Chương 6
Ký ức
Chương 6: Ký ức
“ Cô ta sao lại đến đây?" Nguyên Thi Thi quay đầu nhìn vị hôn phu của mình, đã thấy hắn ngơ ngác nhìn qua cổng, nhìn như người mất hồn.
Nguyên Thi Thi trong mắt lóe lên tia tức giận, đi qua bắt lấy cánh tay Lương Hòa Phủ, lạnh giọng hỏi: "Anh đưa thiếp mời cho cô ta?"
Lương Hòa Phủ lấy lại tinh thần, thấy sắc mặt vị hôn thê không được tốt, vội nói: "Không có."
"Vậy cô ta làm sao lại xuất hiện ở đây?" Nguyên Thi Thi căm giận nhìn chằm chằm hắn.
"Anh làm sao biết?" Lương Hòa Phủ đối với thái độ chất vấn của cô có chút bất mãn, nhịn không được lại hướng Tân Nghiên bên kia nhìn thoáng qua.
Nguyên Thi Thi thấy thế, lại càng giận dữ hơn, bất quá cũng không có làm loạn gì, mà chăm chú kéo cánh tay Lương Hòa Phủ, lạnh lùng nhìn Tân Nghiên hướng bên này đi tới.
Bên cạnh Đinh Di nhỏ giọng hỏi: "Vị kia chính là bạn gái cũ của vị hôn phu cậu? Cậu không phải nói cô ta chỉ là người bình thường sao? Một thân trang phục kia cũng không phải người bình thường có thể mặc được."
Nguyên Thi Thi cười nhạo: "Ai biết cô ta từ nơi nào mượn được."
Mẹ nó đáng ghét a! Nàng mới vừa rồi còn cùng hội chị em lớn tiêng trào phúng "Bạn gái trước" của vị hôn phu, kết quả người ta đảo mắt liền hoa lệ xuất hiện, kinh diễm toàn hội trường, đoạt đi sự chú ý của nàng, không biết còn tưởng rằng cô ta mới là nhân vật chính hôm nay!
"Ha ha." Đinh Di cười không nói.
Tân Nghiên chậm rãi đi vào đến trước mặt Lương Hòa Phủ, các ngón tay nắm chặt có chút đau nhức, lưng thẳng tắp, dùng hết khí lực toàn thân giữ vững bình tĩnh, thản nhiên nói: "Chúc mừng ngươi, 'Học trưởng' ."
Ánh mắt Lương Hòa Phủ sáng rực mà nhìn chằm chằm vào nàng, xưa nay không biết nàng cũng có một mặt xinh đẹp động người như vậy. Trước kia nàng, tựa như một món trang sức lỗi thời, bởi vì dùng quen thuộc, cho nên thỉnh thoảng bị hắn mang theo trên người tô điểm một chút. Mà trước mắt nàng, tựa như một khối mỹ ngọc được tỉ mỉ tạo hình, bỏ đi tì vết, cho thấy phong thái mê người nhất.
Lương Hòa Phủ gặp qua rất nhiều mỹ nữ, Tân Nghiên cũng không được tính là đẹp nhất, nhưng trước sau tương phản to lớn, trong nháy mắt lật đổ ấn tượng của hắn đối Tân Nghiên, mang đến cho hắn sự đả kích không nhỏ.
Nguyên Thi Thi thấy bộ dáng thất thần kia của Lương Hòa Phủ, giận không chỗ phát tiết, âm thầm bấm hắn một cái, có ý riêng mà hỏi thăm: "Tân Nghiên tiểu thư, không biết thiệp mời là ai đưa cho cô?"
Tân Nghiên không liếc nhìn nàng một cái, chỉ chăm chú nhìn Lương Hòa Phủ, trong mắt như thiên ngôn vạn ngữ, u buồn mà tình nồng. Nàng một mực ghi nhớ nhắc nhở của An Bộ, lúc gặp mặt, chỉ cần đem lực chú ý đặt ở trên người Lương Hòa Phủ, còn những người khác chỉ là làm nền thôi.
Tân Nghiên không trả lời khiến Nguyên Thi Thi cảm nhận được sự nhục nhã, muốn phát tác, lại nghe được Tân Nghiên nói: "Ngày hôm nay, tôi chỉ là làm 'Học muội', tới để đưa lên một câu chúc phúc. Thế gian chân tình khó cầu, một khi gặp gỡ, hi vọng anh có thể cố mà trân quý, không muốn uổng phí hết hai ba năm thời gian, cuối cùng lại lựa chọn vứt bỏ."
