Chương 24 - Tâm ý
Đêm đen dần đến, các lồng đèn giấy cũng bắt đầu được người dân thắp lên ở khắp mọi nơi, khiến phố phường không những không bị đêm tối bao trùm mà còn trở nên vô cùng đẹp đẽ cùng thơ mộng, hệt như một bức tranh tuyệt đẹp được vẽ nên bởi thiên nhiên tạo hoá.
Vừa đi dạo, Lý Thuần Quân cũng vừa ngắm nhìn những dãy băng đỏ được kết thành hàng dài, những chiếc đèn lồng được treo trước từng nhà đang lung linh toả sáng, người người bên đường đều đang cười nói vui vẻ cùng những đôi trai gái đang hoan hỉ kết duyên, nhân khí dạt dào, hoàn toàn không có chút nào vẻ lãnh tĩnh của đêm tối.
Sau khi vui chơi đến chán mùi, hiện tại thì Mộ Khuynh Tiên đã quay trở về trạng thái nữ tử. Nàng chủ động ghé vào một cửa tiệm trang sức xem qua một lát, chọn lựa thêm mất một hồi lâu rồi mới lên tiếng hỏi đối phương: "Lý Thuần Quân, ngươi thích thứ này không?"
Lý Thuần Quân hiếu kì thử ghé mắt qua, lập tức liền nhìn thấy Mộ Khuynh Tiên đang cầm trên tay một bức tượng Tiên Lộc Ngũ Sắc bằng sứ.
Biết nàng không mấy khi muốn mua một thứ gì đó, hắn cũng cẩn thận đánh giá vật kia qua một chút. Mặc dù chỉ là phàm vật, thế nhưng sự thật là nó rất tinh xảo, có khi còn tinh xảo hơn cả nhiều loại tiên vật.
"Muốn mua thì cứ mua, không cần lo lắng chuyện tiền bạc" Lý Thuần Quân tùy ý nói.
Mộ Khuynh Tiên nhíu mày, biểu lộ tỏ ra rất không hài lòng. Rõ ràng là nàng đang hỏi hắn có thích hay không, ấy vậy mà hắn lại trả lời kiểu: "Làm thì thì làm, không cần lo mấy chuyện tiền nong..."
Cái kiểu trả lời như vậy thật sự khiến nàng muốn đánh hắn một trận.
Nhưng không được đánh, hôm nay là năm mới, phải nhịn!
"Vậy thì ta liền lấy cái này" Mộ Khuynh Tiên có chút bực mình nói nhỏ.
Lý Thuần Quân gãi gãi đầu.
Mặc dù không hiểu lí do vì sao nàng lại đột nhiên nổi giận nhưng hắn vẫn rất thành thật thay nàng trả tiền.
Lại nói...
Mộ Khuynh Tiên bản tiểu nữ hài cùng Mộ Khuynh Tiên bản nữ tử cơ bản quá mức khác nhau, hoạ phong cứ thay đổi liền xoành xoạch, bất kể có là bao nhiêu lần thì hắn cũng đều không sao thích ứng nổi.
Bản tiểu nữ hài có bao nhiêu đáng yêu thì bản nữ tử lại có bấy nhiêu lạnh lùng. Thậm chí, nàng dạng này còn mười phần bí ẩn, bí ẩn đến mức nếu chỉ thông qua ánh mắt, hắn thật sự chẳng thể đoán ra được nàng đang nghĩ gì trong đầu.
Thế nên hắn mới đặc biệt chiều chuộng Mộ Khuynh Tiên bản tiểu nữ hài.
"Tên ngốc"
Nhận ra ánh mắt đang mang đầy nỗi nghi hoặc của đối phương, Mộ Khuynh Tiên hơi nắm chặt song quyền, khe khẽ nói nhỏ một câu như vậy.
Câu nói này dĩ nhiên Lý Thuần Quân không nghe thấy được. Nhưng thay vào đó, phản ứng của hắn lại là một cái hắt hơi vừa to vừa lạnh: "Hắt xì!"
"Nghe nói ở quảng trường đang tổ chức diễn kịch gì đấy, không biết ngươi có muốn xem hay không?" Lý Thuần Quân một bên xoa mũi, một bên cẩn thận dò hỏi.
