ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Trả thù điên cuồng.

Động tĩnh Trần Vũ gây ra quá lớn, những thây ma lang thang gần đó đánh hơi được người sống lần mò đến.

Bên này Trần Vũ đem tên Cường Sẹo chỉ còn một chi này quay trở về siêu thị, bất ngờ một bóng người lao ra ôm chặt cậu.

Mặc dù biết cậu rất mạnh, nhưng Giang Linh vẫn cảm thấy lo lắng, sau khi kiểm tra toàn thân thấy cậu vẫn bình an vô sự, cô thở phào nhẹ nhõm.

" Phù may quá anh không sao, lần sau đừng có lao ra một mình như vậy làm em lo muốn chết."

Trần Vũ cảm nhận được sự quan tâm của nàng cho mình, cậu cười cười sau đó nói." Yên tâm chuyện nhỏ, thây ma khu vực này anh quan sát rồi bọn chúng không quá nhiều, cho nên không có gì nguy hiểm."

" Biết rồi nhưng lần sau anh muốn đi đâu thì cũng phải gọi em đi cùng, không được đi một mình đâu đấy." Giang Linh lè lưỡi ôm cánh tay cậu lắc lắc nói.

" Được được em còn lắc nữa là tay anh lìa ra luôn đấy." Trò chuyện với nàng cậu cảm thấy tâm trạng tức giận của mình dịu đi một chút.

Cả hai bước vào trong, Trần Vũ tạo ra bước tường băng dày năm mét lấp cánh cửa bị hư hỏng này lại, vì lần này cậu muốn nghỉ ngơi cho nên chả muốn ma nào lao vào làm phiền.

Ánh mắt cậu lạnh xuống nhìn ba tên côn đồ bị đóng băng cùng với tên Cường Sẹo nằm dưới đất thoi thóp này.

Giang Linh giật giật ống tay áo của cậu hỏi." Vũ anh định giải quyết mấy tên này như thế nào."

" Không cần sẽ có người, sẽ xử lý bọn chúng." Trần Vũ nhàn nhạt nói.

" Là sao a, ở đây còn ai đâu không lẽ anh định đem bọn họ cho cảnh sát." Cô gãi đầu nói.

" Ha ha, bây giờ cảnh sát làm gì được chứ, xã hội hỗn loạn pháp luật không còn hiệu lực, bọn chúng hại ai thì người đó sẽ trả lại gấp trăm lần." Trần Vũ buồn cười xoa đầu nàng nói.

" Ây da anh làm rối hết tóc rồi này." Giang Linh tức giận thở phì phò đánh vào cái tay thúi của cậu.

Trần Vũ bước đến ba tên côn đồ bị đóng băng, đưa tay đấm vào từng tên những tảng băng nứt ra sau đó bể ra từng mảnh. Ba tên côn đồ được giải thoát, ngã nhào xuống co rút người run rẩy.

Trần Vũ khống chế chỉ đóng băng lớp bên ngoài bọn chúng, nếu không chỉ cần gia tăng cường độ thì ba kẻ này đã chết do kết băng toàn bộ các cơ quan chức năng bên trong cơ thể rồi.

Cậu túm đầu tên béo cùng tên Cường Sẹo sau đó quay sang nói với Giang Linh." Em kéo hai tên đó đi theo anh."

Nàng không hiểu cậu định làm gì, nhưng mà vẫn bước đến kéo ai tên còn lại đi theo, bước lên thang bộ đi theo Trần Vũ đi lên trên lầu. Giang Linh nhìn thấy phía trước Trần Vũ dừng lại sau đó bỏ hai kẻ trên tay cậu ra, thấy vậy nàng làm theo vứt hai tên côn đồ trên tay ra bước đến gần cậu.

Quan sát xung quanh thì thấy tầng này siêu thị bán những món đồ nội thất, tủ, giường, bàn, ghế.

Bước đến kế bên Trần Vũ, cô định nói gì nhưng bị lời của cậu cắt ngang." Em nhìn đi."

Giang Linh mờ mịt quay sang hướng ngón tay cậu chỉ, sau đó ánh mắt co rụt lại, cô hiểu tại sao Trần Vũ nói sẽ có người tự xử lý bọn chúng rồi.

Trước mắt hai người là một thanh niên tầm hai mươi tuổi mặc đồ nhân viên bị trói vào cột, gương mặt bầm dập, miệng còn chảy ra đầy máu, đối diện là hắn là một chiếc giường trên đó nằm hai người con gái.

Nhưng tình trạng của cả hai đều được không tốt, trên thân thể của hai người đầy vếch bầm tím, trên bụng, trên ngực, ngay cổ, và cả trên mặt đầy vếch thương vẫn còn chảy ra máu, hạ thân thật không dám nói là còn nguyên vẹn, cứ như bị chơi cho đến hỏng vậy. Một cô gái trong đó đã chết, trên cổ vẫn còn thấy dấu tay xiết chặt.

Cô gái còn lại còn thoi thóp, nhưng cũng sắp chết đi do nhiễm trùng cùng với mất máu. Giang Linh biết đây là do ai làm, hai mắt cô đỏ ngầu, hàm răng cắn chặt do phẫn nộ, quay người định lao đến giết chết mấy tên khốn nạn đó.