Lương Hòa Phủ trong lòng đau xót, há miệng muốn nói, lại bị Nguyên Thi Thi đưa tay ngăn cản. Nàng tiến lên một bước, hùng hổ dọa người nói: "Tôi cùng Hòa Phủ đương nhiên có thể thật dài thật lâu, không cần cô lo lắng. Hi vọng cô cũng có thể tìm được một người bạn trai phù hợp, 'Chân thật' sinh hoạt, không nên ôm lấy cái ảo tưởng không thực tế. Gà rừng có dát vàng lên, cũng không thành Phượng Hoàng được."
"Cô nói đúng." Tân Nghiên trước nay chưa có giờ khắc nào thanh tỉnh như lúc này, lãnh ngạo quét qua Nguyên Thi Thi một chút, "Gà rừng coi như dát vàng lên, cũng không phải Phượng Hoàng."
Câu nói này cải biến mấy chữ, lại phối hợp ánh mắt của nàng, trong nháy mắt biến thành sự mỉa mai đối Nguyên Thi Thi, ám chỉ nàng bất quá là chỉ một con gà rừng sống trong ổ Phượng Hoàng.
Bên cạnh có mấy người nhỏ giọng trộm cười lên, Nguyên Thi Thi đầu tiên là sững sờ, lập tức cả giận nói: "Cô..."
Đang chuẩn bị chế giễu lại, một nữ phục vụ bỗng nhiên xuất hiện tại trong tầm mắt của nàng, không sợ chết mà chắn giữa tầm mắt của nàng cùng Tân Nghiên.
Tân Nghiên nhìn thấy tên nữ phục vụ này, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, lập tức thấy đối phương mịt mờ hướng nàng liếc mắt đưa tình, lại không nhịn được cười, tâm tình khẩn trương triệt để bình tĩnh trở lại.
Tên nữ người hầu này dĩ nhiên chính là tiên nữ đỡ đầu lâm thời An Bộ, cô nhấc tay bên trong khay, Tân Nghiên ngầm hiểu, đưa tay từ bên trong khay lấy xuống một ly rượu, đối Lương Hòa Phủ nói: "Học trưởng, em mời anh một ly."
Ánh mắt Nguyên Thi Thi bị ngăn trở: Người phục vụ này ở đâu ra, quá mẹ nó chướng mắt!
Lương Hòa Phủ giơ ly lên, một bên ở trong lòng thầm khen Tân Nghiên khéo hiểu lòng người, một bên phong độ Phiên Phiên cùng nàng chạm cốc.
Đúng lúc này, Tân Nghiên bỗng nhiên giương một tay lên, đem rượu đỏ trong ly toàn bộ tạt lên mặt của hắn, đồng thời gằn từng chữ nói ra: "Chúc Lương thiếu gia cùng Nguyên tiểu thư trăm năm hòa hợp, hạnh phúc mỹ mãn." Ngón tay buông lỏng, ly rượu chậm rãi trượt xuống, loảng xoảng một tiếng, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
Lương Hòa Phủ tay dừng tại giữa không trung.
Nguyên Thi Thi trợn mắt há mồm.
Ánh mắt của mọi người toàn bộ hướng bên này nhìn lại, nhìn thấy chính là một mặt chật vật của Lương Hòa Phủ, Nguyên Thi Thi vừa kinh vừa sợ cũng ngẩng đầu nhìn thân ảnh xinh đẹp rời đi.
An Bộ yên lặng vì phương thức rời đi của nàng quá soái khí bức người rời trận liền giơ ngón tay cái lên, sau đó nhanh chóng ẩn vào trong đám người. Không có ai lưu ý hướng đi của một tiểu phục vụ, duy chỉ có Giản Ninh Huyên cách cô bảy, tám mét lập tức phát hiện cô rời đi, dư quang quét qua, chỉ kịp thoáng nhìn bóng lưng của cô biến mất ở cửa hông.
