ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10 - “Job” (2)

“Gia tốc đi, Job, nhân mười lần lên”. Lạc Thạch hét lớn, đồng thời cũng bật dậy, sửa sang tư thế, hít thêm một hơi Thức thần thảo thật dài, đoạn mắt trái trợn ra điên cuồng, từng tia máu nổi lên trông hết sức dị hợm. “Chế độ nghiêm túc, chơi luôn”.

Khối cầu đen lập thể quay nhanh chóng mặt, tất cả các sự kiện phát sinh đều được phóng to ra, hiện lên trước mắt gã rõ ràng.

“Vũ trụ song song xuất hiện, sai, bỏ qua”. Gã nói lớn, kèm theo căng thẳng tột độ.

“Ngân hà sụp đổ, sai, bỏ qua!”

“Lỗ đen hình thành, khả dĩ, giữ lại!”

“Lỗ sâu hình thành, sai, bỏ qua!”

...

Liên tiếp những hình ảnh, giọng gã vang lên không ngừng, mồ hôi bắt đầu ướt sũng nơi gã ngồi, mắt mũi cũng đã dàn dụa. Ba mươi phút là cực hạn của gã để duy trì trạng thái này.

Cả căn phòng nhỏ nóng lên trông thấy, chính là do Job hoạt động hết công suất mà toả ra nhiệt lượng rất lớn.

“Dừng dừng, Job, dừng lại”. Gã ngã vật ra, mắt nhắm nghiền, miệng há to đớp mấy ngụm không khí, lòng bàn tay hé ra rướm máu, hằn lên vết bấu. Áp lực của “Ghi nhớ thần tốc cực hạn” không dễ chịu một chút nào.

“Lỗ đen... Ánh sáng không thoát ra được, vì trọng lực, hay vì lí do gì khác? Lí do đến giờ loài người chưa “đổ bộ” được lên hố đen, là vì không có vật liệu nào dưới trọng lực của nó mà không bị biến dạng. Môi trường vật chất quanh hố đen sẽ là cái kiểu gì? Plasma? Hạt? Sóng? Thứ giam giữ được ánh sáng...”

Một loạt câu hỏi loé lên trong đầu gã, đồng thời cũng được Job cẩn thận viết ra.

“Giam cầm Quang Tử, thì chỉ có Quang Tử thôi, sao phải khó nghĩ như vậy, hắc hắc”. Mỗi lần cái tiếng cười giễu cợt của Mục tử vang lên, là gã lại có chút giật mình, nên liền mở mắt để xem cái “ông cụ non” này lại trâm chọc mình cái gì.

“Quả nhiên”, miệng gã đang từ há hốc thở, chuyển thành kéo ra tận mang tai, dù không còn hơi sức để nói, Job vẫn đang tận tuỵ “giúp” gã. “Môi trường vật chất quanh Lỗ đen, có thể là phi vật chất dạng sóng thuần tuý, tức là đã hoàn toàn ở trạng thái thứ năm, không còn giống như ánh sáng nửa sóng nửa hạt. Do đó rất logic khi coi tính chất của ánh sáng là bước chuyển đổi trạng thái giữa vật chất và phi vật chất”.

Ý tưởng tuôn ra ào ạt, nụ cười cũng vẫn chưa tắt trên môi gã. Gã biết mình đã đi đúng hướng, bởi ”linh cảm thiên tài” đang mỉm cười với gã.

““Tần số dao động của sóng” là lời giải thích hợp lý cho “tính đặc chất” của trạng thái vật chất giai đoạn này, môi trường càng “đặc”, lực cản tất nhiên càng lớn, ánh sáng vì có tính chất sóng của trạng thái thứ năm nên chịu lực cản của môi trường này rất rõ rệt, tới nỗi không thể “xuyên” qua. Tiếp theo là bài toán tìm ra Hằng số phụ thuộc và công thức liên hệ giữa Tần số và Tính đặc chất nữa mà thôi”.

Đến đây thì có vẻ gã đã dừng tư duy, việc còn lại là của Job, sẽ giả lập tất cả các trường hợp có thể dựa theo đo lường thực tế, nhưng sẽ diễn ra ở môi trường dễ thở hơn Lỗ đen rất nhiều. “Tư duy” chính là bài toán xác suất trong suy nghĩ, liên tục giả lập, liên tục chọn “đúng” hoặc “sai”, rồi tiếp tục dự đoán và phát triển, càng nhiều tham số chi tiết, lại càng đưa lại kết quả chính xác. Cách Lạc Thạch xây dựng AI của Job cũng là như vậy, Job cũng bắt đầu ghi nhận từng kết quả của tất cả các trường hợp có thể đo lường được, nếu tất cả đều đúng trên gần như vô hạn khả năng kiểm nghiệm thực tế, “lý thuyết mới” mới có thể thông qua. Việc này có thể tốn hàng đống thời gian, dù Job đã là thế hệ cuối của Tam Phân điện toán.

Gã cũng không ngồi nghỉ quá lâu, một lúc sau thì đã làm nóng xong bữa tối, cũng may khi từ Bộ Tổng Tham Mưu về gã có ghé qua Bếp chung để lấy thêm phần ăn, không thì bây giờ gã cũng chẳng còn hơi sức đâu mà lết ra ngoài.

Mục tử từ nãy đến giờ cũng chưa mở miệng, không biết trong lòng đang nghĩ gì. Thức ăn dở ẹc như bao lần, nhưng nhanh chóng bị gã nuốt gọn.

“Phù”, gã thở ra một hơi, sau khi nuốt chửng hai viên “Nước sạch”. “Chuyện gì, mày có ý kiến gì à?”. Châm một hơi Thức Thần Thảo lúc đang no bụng, tuyệt đối là thiên đường, khoan khoái vô cùng, gã chìa điếu thuốc ra hua hua phía dưới Mục tử.

Mục tử lại chao mấy vòng, nó nói. “Không gì a, cái thứ Cực tốc ghi nhớ ngươi nên ít dùng. Chỉ là, Mục gia gia tán thưởng Nhân loại ngươi a, Nhất châm kiến huyết biểu thiên tài. Hảo tiểu tử”. Không hiểu nó học đâu ra cái icon giơ ngón tay cái, ra chiều giáo sư khen sinh viên sau này tương lai sáng lạn.

Nhất châm kiến huyết, ý chỉ xem một lần là nhìn ra trọng điểm. Cái này ngoài vận may lựa chọn xác suất chính xác ra, thì còn lại có thể luyện tập được. Kiến thức của Lạc Thạch là rất rộng, từ rất nhiều yếu tố nhận định mới có thể nâng cao xác suất chọn một lần đúng luôn. Thực sự nếu có luyện tập ai cũng có thể làm được, nhưng nhanh chóng đưa ra phương hướng chính xác hay không, thì lại phụ thuộc vào tốc độ tư duy của từng người. Từ bao năm nay Lạc Thạch đã quá quen với việc thực hành tư duy như vậy, liên tục phá vỡ các giới hạn của bản thân về mặt này, khiến gã có được khả năng hiếm thấy. “Nhanh nhất trên đời này là ý niệm”, với gã, thì đúng là như vậy.

3

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.