Chương 21 - Sóng ngầm trong Vong Linh thôn
Dương Vũ lập tức thấy lạnh sống lưng khi nhìn tiểu muội khả ái vui vẻ trò chuyện những chủ đề không dành cho trẻ con. Đây nào phải ngốc bạch ngọc đáng yêu, rõ ràng là yandere a !
Bên trong ảo cảnh, hai nữ tử vẫn đang vui vẻ thảo luận. Tâm trạng của họ cứ như nơi đất khách gặp đồng hương, vô cùng thân thiết, tâm đầu ý hợp. Ai bảo rất khó khăn mới gặp được kẻ biến thái cùng mạch não như vậy chứ. Đặc biệt là Tiểu Mỹ, nàng rất là tâm huyết truyền lại kiến thức về cách cắt tai, mắt, mũi một cách đau đớn nhất cho đối phương, như hoàn toàn bỏ qua mối hận ngày xưa.
- Bạch Ngọc thắng rồi - Dương Vừa tự nhủ. Khu Quỷ thuật là thuật dùng tâm khống quỷ, yêu cầu người thi thuật đồng cảm với ma quỷ, hơn nữa còn phải nhận được sự tán thành của chúng. Bạch Ngọc trong vô thức đã đủ điều kiện nhờ sự tương đồng giữa tính cách với Tiểu Mỹ. Chỉ một lúc nữa thôi, Tiểu Mỹ sẽ hoàn toàn ở dưới quyền kiểm soát của nàng.
Lúc này, hai nữ tử đột ngột dừng nói chuyện. Tiểu Mỹ thở dài, nàng cảm thấy tâm trí bắt đầu mất kiểm soát, thúc dục nàng mau chóng khuất phục trước Bạch Ngọc. Màu sắc cơ thể Tiểu Mỹ cũng dần trở nên trong suốt, như một lời nhắc nhở về hậu quả nếu như kháng cự. Bạch Ngọc như cảm thấy cái gì, nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Mỹ :
- Ngươi đừng chống lại, nếu không sẽ chết thật đấy.
- Ngươi muốn ta làm nô lệ của ngươi ? - Tiểu Mỹ nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Bạch Ngọc, cười lạnh , sắc mặt tối lại.
Bạch Ngọc chân thành đáp :
- Ta chỉ muốn cứu ngươi, rồi chúng ta vẫn sẽ làm bằng hữu như xưa.
Tiểu Mỹ có chút chấn động, chính vì liên kết đặc biệt trong không gian này, nàng cảm nhận được Bạch Ngọc đang nói thật. Đôi mắt tràn đầy tơ máu giờ phút này dường như trở nên trong sáng hơn một chút.
- Ngươi, không hận ta sao ?
- Ta làm gì có tư cách hận ngươi, rốt cuộc cũng chính tại ta nên mọi người mới chết. - Bạch Ngọc mang theo tự trách và hối hận nói - Ngươi mãi là người tỷ tỷ tốt nhất của ta.
Tiểu Mỹ sửng sốt một lúc, rồi cười tự giễu. Hoá ra, bao nhiêu toan tính, ghen ghét của bản thân suốt từng ấy năm đều không có ý nghĩa gì trong mắt Lý Như. Thậm chí cả những cố gắng , nỗ lực để theo đuổi nàng ta cũng như vậy. Những tưởng nàng sẽ coi mình là đối thủ , kẻ thù cần đánh bại, hoá ra từ đầu đến cuối chỉ là sự thương hại dành cho "tỷ tỷ".
- Ngươi đúng là khiến cho người khác tuyệt vọng mà, Lý Như. - Tiểu Mỹ cảm thán, thân hình trong suốt đột ngột chấn động, xuốt hiện từng vết rạn nứt.
Bạch Ngọc vội vã ôm lấy nàng, kêu lên :
- Ngươi làm gì vậy, mau dừng lại.
Thân thể Tiểu Mỹ không có lực dựa vào Bạch Ngọc, từ từ tan rã, linh hồn truyền đến cảm giác đau đớn không thể diễn tả được. Thế nhưng miệng nhỏ vẫn nở nụ cười, trong sáng, thuần khiết nhất như hồi còn là trẻ con :
- Ta sẽ không sống dưới cái bóng của ngươi nữa, Lý Như. Ta muốn xuống bồi tiếp Lý Hàn, lần này, chỉ có hai chúng ta, ngươi không thể cản trở được nữa.
- Ai thèm tên nam nhân thối đó chứ, còn không trở lại đây ! - Bạch Ngọc tức giận gào lên, dùng năng lực sinh mệnh của mình lên cơ thể của Tiểu Mỹ.
Đáng tiếc vô dụng, sinh mệnh dù có nhiều đến đâu thì khi người ta thực lòng muốn chết, là không ngăn cản được.
Thân thể Tiểu Mỹ tiêu tan trong lòng Bạch Ngọc, hoá thành từng chùm ánh sáng rực rỡ. Cùng lúc đó bên tai Bạch Ngọc cũng vang lên câu nói cuối cùng :
- Ngày xưa ta đã nói sẽ chúc phúc cho ngươi trong hôn lễ, nhưng có vẻ không đợi được rồi. Vì vậy, hãy nhận lấy những thứ còn lại của ta, sống hạnh phúc bên nam nhân của ngươi, đừng xuống quấy rầy bọn ta quá sớm...