Yến hội về sau, An Bộ cũng không quan tâm. Lấy thủ đoạn của Lương gia, thì dư sức ứng phó loại tràng diện này, huống hồ sự tình phát sinh bất quá ngắn ngủi vài phút, chỉ có mấy người gần đó nhìn được một cách đại khái, đa số mọi người sẽ chỉ coi như đàm tiếu nhất thời, Lương gia còn không đến mức bởi vì việc này khó xử một người phụ nữ. Bất quá, trong lòng Nguyên Thi Thi cùng Lương Hòa Phủ chỉ sợ cũng không phải thống khoái như vậy. Mặc dù dạng này còn lâu mới đền bù đủ cho Tân Nghiên, nhưng cũng coi là một sự chấm dứt gọn gàng.
Đi ra khách sạn, An Bộ rất nhanh tìm được Tân Nghiên ở ven đường. Nàng ngồi xổm trên mặt đất, thấp giọng thút thít, giống như phát tiết vì chút tình cảm này.
"Tốt, về nhà đi." An Bộ đem áo ngoài cởi ra, chùm lên trên đầu nàng.
Tân Nghiên cầm lấy góc áo, ủ rũ cúi đầu đứng lên, tựa như tiểu tức phụ đứng bên người An Bộ.
An Bộ lôi kéo tay của nàng, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại. Bất quá một lát, một chiếc xe thể thao dừng trước mặt hai người.
An Bộ mở cửa xe, đỡ Tân Nghiên lên xe, sau đó chính mình mới lên.
Trầm mặc một lát, Tân Nghiên bỗng nhiên rầu rĩ nói: "Bộ Bộ, nếu như cậu là đàn ông, nhất định có thể trở thành mẫu bạn trai hoàn mỹ nhất trong long bao cô gái."
"Coi như không phải là đàn ông, tớ cũng có thể trở thành 'Bạn trai' hoàn mỹ nhất ." Điểm tự tin đấy An Bộ vẫn có.
Tân Nghiên dừng một chút, chần chờ nói: " Tớ đối với phụ nữ không có hứng thú, không làm kéo kéo." Cho nên Bộ Bộ cho dù tốt, nàng cũng sẽ không thay đổi xu hướng tính dục.
" Cậu suy nghĩ nhiều." Nữ nhân này mạch não kín có đôi khi thật sự là khó có thể lý giải được.
Tân Nghiên nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại nói: "Cậu nói, tớ lần này để Lương Hòa Phủ bêu xấu, hắn có thể hay không phái người trả thù tớ?" Làm xong chuyện xấu, mới bắt đầu thấy sợ.
"Yên tâm đi." An Bộ khẳng định nói, " Lương Hòa Phủ người này mặc dù cặn bã, nhưng không có thói quen khi dễ phụ nữ." Bất quá vị hôn thê kia của hắn sẽ rất khó nói.
Tân Nghiên gục đầu xuống, ánh mắt mê ly, tựa hồ lại lâm vào trong hồi ức quá khứ.
An Bộ không quấy rầy, buông xuống một đoạn tình cảm không phải dễ dàng như vậy, lúc nào có thể vượt qua phải xem chính bản thân Tân Nghiên.
An Bộ đưa Tân Nghiên về nhà mình, giúp nàng thu thập một gian phòng khách.
Tân Nghiên tắm rửa xong, đem lễ phục, giày, trang sức gấp gọn, thận trọng trả lại cho An Bộ.
"Bộ Bộ, cám ơn cậu."
"Đây đều là cho mua cậu, giữ đi."
Tân Nghiên lắc đầu: "Cô bé lọ lem, ma pháp làm cho nàng thu được tình yêu của Vương Tử. Mà tớ, lại dùng ma pháp này kết thúc một đoạn tình cảm lưu luyến. Không thuộc về tớ, cuối cùng cũng không thuộc về tớ. Chỉ có đồ vật tồn tại chân thật, mới đáng giá trân quý. Tựa như quan hệ giữa tớ và Bộ Bộ, cho ta mười cái Lương Hòa Phủ cũng không đổi."
An Bộ khinh bỉ nhìn nàng một cái: "Một tên tra nam cậu còn ngại không đủ? Còn muốn đến mười cái dạng này?"
"Lĩnh hội tinh túy nha." Tân Nghiên cười kéo cánh tay của cô, "Tớ chính là muốn để cậu biết, cậu là tốt nhất!"
