Chương 15 - Sửa trị thị thiếp. (4)
CHƯƠNG 15: Sửa trị thị thiếp. (4)
Khoé miệng Khúc Đàn Nhi cong cong, lại vứt cho Kính Tâm một cái mị nhãn, chờ nàng khen ngợi mình.
“…”
Kết quả mỗ nha hoàn quyết định tiếp tục trầm mặc.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt một cái đã qua hai ngày.
Tại Bát Vương phủ, Tuyết viện nơi Khúc Đàn Nhi đang ở.
“Chủ tử, mai là ngày thứ ba người được gả đến Vương phủ rồi.” Kính Tâm đi vào phòng, đem dĩa điểm tâm đặt lên bàn, bắt đắc dĩ nhìn tiểu nhân nhi lười biếng đang nằm trên ghế bập bênh.
“Ân, ta biết a.” Khúc Đàn Nhi hữu khí vô lực trả lời.
Từ ngày đầu tiên tiến vào Bát Vương phủ, nàng liền tìm hiểu thật kỹ cái địa phương mang tên Tuyết viện này, cũng thuận tiện nhìn xem tường viện xung quanh ra sao, liền phát hiện được chỉ cần nàng nhảy qua cái bức tường này là có thể ra tới bên ngoài rồi, nhưng… tường viện ở Bát Vương phủ so với Khúc phủ cao hơn không chỉ một thước đâu. Nửa đêm muốn chạy trốn thật không dễ dàng gì a.
“Chủ tử, lúc này hẳn là ngài nên đi tìm Vương gia mới đúng.” Kính Tâm cũng không vội, chậm rãi đem lời muốn nói từ từ phát ra.
“Tìm hắn làm cái gì, ta cũng đâu phải nhàn rỗi đến mức không có gì làm.”
Cứ cho là nàng nhàn rỗi không có việc gì làm, cũng tuyệt đối sẽ không ghét bỏ mạng sống mà nhàn nhã chạy đi gây chuyện với hắn đâu, nàng còn muốn sống lâu một chút.
“Ngày mai là ngày lại mặt, chủ tử không phải nên nói với Vương gia một tiếng sao, chẳng lẽ ngài muốn đi một mình?”
“….” Mày đẹp của Khúc Đàn Nhi khẽ nhíu.
Ngày thứ ba lại mặt rồi à? Đại môn nhà đó nếu có thể nàng cũng thật lười về.
“Chủ tử, nên đi thôi.” Kính Tâm cảm thấy tính tình chính mình được mỗ nữ huấn luyện càng ngày càng trở nên nhẫn nại.
“Ân, Vương gia đang ở đâu?” Khúc Đàn Nhi không khỏi nhìn trời thở dài, bất đắc dĩ hỏi.
“Sương viện.” Kính Tâm đáp.
Khúc Đàn Nhi trầm mặc một hồi, nhìn lên xà ngang khắc hoa ở nóc nhà phát ngốc một hồi mới nói: “Kính Tâm, hắn trông như thế nào?”
“Chủ tử chưa thấy qua Vương gia à?” Kính Tâm sửng sốt, hoài nghi nhìn nàng.
“Ân, đúng là chưa thấy qua?”
“Nhưng động phòng ngày hôm đó….”
“Khăn trùm đầu chết tiệt.” Ý tứ chính là muốn nói nàng không nhìn được.
“Kia, hai ngày vừa qua chủ tử không phải vẫn thường đi dạo quanh phủ sao?”
“Ta chỉ đi dạo trong phạm vi Tuyết viện thôi.” Ý tứ vẫn như cũ, không nhìn được người.
“….” Kính Tâm một lần nữa lựa chọn trầm mặc.
Hai người một trước một sau, không nhanh không chậm ra khỏi Tuyết viện, hướng về phía Sương viện mà đi.
Lúc tới nơi, nha hoàn trông cửa nói Mặc Liên Thành không có ở nơi này, đã đến Thư phòng rồi. Sau đó, hai người lại tiếp tục đi qua Thư phòng, nhưng vừa tới Thư phòng, đứa nhỏ giữ cửa lại nói Vương gia không có trong đó, đã đến Kiếm các rồi.
Sau đó, hai người các nàng chuyển hướng qua Kiếm các. Lại sau đó nữa, đều gặp tình huống thập phần giống nhau, chỉ là vị trí người kia bất đồng thôi.
Vốn là từ nhà chính đi đến Thư phòng, lại đến Kiếm các. Những vị trí này đều nằm trong phạm vi Sương viện, tuy nói không xa nhưng vẫn có khoảng cách nhất định. Cố tình nơi tiếp theo này lại càng xa hơn, xa đến làm nàng không khỏi bốc hoả… là Trại nuôi ngựa a!
Sương viện ở phía bắc trong phủ, còn Trại nuôi ngựa lại xui xẻo nằm ở phía tây, vòng qua mấy cái sân xa thật xa mới tới đó.
“Chủ tử, ngươi nhịn thêm chút nữa thôi, sắp tới trại nuôi ngựa rồi, Vương gia hẳn là vẫn chưa đi đâu.” Kính Tâm nhẹ giọng nói, bước chân không nhanh không chậm cách phía sau Khúc Đàn Nhi một khoảng, không dám đứng quá gần nàng, sợ lửa giận của mỗ nữ lạm thiêu người vô tội.
“Ngươi nhìn thấy ta tức giận sao?” Khúc Đàn Nhi bước chân nhanh hơn, nàng không phải sắp tức giận mà thật sự đã bị chọc đến tức muốn chết luôn rồi. Như thế nào lại có cảm giác bị người khác chơi một vố chứ?
“Nhưng chủ tử, sắc mặt của ngài…” Mặt Kính Tâm không khỏi nhăn lại.
217
1
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
