Chương 14 - Sủng muội cuồng ma + Phá gia chi tử
Sau một hồi liên tục thuấn ảnh, Lý Thuần Quân cuối cùng cũng đã thoát khỏi đám đông chật kín. Khi đến trước một con hẻm tương đối khuất bóng, hắn mới chịu dừng lại, nhẹ nhõm thở phào một hơi: "May mà chạy kịp đấy"
Mộ Khuynh Tiên thì không để ý đến hắn, chỉ trầm mặc nhìn chiếc phượng trâm kia, một hồi lâu vẫn không nói lời nào, cũng chẳng biết là nàng đang nghĩ gì.
"Đợi ta sửa xong sẽ đưa lại cho ngươi" Lý Thuần Quân cười nói.
Mộ Khuynh Tiên khẽ mỉm cười: "Tạ ơn"
Thú thật, nàng không thích đeo trang sức cho lắm. Và cái gọi là Đạo Kiếp Hoàng Kim kia đối với nàng cũng không có quá nhiều giá trị sử dụng... Bất quá, nếu hắn đã có lòng thì nàng sẽ nhận.
Nàng không ghét thứ này.
"Tiếp theo là đi mua một chút nguyên liệu luyện đan" Lý Thuần Quân lại tiếp tục công việc mua sắm, trong đầu yên lặng liệt kê lấy một danh sách.
Lý Thuần Quân sắp sửa phá cảnh rồi, nên để an toàn, hắn cần phải mau chóng luyện ra một số đan dược bổ trợ nhằm tránh khỏi việc căn cơ bị lung lay. Vì suy cho cùng thì nền móng rất quan trọng, là thứ sẽ giữ vững cả một toà nhà.
Bên trong tiên động có vô số tiên dược, nhưng phần lớn số chúng đều là những tiên dược cấp cao, dùng để luyện chế những đan dược cực phẩm... Điều này đồng nghĩa với việc hiện tại hắn không dùng được, hoặc là không nên dùng.
Mặt khác, trên thế gian không thiếu các loại tiên dược chỉ sinh trưởng ở một vài địa điểm lẫn điều kiện đặc biệt. Đó chính là những thứ mà tiên động không có.
Vừa suy nghĩ, Lý Thuần Quân vừa đưa mắt nhìn về phía toà bảo các cao lớn đang nằm sâu trong lòng Hoàng Thành, cách Hoàng Cung một đoạn không xa. Đó có lẽ là nơi tụ tập của các tu sĩ, và cũng là tiên nhân trong mắt các phàm nhân.
"Hi vọng ở đó sẽ có đồ tốt" Lý Thuần Quân nói khẽ.
Lần này ra ngoài hắn không mang theo quá nhiều, và tiền tệ của phàm nhân cũng không áp dụng được vào thế giới của các tu sĩ. Bất quá, như vậy cũng không có nghĩa là hắn rỗng túi hay nghèo nàn.
Hiện tại hắn đang sở hữu rất nhiều thiên tài địa bảo mà mình đã lấy ra từ trong tiên động. Thậm chí, hắn chỉ cần tùy tiện xuất ra một món thôi là đã có thể bán đi với giá trị liên thành.
Không những thế, vô số loại kinh thư, công pháp, võ kĩ mà hắn đang cất trong hệ thống cũng không có thứ gì là tầm thường cả... Nói tóm lại là hắn tuy khá yếu gà nhưng lại không hề nghèo.
Đắn đo thêm một chút, Lý Thuần Quân liền quyết định dẫn Mộ Khuynh Tiên đến toà bảo các xa hoa lộng lẫy kia, chuẩn bị cho những ý đồ của mình.
Không lâu sau, cả hai liền đã tìm đến nơi. Tuy nhiên, giữa chừng thì một đám lính gác bỗng dưng xuất hiện chặn đường Lý Thuần Quân, giọng điệu mười phần lãnh đạm hỏi: "Ngươi là người từ phương nào?"
"Tán tu" Lý Thuần Quân đáp.
Mấy tên lính gác nghe vậy liền ra sức nhìn chằm chằm Lý Thuần Quân, ánh mắt dị sắc liên tục, chẳng biết là thiện ý hay ác ý.
Tán tu thì có vấn đề gì sao?