Mộ Khuynh Tiên khẽ gật đầu.
"Tốt, vậy mau đi thôi"
Đúng lúc này thì cỗ thanh hương dễ chịu quen thuộc lại truyền đến trước sống mũi của Lý Thuần Quân. Mộ Khuynh Tiên đã bất ngờ bước đến bên cạnh hắn, dáng vẻ ưu mỹ, tóc dài bay múa, thoạt trông mỹ lệ động lòng người.
Nàng không nói gì, chỉ duỗi cánh tay ngọc ngà ra trước mặt Lý Thuần Quân, ánh mắt tuy nhu hoà nhưng lại như đang ẩn chứa tầng lớp thâm ý mà nhìn thẳng đối phương, cứ như thể nàng đang muốn hắn tự hiểu ý nghĩ trong lòng nàng vậy.
Thoạt đầu, Lý Thuần Quân hơi ngẩn ra, sắc mặt có chút cổ quái mà nhìn nàng. Bất quá sau một hồi lâu suy tư, hắn như đã nhận ra điều gì đó liền đặt lên tay nàng một túi tiền: "Ngươi muốn cái này?"
Mộ Khuynh Tiên: "..."
Lần này, nàng là triệt để bị chọc giận.
Chỉ trong nháy mắt, cánh tay ôn nhuận như mỹ ngọc kia liền nắm chặt thành một quyền, không chút giữ sức mà đấm thẳng vào mặt Lý Thuần Quân.
Bang~
Bất chợt bị ăn một đấm đau điếng, Lý Thuần Quân choáng váng ôm mặt, biểu cảm mười phần phát mộng, lại như biệt khuất vô cùng: "Cớ gì lại đánh ta? Ta đã làm gì nên tội?"
"Hừ!"
Mộ Khuynh Tiên chỉ hừ lạnh một tiếng rồi hậm hực bỏ đi đâu mất, để lại Lý Thuần Quân đứng đực ra đó với một tâm thế hoàn toàn mờ mịt không hiểu gì, bên khác lại xuýt xoa ôm mặt mà than khổ than oan.
Một mình lẩn vào trong góc tối, Mộ Khuynh Tiên mím chặt môi son, hai tay vô thức dâng lên gương mặt mỹ lệ đang đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Đoạn, nàng dùng sức giậm chân, nhỏ giọng tự vấn một tiếng: "Ta rốt cục là đang bị làm sao vậy?!"
Nàng thật sự không hiểu tại sao vừa rồi bản thân lại sinh ra ý nghĩ muốn hắn ta dắt tay mình. Càng đáng giận hơn là hắn ta lại không hiểu ý nàng!
Hắn ta có lẽ đã nghĩ rằng nàng đang cần thêm tiền để mua sắm nên mới làm vậy. Mặc dù trên lí thuyết không sai, nhưng sai ở chỗ hắn ta đã hiểu sai ý muốn của nàng.
Trước cảnh tượng đó, nàng đúng là rất tức giận... Nhưng thật ra, trong lòng nàng, nhiều hơn cảm xúc tức giận kia lại chính là một loại cảm giác tựa như rất thất vọng.
Bầu bạn bên cạnh nhau trong suốt một thời gian dài, nàng bây giờ có lẽ đã hiểu hắn hơn bất kì ai trên đời. Thậm chí có đôi khi, hắn không cần thiết phải nói ra miệng thì nàng liền đã có thể đoán ra trong đầu hắn đang nghĩ gì...
Nhưng mà, về phía của hắn thì mọi chuyện lại không giống vậy.
Mặt khác, bản thân nàng biết rõ rằng tay của thiếu nữ không thể tùy tiện để nam nhân chạm vào... Ấy thế mà vừa rồi nàng lại có ý nghĩ muốn cho hắn cầm lấy... Vấn đề là, tại sao bản năng lại thúc đẩy nàng làm như vậy?
Nàng không biết. Ấy là sự thật.
Nàng chỉ biết là hiện tại mình đang rất xấu hổ, cực kì xấu hổ, cảm giác da mặt nóng lên rất rõ ràng! Và vẫn như trước, nàng vẫn không hiểu lí do vì sao.
