Chương 13 - Sửa trị thị thiếp. (2)
CHƯƠNG 13: Sửa trị thị thiếp. (2)
Y Hương Nùng mới nói: “Muội muội là muốn tới thỉnh an người.”
“Ngươi có tâm.” Khúc Đàn Nhi cũng không thật sự hiểu rõ mấy cái quy cũ này, cho nên hết thảy cứ tuỳ ý là được.
“Tỷ tỷ vừa mới đến Bát Vương phủ, đối với sự tình trong phủ hẳn là vẫn chưa có hiểu hết đi, có cái gì cần tới muội muội cống hiến sức lực, tỷ tỷ cứ việc phân phó lại. Có thể nói muội muội ở Vương phủ vài năm cũng có chút kiến thức.” Y Hương Nùng cong môi cười, nhưng ý cười ở khoé môi lại quá đậm, làm người khác có chút không thích.
“Nga, ngươi có tâm.” Khúc Đàn Nhi vẫn đem câu nói cũ ra mà đáp lời. Một chút nàng cũng không thích nổi cái nữ nhân này, từng câu từng chữ của nàng ta đều đem đến cảm giác dối trá, làm người khác không khỏi chán ghét.
“Nghe hạ nhân nói lại, đêm động phòng hoa chúc, Vương gia không có nghỉ qua đêm ở phòng tỷ tỷ?” Y Hương Nùng làm bộ như đang quan tâm mà nhìn về phía Khúc Đàn Nhi, nhưng nghe tới nghe lui nàng cũng chỉ nghe được ý tứ vui sướng khi người gặp hoạ toát ra từ miệng nàng ta.
“Nguyên lai ngươi cũng biết sao, tối hôm qua Vương gia không ngủ lại ở tân phòng.”
Khúc Đàn Nhi hạ thấp tầm mắt, hơi cúi đầu, ngữ khí mang theo nhàn nhạt đau thương. Thật ra nàng làm như vậy là muốn che dấu ánh mắt chán ghét của mình thôi.
“Vậy tỷ tỷ như thế nào không giữ Vương gia ở lại.”
“Giữ không được. Aiii.” Bộ dáng khổ sở bất đắc dĩ cùng ngữ khí thương cảm được Khúc Đàn Nhi diễn tả trọn vẹn không chút nào trật nhịp. Lời này vừa nói ra, Kính Tâm bên cạnh xíu chút nữa là không nhịn được mà bật cười thành tiếng, cũng vội vàng bắt chước, cúi đầu che dấu. Chủ nữ nhà nàng từ khi nào mà học được cách đùa cợt người khác lợi hại như vậy rồi a?”
“Đêm qua tỷ tỷ một người đi ngủ, hẳn là rất cô đơn nhỉ.”
“Không cô đơn, thực sự rất ấm áp.” Khúc Đàn Nhi thuận miệng đáp.
“Muội muội cảm thấy là khổ sở dùm tỷ tỷ a.”
“Không cần khổ sở, ta vẫn vui vẻ.”
“Tỷ tỷ…” Y Hương Nùng đang tính nói tiếp.
“Y phu nhân, thỉnh uống trà.” Kính Tâm đặt chung trà lên bàn, rồi lặng lẽ trở về vị trí cũ, dựa theo ánh mắt ám chỉ của Khúc Đàn Nhi mà đánh gãy lời nói của Y Hương Nùng.
Y Hương Nùng không khỏi khó chịu, trừng mắt liếc nhìn Kính Tâm một cái, nhưng ngại Khúc Đàn Nhi đang ngồi tại chủ vị, nên dù có tức giận cũng ráng kiềm lại: “Tỷ tỷ, ngài uống trà.” Y Hương Nùng cư nhiên đem trà mà Kính Tâm vừa dâng lên làm bộ đưa tới trước mặt Khúc Đàn Nhi.
Khúc Đàn Nhi không tiếp, khóe miệng giật giật, nhẹ nhàng nói: “Này là cho ngươi, mau uống đi.”
“Tỷ tỷ uống trước, Hương Nùng mới dám uống.”
“Không cần đâu, ngươi cứ uống trước đi.”
“Không cần, thân phận tỷ tỷ là Vương phi, Hương Nùng chỉ là một cái phu nhân thôi, như thế nào cũng phải để tỷ tỷ uống trước, nếu không sẽ thật thất lễ.”
Y Hương Nùng nếu thật sự sợ thất lễ sẽ không dám một tiếng một câu đều kêu Khúc Đàn Nhi là “tỷ tỷ”, như vậy rõ ràng là không theo khuôn phép rồi. Thân phận chỉ là một cái thị thiếp, so với nô tỳ cao cũng không cao hơn là bao nhiêu, lấy đâu ra tư cách mà xưng “muội muội” với nàng? Ở trước mặt đương nhiệm Vương phi, cùng lắm chỉ có thể tự xưng là nô tỳ mà thôi.
“Đều là người một nhà, không cần quản quá nhiều quy cũ như vậy, ngươi cứ uống đi.” Khúc Đàn Nhi cũng lười nói toạc ra.
“Không được, vẫn nên là tỷ tỷ uống trước.”
“Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi sợ Bổn Vương phi hạ độc ngươi à?” Khúc Đàn Nhi vẫn ôn hoà, nhẹ nhàng nói như trước, nhưng lời nói lúc này lộ ra vài phần uy nghiêm cùng sắc bén, không còn xưng là ta ngươi nữa, mà sửa lại xưng hô là Bổn Vương phi. Mệt hơi với cái nữ nhân này, muốn uống thì uống đi, còn ở nơi này dài dòng lý sự làm người khác phiền lòng.
“Nếu tỷ tỷ đã nói như vậy, muội muội là ta liền…”
“Ân, ngươi mau uống đi, không phải chỉ là một ly trà thôi sao, ta sẽ không để ý…”
“Vậy muội muội liền uống trước.” Y Hương Nùng dịu dàng cuười, trong mắt loé lên một tia đắc ý, ngửa đầu đem ly trà toàn bộ đều uống hết, nửa giọt cũng không chừa lại.
Khúc Đàn Nhi chờ nàng đem chung trà uống xong, lúc này mới không nhanh không chậm đem một câu khi nãy còn chưa nói xong mà tiếp tục nói. Bất quá nàng cũng không biết đợi nàng nói hết, sắc mặt Y Hương Nùng sẽ ra sao: “….chung trà này là từ hôm qua để lại, ta không muốn uống sợ làm tổn thương thân thể mình, nên mới cho ngươi uống.”
230
1
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