Lý Thuần Quân có chút phát mộng.
Sau cùng, từ trong bảo các đã xuất hiện một nữ tử váy đỏ tiến ra giúp Lý Thuần Quân giải vây, sau đó mỉm cười đầy trang nhã nói: "Đạo hữu, không biết ngươi đến đây là muốn bán hay là muốn mua?"
"Cả hai đi" Lý Thuần Quân cũng lịch sự ôm quyền hồi đáp.
"Được, hoan nghênh đạo hữu đã đến với Vạn Bảo Các" Nữ tử kia chủ động dùng tư thế 'mời' để bày tỏ thành ý.
Lý Thuần Quân cũng không khách khí, tiêu sái ung dung tiến vào bên trong bảo các.
Dọc đường, hắn lại có chút nghi hoặc mở miệng hỏi nữ tử: "Hình như lính gác của quý các có chút thành kiến với tán tu như ta thì phải"
"Bọn hắn đang muốn chặt chém đạo hữu ấy mà" Nữ tử che miệng cười nói: "Đại hội tỉ võ mỗi mười năm sắp sửa diễn ra, và tán tu từ khắp nơi đều tụ hội về phía Hoàng Thành, nên lẽ dĩ nhiên, Vạn Bảo Các sẽ trở nên đắt khách hơn bình thường"
"Thật ra muốn tiến vào trong Vạn Bảo Các tham quan không hề khó, chỉ cần ngươi có thân phận tu sĩ là được. Nhưng đám lính gác kia lại không quá hài lòng với đồng lương của mình, vậy nên bọn hắn muốn lợi dụng sự lạ lẫm của các tán tu khi lần đầu đến đây hòng trục lợi cá nhân"
Nghe nàng giải thích, Lý Thuần Quân chỉ nhẹ gật đầu, xem như đã hiểu ra.
Hắn đoán sở dĩ cô nàng này chủ động ra mặt giải vây cho hắn cũng chỉ vì không muốn danh tiếng của Vạn Bảo Các bị đám tiểu tốt kia làm cho hoen ố đi.
Mặt khác, hắn để ý khi đám lính kia nhìn thấy nàng, bọn hắn bất giác đều lộ ra vẻ mặt rất kính sợ. Việc này cũng có nghĩa là thân phận của nàng không hề tầm thường.
Nhưng mà... Chẳng liên quan tới hắn.
Thân phận của nàng thì có ý nghĩa gì với hắn đâu?
Một lúc sau, nữ tử kia đã dẫn Lý Thuần Quân đến trước bàn giao dịch. Lý Thuần Quân cũng không nói nhảm liền giao ra một khoả linh quả màu xanh lam.
Khoả linh quả này có lớp vảy ngoài trông giống như nghịch lân, sở hữu một màu xanh lam cực kì đẹp đẽ cùng thanh nhã. Nó tựa như một khối bảo thạch quý hiếm được hàn băng vạn năm ngưng kết thành, lấp lánh đẹp mắt vô cùng.
Với phông nền như thế thì ngay khi nó vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh đã lập tức trở nên lạnh lẽo đi mấy phần. Điều này đã nói lên rất rõ sự bất phàm của nó.
Nữ tử kia nhướng mày, có chút kinh ngạc kêu lên: "Người đâu, mau đến thẩm định!"
Lời vừa dứt thì đã có một nhóm người tìm đến đây với cước bộ thần tốc. Bọn hắn ra sức ngắm nghía khoả linh quả này một hồi lâu, vẻ mặt cũng không giấu nổi cảm xúc chấn kinh: "Tiểu thư, đây là Long Băng Linh Quả biến dị thượng phẩm!"
"Băng Linh Quả biến dị thông thường đã rất hiếm thấy rồi, đằng này còn là thượng phẩm..." Vị tiểu thư kia lắc lắc đầu cười vu vơ một lúc rồi nói: "Đạo hữu, thứ này phải được mang đi đấu giá mới sinh lãi nhiều nhất! Không biết ý của đạo hữu thế nào?"
"Bao nhiêu? Tỉ lệ hoa hồng đâu?" Lý Thuần Quân có chút lười biếng hỏi.
"Giá trị không dưới mười vạn khoả linh thạch thượng phẩm, tiền hoa hồng thì cứ làm chia hai tám đi, thế nào?" Vị tiểu thư kia cười nói.