Nhớ đến một quyền vừa rồi, Mộ Khuynh Tiên laj bất chợt cảm thấy có chút áy náy. Nàng thử ló đầu ra xem liền thấy Lý Thuần Quân lúc này đã đứng dậy phủi sạch bụi bẩn trên người, cũng cẩn thận nhặt lại túi tiền cùng bức tượng Tiên Lộc Ngũ Sắc.
Hắn ngẩn ra ngắm nhìn bức tượng nhỏ một chút rồi mỉm cười, nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn rồi lại cho vào trong túi đồ một cách vô cùng cẩn trọng, trông cứ như kiểu hắn đang coi nó như trân bảo vậy.
Khó hiểu là dáng vẻ của hắn hiện tại đang rất bình thản, trông hoàn toàn không giống như đang trách móc gì nàng. Con người hắn vẫn trước sau như một, luôn rộng lượng, ôn nhu, dịu dàng, chu đáo hệt như trong ấn tượng của nàng.
Nghĩ lại thì cho đến tận bây giờ, hắn vẫn luôn chấp nhận tha thứ cho hết thảy mọi hành động của nàng, dẫu cho hành động đó có quá đáng đến đâu đi chăng nữa... Hắn cũng đều bỏ qua hết. Hoặc nhiều nhất thì hắn chỉ hảo tâm nhắc nhở nàng một chút mà thôi.
Đây đã không phải lần đầu tiên hắn chấp nhận tha thứ cho nàng... Vì trước đó việc này đã từng xảy ra rất nhiều lần, rất nhiều lần rồi.
Mộ Khuynh Tiên có chút si si ngốc ngốc nhìn chằm chằm Lý Thuần Quân, không hiểu sao nhịp tim lại gia tốc, cặp mỹ mâu cũng chưa từng chớp lấy một lần. Trước cả thế giới đang nhộn nhịp cùng huyên náo, thứ tồn tại trong mắt nàng dường như chỉ có mỗi mình hắn, và ngoài hắn ra thì không còn thứ gì khác nữa.
Cùng lúc đó, sâu thẳm trong trái tim lạnh giá của Mộ Khuynh Tiên tựa hồ xuất hiện một dòng nước ấm phun lên rồi không ngừng rã đông không gian xung quanh, sưởi ấm cho phần tâm khảm vốn dĩ đã đóng băng từ lâu của nàng.
"Chủ thượng, xem ra người thực sự động tâm rồi"
Lựa đúng lúc Mộ Khuynh Tiên đang đứng chết lặng thì một tiếng thở dài đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh nàng. Thập tam công công đã lộ diện, chỉ là... Sắc mặt của hắn ta hiện tại trông có vẻ rất phức tạp.
"Động tâm?"
Thấy thập tam công công lù lù xuất hiện bên cạnh mình, Mộ Khuynh Tiên đã bất ngờ bình tĩnh lại được đôi chút. Thế nhưng, dấu vết phấn hồng trên gương mặt mỹ lệ kia thì lại chưa kịp rút đi.
"Đúng thế, động tâm" Thập tam công công thẳng thắn nói: "Có lẽ chính bản thân người cũng cảm nhận được nhịp tim của mình vừa rồi có chút rối loạn đúng không?"
Mộ Khuynh Tiên nhíu mày, vô thức sờ sờ lên ngực trái của mình.
Đúng vậy, nàng cảm nhận được, rất rõ ràng là đằng khác.
"Ngay từ lần đầu tiên gặp hắn thì tâm cảnh của người liền đã phát sinh biến hoá... Thế cho nên ta biết rõ sớm muộn gì một ngày này cũng sẽ tới mà thôi!" Thập tam công công cười khổ: "Chủ thượng không cần phải chối bỏ, cũng không cần phải cảm thấy xấu hổ. Đây là chuyện bình thường, hoàn toàn không phải hiếm lạ gì đâu"
"Nhưng mà... Kể ra thì nó cũng có chút bất thường ở một góc độ nào đó" Thập tam công công lại bổ sung thêm một câu... Trong lòng.
Thú thật, thập tam công công đã sớm đoán ra chủ thượng nhà hắn có hảo cảm với tên đó rồi. Nhưng mà... Hắn vẫn không thể ngờ tới chủ thượng của hắn sẽ thật sự sinh ra loại tình cảm này với hắn ta.
Mệt rồi.
