Chương 6 - Đụng Độ Đại Lão
Chương 6: Đụng Độ Đại Lão
Mạc Trần vậy mà nghe được lão đầu tử nói.
Thân thể đứng yên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
"Ngươi còn có thể nói chuyện với ta?"
Âm thanh lão đầu tử vang lên trong lòng của hắn:
"Mặc dù ta không nhập thế nhưng trông coi Thiên Mệnh Luân Bàn, quan sát sự phát triển của nhóm đại lão, hôm nay ngươi phải biểu hiện thật tốt nha."
Mạc Trần oán thầm.
Lão đầu tử còn muốn giám sát.
Trong mắt người ngoài, Mạc Trần là bị tiếng quát mắng kia chấn trụ.
Một vị thiếu niên ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang chậm rãi đi lên phía trước từ phía sau.
Thiếu niên kia ngày thường tuấn mỹ dị thường, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời, chớp động tinh quang sáng rực.
Mà trong mắt kia là chính khí quật cường cùng chấp nhất, chói mắt như thế, loá mắt như thế.
Chỉ là một thiếu niên lại có thể khiến thanh sơn trùng điệp thất sắc, ngay cả cổ mộc tùng thương cũng phải khom lưng.
Nhìn là biết, tương lai hẳn là một đại nhân vật tung hoành thiên hạ.
Mạc Trần bản thân có bề ngoài không tệ. Thế nhưng đứng trước vị này hắn bỗng cảm thấy tự ti khó hiểu.
Lúc này, một trận gió đúng mức nhẹ nhàng thổi lên.
Thổi đến gió cuốn mây bay.
Gợi lên lá rụng rực rỡ.
Thổi tới tay áo thiếu niên tung bay, như một khúc trường ca.
Thổi qua tóc đen như mực cùng ánh mắt sáng như sao của thiếu nữ.
Chung Tiểu Uyển nhẹ nhàng quay đầu qua, mắt đối mắt với thiếu niên kia.
Mặc dù ánh mắt hai người chỉ vừa nhẹ nhàng hướng về nhau nhưng lại như vượt qua vô số nhân gian thắng cảnh mà ở bên nhau.
Mạc Trần đứng ở một bên, không thể không thừa nhận, hai vị quả nhiên là trời đất tạo nên một đôi.
Lúc này nhìn xem hai người liếc mắt đưa tình, nội tâm không khỏi sinh ra một cỗ ghen tị.
Chờ một chút!
Đây không phải là kịch bản cũ à!
Mạc Trần lập tức tỉnh táo lại.
Thầm mắng lão già kia một tiếng.
Quá làm ra vẻ!
Quá dối trá!
Quá ác liệt!
Tình tiết cũ rích không chút đổi mới.
Lúc này, rất nhiều đệ tử tông môn đều vây quanh, ngược lại líu ríu nghị luận về thiếu niên kia.
"Hình như đó là Lâm Tấn?"
"Lâm Tấn? Người của núi Thanh Dương, phế vật không vượt qua nỗi Luyện Khí tầng 1 à?”
"Chứ còn gì nữa! Đã nhiều năm trôi qua vẫn không có gì tiến bộ.”
"Tên phế vật này lại dám chống đối Mạc sư huynh? Chán sống rồi?"
"Hắn thấy la do dáng dấp cô nương kia trông tốt quá nên cố tình ra mặt tranh giành à?
"Tranh giành? Tư chất Mạc sư huynh đứng số một số hai trong tông môn, loại kia phế vật Lâm Tấn có thể so cùng hắn?"
Có người cười lạnh nói:
"Nửa năm nữa là tới kỳ hạn thi đấu của nhóm đệ tử bọn họ. Nếu tới đó hắn không đột phá được Luyện Khí tầng năm thì chỉ có thể bị đuổi tới ngoại môn."
Đệ tử bên cạnh cười khẩy nói:
"Đã nhiều năm không đột phá, muốn đột phá bốn tầng trong vòng nửa năm? Nằm mơ à?
Mạc Trần lắc đầu thở dài trong lòng.
Thiếu niên kia toàn thân đều là bá vương chi khí, dù có trùm thêm ba cái chăn bông cũng không che giấu được.
Người như thế lại bị đám người này bình luận thành dạng phế vật không dạy nổi?
Con mắt các người dục đi đâu rồi hả?
Cái tư chất này của ta cũng là do tiên đan của lão đầu tử tạo ra đó.
Người ta không chỉ là đại lão, bộ hack của hắn còn chưa mở ra nữa đó.
Hai người chúng ta so sánh kiểu gì?
Mà Chung Tiểu Uyển và đối phương đứng kế bên nhau chẳng khác nào đôi kim đồng ngọc nữ trời sinh một đôi.
Các ngươi đui mù hết rồi hả?
Quả nhiên.
Soái khí của nhân vật chính chính là ngàn dặm mới tìm được một, diễn viên quần chúng nhàm chán thì đâu đâu cũng có.
Chỉ là hắn không có nghĩ đến, lão đầu tử lại sắp xếp cho kịch bản này theo kiểu phế vật lưu a!
Đúng là rẻ mạt mà!
17
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