"Được, quyết định như vậy đi" Lý Thuần Quân nhẹ gật đầu đồng ý.
Tối thiểu mười vạn... Vậy thì đến khi được đưa ra đấu giá, thứ này có thể sẽ được kéo giá lên gấp không ít lần, có lời!
Bán xong một lần đủ xài trăm năm nha!
"Được, vậy mời đạo hữu tiến ra trường đấu giá, ta sẽ đích thân dẫn đạo hữu đi" Vị tiểu thư kia niềm nở cười nói: "Đạo hữu là khách quý nên phải được bảo mật danh tính một chút, kẻo bị người ta đánh chủ ý"
Nói xong, nàng liền trao cho Lý Thuần Quân hai chiếc mặt nạ. Thứ này được khắc lên không ít trận văn có thể che giấu thiên cơ, dưới Khai Thiên Cảnh thì gần như không ai có thể nhìn trộm.
Lý Thuần Quân đeo vào một chiếc, lại thuận thế đưa cho Mộ Khuynh Tiên chiếc còn lại. Từ đó, khí tức của hai người cấp tốc bị tiêu trừ, che giấu.
Sau đó, cả hai liền theo chân vị tiểu thư kia tiến ra trường đấu giá, lẳng lặng ngồi trên ghế nóng quan sát tình hình. Cơ mà Tiểu Khuynh Tiên giờ đây cũng không ngồi trên cổ hắn nữa, mà là ngồi trên đùi.
Lý Thuần Quân: "..."
Ghế không chỉ có một, ngươi cứ thích dính vào ta như vậy làm gì?
Nghĩ như vậy, Lý Thuần Quân liền đưa tay luồn qua khe nách của thiếu nữ, nhẹ nhàng nhấc bổng nàng lên rồi ném sang chiếc ghế nằm ngay bên cạnh.
Mộ Khuynh Tiên thè lưỡi, trông vừa đáng yêu vừa tinh nghịch.
Sự xuất hiện của Lý Thuần Quân đã khiến cho không ít người chú ý tới. Bởi vì chẳng phải ai cũng được ngồi lên ghế nóng, mà phần lớn đều là những đại gia tộc, các tiên môn giàu có và hùng mạnh, cũng là chỗ quen thân thiết với Vạn Bảo Các.
Ấy thế mà... Người này lại độc lai độc vãng ngồi trên đó... Ân, cùng một tiểu thiếu nữ trông cực kì đáng yêu.
Nhưng vấn đề là hai người này có thể so sánh với các đại thế lực như họ sao?
Những người tham gia đấu giá lẫn các đại gia tộc, tiên môn có mặt ở đây đều rất hiếu kì. Tuy nhiên, hầu hết trong số họ đều không thể xuyên qua được lớp mặt nạ mà nhìn ra chân diện của hai người họ. Nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy được một nửa khuôn mặt mà thôi.
Nhưng chỉ như vậy thì cũng chẳng nói lên được điều gì cả.
Làn sóng hiếu kì qua đi, buổi đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra suôn sẻ. Lý Thuần Quân cùng Mộ Khuynh Tiên yên lặng ngồi trên ghế chí tôn ngáp ngắn ngáp dài, hoàn toàn không để bất cứ thứ gì bên dưới vào mắt.
Toàn là đồ hạng xoàng mà thôi!
Đan dược, công pháp, võ kĩ,... Hắn đều không thiếu. Mà cho dù có thiếu, có chăng chỉ là một món Linh Bảo hữu dụng.
Cơ mà... Các loại tài vật luyện khí được rao bán bên dưới cũng không có gì nổi bật cả... Ít nhất là đối với bản thân Lý Thuần Quân.
"Đại ca, nơi này thật chán quá đi!" Mộ Khuynh Tiên há miệng ngáp một cái, dáng vẻ vô cùng khó chịu nói ra.
Chẳng biết từ lúc nào nàng đã lần nữa trèo lên đùi hắn.
Lý Thuần Quân khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng kéo má nàng một cái: "Không được kiêu ngạo, phải biết khiêm tốn, hiểu chưa?"
Toàn trường: "..."
Cao ngạo như vậy?