Khung cảnh tan vỡ.
Bạch Ngọc yếu ớt mở mắt ra, xung quanh là cỗ kiệu tan hoang, bầu trời tối tăm toàn mây đen. Những ngôi nhà xung quanh càng âm u đáng sợ, thậm chí nàng có thể cảm nhận vài hơi thở mạnh mẽ truyền ra từ chúng. Nhưng Bạch Ngọc không sợ, vì giờ đây nàng đang nằm trong lồng ngực quen thuộc của người quan trọng nhất đối với mình.
- Có sao không ?
- Ca ca đang quan tâm muội sao, thật đáng yêu.
-....... -
- Sao ca ca lại im lặng vậy ?
- Ta đang nghĩ cách đổi lại muội muội cũ.
Trung tâm Vong Linh thôn, có một quảng trường rộng lớn, là chỗ tập trung của dân làng khó tổ chức các lễ hội. Trên quảng trường có duy nhất một kiến trúc, chính là một đền thờ nguy nga. Trước cửa đền thờ, là hai bức tượng đá cũ kĩ, lần lượt là thiên thần và ác quỷ. Chúng đã ở đó rất lâu , phủ đầy bụi bẩn, nhưng vẫn trang nghiêm đứng như vậy, canh chừng điện thờ không biết bao nhiêu năm nay.
Đột ngột, bức tượng thiên thần vang lên tiếng vỡ , trước ngực đột ngột nứt một đường dài. Bức tượng ác quỷ bên cạnh không có việc gì, nhưng tư thế đã thay đổi, hướng vào trong điện thờ từ lúc nào. Bức tượng thiên thần yên lặng cúi xuống nhìn ngực mình, đường nét khoé miệng cong lên vẽ thành một nụ cười kỳ quái.
- Cuối cùng Người đã quyết định rồi.
Cùng lúc đó.
Vong Linh thôn, phía Tây, một đám Quỷ Anh đang cùng nhau di chuyển. Chúng dùng bốn chân ngắn ngủn bò nhưng lại vô cùng kỷ luật, thành hàng lối hẳn hoi. Mỗi một đoạn, chúng lại cùng nhau phát ra tiếng kêu khóc thảm thiết làm tất cả ma quỷ khác tự giác tránh xa. Ở giữa đám trẻ, trên một cỗ kiệu đơn sơ, là một cậu nhóc mặc áo choàng đen nhánh. Khuôn mặt nó không bao giờ đổi sắc, lạnh nhạt nhìn quanh như vị vua khảo sát lãnh địa của mình. Đột nhiên, nó cảm nhận được gì đó, đôi mắt tối sầm lại.
Bốn con Quỷ Anh của nó mất rồi.
Ả đàn bà kia, tốt nhất nên trốn cho kỹ, đừng để nó tìm được.
Đúng lúc đang muốn ra lệnh cho bọn Quỷ Anh đi bắt ả ta về, sắc mặt lạnh lùng của cậu bé biến đổi, lập tức nhìn về phía trung tâm Vong Linh thôn.
Người đó, thức tỉnh rồi....
Lập tức, tất cả Quỷ Anh như cảm nhận được tâm trạng nhà vua, đồng loạt gầm lên, trông vô cùng hung dữ. Nhưng ẩn trong tiếng gào thét đinh tai nhức óc, lại là một nỗi sợ hãi không thể nào che dấu được.
Phía Nam, trong nhà của Bạch Ngọc, người đàn ông ngồi trong phòng khách, đang ăn một cánh tay. Hắn không có mắt mũi, chỉ có một cái miệng to dính đầy gai nhọn. Bỗng như cảm nhận được cái gì, hắn dừng lại không ăn nữa, mặt hướng về trung tâm Vong Linh thôn đầy kiêng kỵ, nhưng tâm trạng nhanh chóng thay bằng vẻ phấn khích tham lam. Người đàn ông đứng dậy, chán ghét ném cánh tay đi, so với thứ trong đền thờ, những món ăn khác đúng là rác rưởi.
Phía Tây là một dòng sông yên bình chảy qua từng ngôi nhà, bên bờ sông rủ xuống từng cành liễu, từng là một trong những khung cảnh đẹp nhất nơi đây. Sở dĩ nói "từng" là vì khi ấy nước sông không có đỏ thẫm như bây giờ, cây liễu cũng không mọc ra tóc đen nhánh như vậy...
Dưới dòng nước màu máu, bỗng truyền ra vài tiếng nức nở.
Phía Bắc có toà kiến trúc cổ xưa lớn nhất Vong Linh thôn. Trong hoàn cảnh âm u này mà nó vẫn lộ ra vẻ tiên khí, hoàn toàn là một tiên cảnh chốn địa ngục. Trong một căn phòng rộng lớn, tụ tập rất nhiều "người". Có kẻ thân thể trong suốt, có kẻ mất chân tay, có kẻ thậm chí không có đầu, nhưng tất cả đều đang quỳ xuống trước một người.
Người kia tiên phong đạo cốt, chòm râu dài chạm đầu gối, tay cầm phất trần. Hắn không có để ý đến người khác, quay về phía trung tâm Vong Linh thôn, một tia sáng loé lên trong đôi mắt đục ngầu.
Nếu Bạch Ngọc hay Tiểu Mỹ ở đây, có thể dễ dàng nhận ra hắn.
Thanh Mộc đạo nhân.
8
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