Trước kia hắn đã từng nhắc qua chủ thượng nên thu Lý Thuần Quân về làm nam sủng... Và kết quả là bây giờ nàng đã yêu thật rồi, không thể làm cho qua loa như thế được nữa...
Từ nay về sau, nơi đó sẽ vĩnh viễn không có hậu cung!
"Ý ngươi là... Ta đã có loại tâm tư kia với hắn sao?" Mộ Khuynh Tiên chỉ chỉ chính bản thân mình, vẻ mặt có chút mờ mịt không hiểu rõ.
Nàng thật không nghĩ tới chuyện này.
Chắc không phải đâu nhỉ?
"Vậy thì thử lấy một vài ví dụ đi" Thập tam công công một mặt nghiêm túc hỏi: "Chủ thượng, người hãy thử tưởng tượng ra cảnh tượng mà hắn cùng nữ nhân khác đi chung với nhau, cười nói thân mật, thậm chí là hôn môi trước mặt người đi... Vậy thì, người khi đó sẽ có cảm giác gì?"
Mộ Khuynh Tiên làm theo, thử não bổ một chút rồi vô thức siết chặt song quyền lại, cơ hồ còn nổi cả gân xanh: "Ta muốn giết cả hai"
Thập tam công công: "..."
Đó không phải ghen sao?
"Khụ, vậy thì trong một viễn cảnh khác, nếu nữ nhân đi bên cạnh hắn chính là người... Vậy thì người sẽ có cảm giác gì?"
Mộ Khuynh Tiên khép mắt lại, thử tưởng tượng thêm một lúc rồi bắt đầu đỏ mặt, có chút hốt hoảng kêu lên: "Không được! Như vậy không được!"
Chỉ vừa nghĩ tới cảnh tượng hắn ta chủ động hôn nàng thôi thì nhịp tim nàng đã loạn, không cách nào tự khắc chế được.
"Vậy thì chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao...?" Thập tam công công thở dài.
Nói ra thì... Thập tam công công đến giờ vẫn có chút không hiểu tại sao chủ thượng vô địch nhà hắn lại đi phải lòng một tên siêu cấp tầm thường như thế này.
Hắn ta thiên tư tầm thường, ngũ quan tầm thường, xuất thân tầm thường, cái gì cũng ở hạng trung trung... Và điểm sáng duy nhất của hắn ta có lẽ là hắn ta đang mang Thiên Mệnh, cũng như việc hắn ta sở hữu một tấm lòng trong sáng đến bất thường.
Nhưng mà... Thập tam công công cảm thấy hai yếu tố đó vẫn không đủ tính thuyết phục. Nhất là vấn đề Thiên Mệnh.
Loại người này không thiếu, trong một thế giới kiểu gì cũng sẽ có khoảng từ một đến mười người mang Thiên Mệnh... Nhưng vấn đề là chủ thượng của hắn đã sớm siêu thoát khỏi khái niệm này rồi! Thế nên cái gọi là Thiên Mệnh này hoàn toàn không đáng để lọt vào mắt nàng!
Chẳng lẽ...
Chủ thượng là bị sự ấm áp, chu đáo kia thần phục rồi?
Nghe hơi vô lí, nhưng hình như cũng có chút thuyết phục?
Từ trước đến giờ, phàm là hết thảy mọi thứ nàng muốn thì nàng đều phải tự dùng vũ lực để mà giành lấy, không có một thứ gì là miễn phí đối với nàng. Vậy nên, khi được ai đó chấp nhận chăm sóc một cách vô điều kiện, cử chỉ ấm áp lại chân thành, hết mực cưng yêu, chiều lòng nàng... Nàng sẽ rất dễ động tâm chăng?
Quá khứ của chủ thượng vô cùng thiếu thốn cái gọi là tình cảm cùng sự liên kết... Và đây có lẽ chính là điểm yếu duy nhất trong tâm hồn của nàng.
Mà tên này... Lại hội tụ đầy đủ những yếu tố có thể chọc thủng điểm yếu đó.
A... Hình như thực sự có thể lí giải được!?
Cảm xúc đó vốn là vậy. Nó có khả năng vượt qua mọi loại khoảng cách, kể cả tiên thần cũng đều khó lòng mà tránh khỏi. Và một ngày này, chủ thượng của hắn rốt cục cũng dây vào...