Lập tức, toàn trường liền cảm thấy hai người Lý Thuần Quân thật chướng mắt, muốn hội đồng tập thể cho một trận.
Lý Thuần Quân biết rõ chuyện này nhưng cũng lười để ý tới. Dù gì thì đám người này cũng chẳng làm gì được hắn, hắn cóc sợ.
Lại thêm một lát sau, Long Băng Linh Quả đã được mang lên.
Chí bảo luôn xuất hiện sau cùng mà!
"Long Băng Linh Quả biến dị thượng phẩm, diệu dụng phi thường không thể nói hết, thậm chí còn có tỉ lệ nhất định thức tỉnh linh căn! Nó quý giá đến thế nào, tin tưởng các vị cường giả ở đây đều hiểu rõ!"
"Giá khởi điểm mười vạn linh thạch thượng phẩm, xin mời các vị ra giá!" Vị tiểu thư kia đứng trước bàn đấu giá lớn tiếng nói ra, sau đó nhẹ nhàng đập chùy.
Đồ vật quan trọng như vậy, nàng phải đích thân đi làm mới được!
"Cái gì? Có nhầm không vậy?!"
"Long Băng Linh Quả thượng phẩm ư?"
Đồ vừa mới ra, toàn trường đều phát nổ.
Đây là chí bảo đối với các tu sĩ tu luyện băng công cùng thủy công nha!
Thức tỉnh linh căn... Trời ạ! Đây là khái niệm gì chứ? Là đổi đời đấy!
"Mười lăm vạn!"
"Mười sáu vạn!"
"Mười tám vạn!"
...
Các đại gia tộc, tiên môn đều bắt đầu đứng ngồi không yên, giá cả liên tục được bọn họ kéo cao lên tít tầng mây. Kết quả là chỉ trong chốc lát, giá trị của khoả linh quả kia đã lên đến con số ba mươi vạn và vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Lý Thuần Quân đã bắt đầu cảm thấy có chút hưng phấn.
Quá đã!
Tới nữa đi nào!
Các đại thế lực tiên tục giành giật nhau từng chút một, từ đấu giá đến đấu khẩu, từ chỗ thuyết phục đến chỗ khẩu chiến, uy hiếp lẫn nhau. Và thế là chỉ trong một khoảnh khắc, trường đấu giá đã biến thành một mảnh đại loạn.
Càng hỗn loạn, Lý Thuần Quân lại càng thêm cao hứng.
Cuối cùng, với cái giá năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm, khoả linh quả biến dị ấy đã về tay Băng Vân Tiên Cung.
"Băng Vân Tiên Cung nha! Thật không ngoài dự đoán!"
"Thứ này sợ là sẽ vào tay của Thanh Thi Tiên Tử đi?"
"Hổ mọc thêm cánh nha! Thanh Thi Tiên Tử vốn dĩ đã đại tài, giờ lại còn được chí bảo như thế này bồi dưỡng, Băng Vân Tiên Cung pha này thật đúng là chịu chơi đấy!"
"Cỡ như ngươi thì biết cái gì, đó là màn đầu tư sáng suốt cho sự hưng thịnh tuyệt đối trong tương lai!"
"..."
Đại chiến qua đi, người người đều nghị luận ầm ĩ về vấn đề này. Hầu hết trong số họ đều cho rằng với sự giúp đỡ của món chí bảo này, vị Thanh Thi Tiên Tử kia sẽ cử hà phi thăng, trực tiếp phá trần luôn đi.
Tuy nhiên Lý Thuần Quân lại không quá để ý đến chuyện này. Giờ đã có khoảng bốn mươi vạn khoả linh thạch thượng phẩm trong tay, hắn đã có thể mua sắm một cách thoả thích rồi.
"Giờ là món cuối cùng trong ngày hôm nay: Băng Thiên Tuyết Nhưỡng !"
"Băng Thiên Tuyết Nhưỡng được làm từ đủ loại nguyên liệu thuộc tính âm hàn, sau đó lại được mang đi ủ trên đỉnh Thiên Sơn lạnh giá. Do đặc tính âm hàn nên đây cũng là một món đại tài bảo đối với các tu sĩ nhu tính, đặc biệt là các nữ tu!"
