm vào mắt trái Lạc Thạch còn có khả năng rút ra ký ức của gã. Không tò mò sao được khi tất cả những gì diễn ra đều vượt trên thường thức của nhân loại, đọc ký ức và bẻ khoá thì không nói, nhưng toàn bộ kiến thức nhân loại bị tìm hiểu trong vòng có năm phút thời gian thì quá đáng sợ; nên biết Die Mutter với sự hỗ trợ của TUE phải mất gần nửa thế kỷ, cũng chỉ lưu trữ được từng ấy dữ liệu. Nếu đây là một phần mềm AI, thì nó thậm chí còn thông minh và mạnh mẽ hơn hẳn bộ não con người, là thứ không thể thuộc nền văn minh hiện tại.

Nhưng sau vài ngày tiếp xúc và “nói chuyện”, gã còn kinh ngạc hơn ban đầu nhiều lần. “Vỏ trứng” thực sự không phải vật liệu nhân tạo, và cũng không phải vật liệu tự nhiên trên trái đất. Và theo lời của quả trứng, nó thực sự là một sinh vật sống có sinh mạng, vừa mới thức tỉnh sau một giấc ngủ dài, nêu sức mạnh và hình dáng vẫn còn kẹt ở trong giai đoạn ấu tử. Nó tự xưng là Mục gia gia, nhưng Lạc Thạch vẫn gọi nó là Mục tử, chắc cũng vì cái con mắt lập thể vẫn xoay chầm chậm trên đỉnh chóp quả trứng.

Gã thò tay vào hộc tủ, chọc chọc Mục tử. “Dậy được rồi đấy, tao chưa thấy ông thần nào lười như mày vậy”.

Nói đoạn, tay gã lại châm điếu thuốc, khói phả ra, gã thổi đầy vào trong hộc. Mục tử nhúc nhích, con mắt lập thể khẽ mở, trên màn LED là một gương mặt ngái ngủ ngơ ngác, hai cánh bắt đầu cục cựa không yên.

“Thức thần thảo, thật là bá đạo a”, trong khung chat hiện lên dòng chữ, cùng với ánh mắt lờ đờ trên màn LED. Cái quả trứng vô dụng này, vậy mà lại đang “high” cơ đấy.

4

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.