Lại nhìn về phía Mộ Khuynh Tiên đang hai tay che đi gương mặt ửng đỏ, thập tam công công đột nhiên lại cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
Đường đường là một vị Nữ Đế cao lãnh vô tình, vạn linh tín ngưỡng, vạn tộc không dám nghịch, vạn thần đều phải dè chừng... Giờ lại đi lệch thành hoạ phong của một thiếu nữ đang yêu.
Thế sự vô thường nha...
Ngẫm lại thì kể từ cái lúc Tiểu Chủ Thượng chấp nhận buông xuống mặt mũi mà hôn lên trán tên kia... Thập tam công công đã có thể đoán ra được kết cục này.
"Chủ thượng, nếu muốn tiếp tục ở bên cạnh hắn, người bắt buộc phải che giấu đi tình cảm thực sự của mình... Bởi vì ở thời điểm hiện tại, ngài vẫn chưa đủ quan trọng với hắn, và hắn sẽ nhận nổi phần tình cảm này của người đâu" Thập tam công công nhắc nhở.
"Ta biết rồi!"
Mộ Khuynh Tiên hễ nghĩ tới chuyện mình đã thất thủ liền cảm thấy xấu hổ đến cực hạn, thành ra ngôn từ của nàng cũng vì đó mà gắt gỏng thêm mấy phần.
"Chỉ mới có một năm... Ta liền đã phải lòng hắn, cái này... Thật không thuyết phục chút nào" Mộ Khuynh Tiên nói khẽ.
"Tình yêu chính là đặc biệt như vậy, và cái cách nó nảy sinh cũng không tuân theo bất kì quy luật hay trình tự nào. Từ đơn giản đến phức tạp, từ một cái liếc mắt đến việc ngày ngày bầu bạn bên cạnh nhau... Có thể nói, có vô vàn cách để khiến một sinh linh nảy sinh tình yêu"
"Do vậy, chủ thượng không cần phải cảm thấy kì lạ làm gì... Việc ngài có thể trụ được hẳn một năm đã được tính là tương đối bình thường rồi" Thập tam công công chân thành nói.
"Ngươi có vẻ hiểu rõ quá nhỉ?" Mộ Khuynh Tiên tỏ ra có phần ngạc nhiên nói.
"Bởi vì năm xưa nô tài đã từng như thế... Nhưng thật đáng tiếc, thứ mà nô tài gặt hái được từ thứ cảm xúc đó lại hoàn toàn không phải trái ngọt..."
Thập tam công công chỉ nói đến đây rồi dừng lại, không nói gì thêm nữa, tựa hồ đã vô tình chạm đến vết thương cũ.
Mộ Khuynh Tiên trầm mặc. Nhưng chỉ sau đó một lúc, nàng liền đã lấy lại tinh thần, khẽ cười nói: "Công công, ngươi được ba ngày nghỉ phép. Vậy nên, ba ngày này ngươi liền cùng bọn ta đón Tết đi"
Dứt lời, nàng liền đi ra khỏi góc tối, thật nhanh chóng tìm về chỗ Lý Thuần Quân.
Lý Thuần Quân vừa nhìn thấy nàng trở về liền không khỏi mừng rỡ ra mặt. Hắn cứ tưởng nàng sẽ giận hắn lắm chứ... Mặc dù hắn vẫn không biết mình đã phạm lỗi gì, nhưng việc nàng chịu trở về với hắn rõ ràng đã là tín hiệu tốt rồi.
"Đi thôi, chúng ta đi xem kịch"
Mộ Khuynh Tiên tươi cười, chủ động nắm lấy tay hắn chạy vội đi.
Mặc dù dung mạo của nàng đã bị tấm khăn kia che phủ, thế nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được phần nào thứ mị lực kinh thế hãi tục kia. Đồng dạng, hắn cũng biết là... Nàng đang rất vui vẻ.
Chẳng biết nguyên do vì đâu.
Ôi, tâm tình của phụ nữ thật giống như những trang sách vậy... Nhưng thôi, nếu nàng đã vui vẻ trở lại thì hắn cũng yên tâm rồi, không cần phải nghĩ nhiều làm gì nữa.
16
1
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