"Giá khởi điểm là một trăm khoả linh thạch thượng phẩm mỗi vò, tổng cộng mười vò hết thảy là một nghìn khoả, xin mời các vị ra giá!"
Mộ Khuynh Tiên nhướng mày nhìn xuống, mắt thấy mấy vò rượu đang óng ánh hàn khí dưới kia liền thèm đến nhỏ dãi. Và thế là nàng liền ra sức kéo lấy góc áo Lý Thuần Quân, lớn tiếng kêu lên: "Ca ca, ta muốn! Ta muốn nó!"
Lý Thuần Quân cau mày, không nhịn được chẻ đầu nàng một cái: "Trẻ con không được uống rượu!"
Bất quá...
Ngay sau khi vừa mới nói câu này xong, hắn lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Nàng nào có phải trẻ con đâu?
Mộ Khuynh Tiên không bỏ cuộc mà tiếp tục dùng dằng lấy tay Lý Thuần Quân, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khao khát, the thé nũng nịu một tiếng: "Ca..."
Lại là chiêu này.
Lý Thuần Quân một mặt kiên định, lớn giọng quát: "Không được!"
"Ca..."
Lý Thuần Quân câm như hến: "..."
"Ca ca, ngươi mà không mua cho ta, ta sẽ ghét ngươi! Ta sẽ không thèm nói chuyện với ngươi nữa!"
Nói xong, Mộ Khuynh Tiên hốc mắt đỏ hoe, cặp mắt to tựa như bảo thạch rưng rưng nước mắt, dường như là nàng sắp sửa phát khóc đến nơi rồi.
Lý Thuần Quân vuốt vuốt mặt, rất khó xử.
"Thôi... Được rồi... Chịu thua ngươi rồi!" Lý Thuần Quân ngẩng cao đầu, một mặt đau khổ thở dài một hơi.
Hắn biết là mình đang chiều hư nàng... Nhưng mà, hắn thật sự không cưỡng nổi sức mạnh này...
Toàn trường: "..."
Tất nhiên, một màn làm nũng vừa rồi của Mộ Khuynh Tiên đã lọt vào tầm mắt của không ít người đang có mặt ở đây.
Cái tên đó... Chắc chắn là một tên sủng muội cuồng ma!
Đấy là suy nghĩ của hầu hết những người đã trông thấy cảnh tượng đó.
Mộ Khuynh Tiên thấy hắn đã đồng ý, cặp mắt to tức tốc sáng rực lên. Nàng nghịch ngợm hôn lên má hắn một cái, nét mặt tươi cười như hoa nở: "Ta biết ngươi tốt với ta nhất mà! Thích ngươi nhất nha!"
Lý Thuần Quân: "..."
Ghét ngươi...
Thích ngươi...
Aizz...
Quả nhiên vẫn là tiểu nữ hài, ranh giới yêu ghét lại đơn giản đến như vậy... Hết thảy đều được quyết định bởi việc ngươi có chiều theo ý nàng hay không.
Thế là hắn đưa tay lên, từng ngón tay đều đang run rẩy, thậm chí đến cả giọng điệu của hắn cũng run cầm cập, như khó nói nên lời: "Một... Một vạn..."
Ta ngã!
Toàn trường đều đồng loạt hít sâu một hơi, không nhịn được trố mắt ra mà nhìn về phía Lý Thuần Quân.
Mở mang tầm mắt nha!
Không chỉ là một sủng muội cuồng ma, hắn ta còn là một phá gia chi tử! Mở miệng ra là rao giá gấp mười lần!
Người muội muội này có một tên ca ca thật tốt, để không ít cô muội muội khác ở đây phải sinh lòng ghen tị đây!
Mặt khác...
Thật không biết nhà nào gia môn bất hạnh nào mà lại có một thằng con hoang phí như thế này!
Ba chùy gõ xuống, không một ai lên tiếng tranh chấp, và Lý Thuần Quân cũng thuận lợi thu đồ về tay.
Các đại thế lực đều là những kẻ sĩ diện, làm sao lại đi vứt bỏ mặt mũi để tranh giành rượu ngon với một đứa trẻ? Việc này là hoàn toàn dễ hiểu.
Hơn nữa, bọn hắn sẽ không bại gia như Lý Thuần Quân. Mặc kệ tên cuồng ma ấy đi.
25
1
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