Trải qua chuyện lần này, Tân Nghiên ngu ngốc đến mấy cũng biết An Bộ không phải người bình thường. Nhưng đối với thân phận của cô, Tân Nghiên cũng không có hỏi nhiều, cũng không có ý định hỏi. Nàng không hi vọng quan hệ của nàng và An Bộ, bởi vì tiền tài mà biến chất, càng không thể đem sự trợ giúp của cô coi như một việc đương nhiên.
An Bộ xoa đầu Tân Nghiên, tuổi già an lòng.
"Đúng rồi." Tân Nghiên bỗng nhiên lại nói, " tớ dự định một lần nữa thi đại học."
"Ồ? Không tệ a." An Bộ biểu thị ủng hộ.
Tân Nghiên thở một hơi thật dài, nhìn trần nhà: "Trước kia bởi vì biến cố trong nhà không thể không bỏ học, về sau vì xứng với Lương Hòa Phủ, tớ hi vọng có một công việc có thể diện, có một thành tựu trong sự nghiệp. Nhưng bây giờ, tớ chỉ muốn vì chính mình cố gắng một lần, thi đậu đại học lý tưởng, từng bước một theo đuổi mục tiêu của mình."
"Cần giúp một tay không?"
"Không cần." Tân Nghiên cười nói, " tớ mấy năm này một mực không có buông xuống học tập, cũng có một chút tiền tiết kiệm, huống hồ tớ còn có thể làm công, hoàn thành việc học hẳn không phải là vấn đề."
Nói đến đây, trên mặt nàng không khỏi lộ ra vẻ mặt tự tin.
An Bộ nằm nghiêng ở trên giường, cười híp mắt nhìn nàng. Giữ vững phần thuần khiết cùng tự cường này, tin tưởng tương lai nàng nhất định sẽ trở thành một người phụ nữ phi thường xuất sắc.
Đêm khuya, hai người nhìn máy tính, tràn đầy phấn khởi so sánh ưu khuyết điểm của các trường đại học, một mực thảo luận đến hừng đông.
Vài ngày sau, Tân Nghiên lựa chọn một trường đại học ở tỉnh lân cận, thế là bỏ công việc ở nhà hàng, dự định mau chóng chuyển qua, vì hai tháng sau chuẩn bị làm khảo thí.
Nguyên bản Tân Nghiên bởi vì không nỡ dời An Bộ, lựa chọn một đại học trong tỉnh, nhưng An Bộ cảm thấy nàng đi tỉnh ngoài tương đối tốt, miễn cho Nguyên Thi Thi tới cửa tìm phiền toái, cho nên nàng cuối cùng mới thay đổi chủ ý.
Trước khi đi, hai người chơi cả ngày, vỗ bó lớn ảnh chụp, sau đó nói chuyện trân trọng, lưu luyến chia tay.
Sau khi dưa tiễn Tân Nghiên, An Bộ đem toàn bộ ảnh chụp rửa ra, dán tại từng cái trong album ảnh trong nhật ký, dựa theo thời gian ở đây. Dưới bức ảnh đầu tiên củaTân Nghiên, An Bộ viết: Tân Nghiên, 24 tuổi, công lịch năm 2174 tháng 2, tại lớp huấn luyện điều khiển kỹ thuật số VM kết bạn trở thành bằng hữu...
Trong tủ của An Bộ, còn còn có sáu, bảy mươi bản album ảnh nhật ký thật dày cùng một khối Chip, ghi chép người cô gặp qua cùng sự việc xảy ra trong mười năm gần đây. Bởi vì trí nhớ của cô nhất định phải lặp đi lặp lại, nếu không chẳng mấy chốc sẽ quên, cho nên mỗi khi cô đi qua một chỗ, nhận biết người nào, gặp qua chuyện gì, đều sẽ nhớ kỹ.
Mặt khác album ảnh nhật ký cùng Chip bảy mươi năm đều bị cô để vào két sắt ngân hàng, ngoại trừ một bức ảnh ảnh gia đình mang theo bên người, ký ức mười năm trước cơ bản đã trở lên mơ hồ. Bất quá, chỉ cần cái két sắt kia còn, những đồ vật nàng coi là chân bảo này sẽ không bị mất đi.
Đem ký ức thuộc về Tân Nghiên cất giữ tốt về sau, An Bộ rất nhanh lại nhận được một phần công việc mới làm linh vật của công viên trò chơi: Gấu Bảo Bảo mặt đơ.
18
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