Thấy vậy Trần Vũ nhanh tay kéo nàng lại." Em định làm gì."

" Anh buôn ra, em sẽ giết mấy tên chó đẻ này." Giang Linh nghiến răng ken két nói.

Trần Vũ thở dài, kéo nàng lại ôm vào lòng vỗ vỗ lưng nói." Bọn chúng sẽ chết nhưng sẽ do người khác giết, em không cần bẩn tay cho mấy tên cặn bã này."

Trong ngực của Trần Vũ, cô nức nở nói." Một trong hai cô gái đó em biết một người, cô ấy tên Hồng Liên chúng em từng học chung hồi cấp ba, nhưng khi lên đại học thì đã tách nhau ra, nhưng mà bây giờ gặp lại thì hu hu." Nói đến đây Giang Linh khóc oà lên.

Trần Vũ bất ngờ cậu không nghĩ lại gặp được bạn cũ của Giang Linh tại đây, cậu an ủi nàng một hồi lâu mới nín khóc.

Đặt Giang Linh lên một chiếc ghế sofa gần đấy cho cô nghĩ ngơi, sau đó Trần Vũ bước đến tên thanh niên bị trói, biến vũ khí thành một con dao cậu cắt dây thừng thả hắn ra, từ trong lập phương giới lấy ra một xô nước, cậu tát nước vào người tên thanh niên.

Bị tát nước tên thanh niên đang bất tỉnh cảm thấy lạnh lạnh, hai mở ra sau đó tỉnh dậy. Thấy trước mắt mình là một người xa lạ, tên thanh niên định hỏi cậu là ai thì thấy được phía sau lưng Trần Vũ, là hai cô gái nằm trên giường.

Tên thanh niên nhớ lại gì đó vội vàng lao ra, ôm chầm cô gái còn sống khóc rống lên." Hồng Liên em sao rồi, em mau trả lời anh đi, hu hu anh xin lỗi là do anh vô dụng mới khiến chịu đựng như vậy." Tên thanh niên khóc lóc, ôm chặt cô gái tên Hồng Liên.

Không khí bi thương bao phủ nơi này, Giang Linh khi nào hai mắt không tự chủ chảy ra hai dòng lệ, bên này mấy tên côn đồ thấy vậy bắt đầu rung rẩy sợ hãi, muốn chạy trốn nhưng lại không thể di chuyển thân thể của mình. Chờ đợi bọn chúng sẽ là sự trả thù mãnh liệt.

Hồng Liên được ôm trong lòng tên thanh niên nhìn thấy cậu khóc lóc vì nàng, đưa bàn tay yếu ớt của mình lên sờ vào mặt hắn. Nở ra nụ cười nhìn tên thanh niên sau đó nhắm mắt, bàn tay sờ mặt hắn xụi lơ hạ xuống.

Ánh mắt tên thanh niên co lại, miệng kiêu tên nàng liên tục." Hồng Liên em sao vậy, đừng hù doạ anh, đừng không thể nào em không thể chết, tại sao chứ tại sao."

Trần Vũ bước đến vỗ vỗ vai tên thanh niên nói." Cô ấy đã chết rồi, cậu không nên quá đau buồn, nếu muốn cậu có thể tự tay giết chết những kẻ đã hại nàng."

Nghe vậy tên thanh niên giật mình sau đó nhìn về hướng mấy tên côn đồ, sự phẫn nộ của cậu không thể kìm chế được, bọn chúng chính bọn chúng là những kẻ hại chết bạn bè cùng với người yêu của cậu.

Trần Vũ tạo ra một cây băng côn, đưa cho tên thanh niên, cầm trên tay băng côn tên thanh niên bước xuống giường, đi từ từ đến gần.

Mấy tên côn đồ sợ hãi, từng tiếng bước chân của tên thanh niên như là trọng chùy gõ vào tâm cang cả bọn.

" Tha...cho...tôi...xin...lỗi.."

" Phanh phanh phanh." Chưa kịp nói hết câu, một trong những tên côn đồ bị tên thanh niên cầm băng côn đánh liên tục.

" Chính là mày thằng chó mày là thằng hại cô ấy, tại sao chứ bọn tao không thù hận gì với chúng mày, vì sao lại giết chết cô ấy." Tên thanh niên tay cầm côn đánh những đòn trời giáng lên thân thể của cả bọn.

Vừa đánh trong miệng còn mắng chửi, bị từng côn đánh lên người, cả bọn kêu la thảm thiết, có thể thấy những vếch thương bị đánh nát ra khiến máu chảy đầy sàn.

Giang Linh ánh mắt lạnh nhạt nhìn, cô không cảm thấy buồn nôn hay thương sót cho bọn chúng, cảm thấy tiếc nuối vì mình không thể tự tay mình giết chết cả bọn để trả thù cho bạn của mình. Trần Vũ không biết lúc nào đi tới ngồi xuống kế bên, ôm cô vào lòng.

" Có thấy sợ không, dù sao đây cũng là giết người chứ không phải là thây ma." Trần Vũ hỏi.

Giang Linh lắc đầu, tựa đầu lên vai cậu trả lời." Không em chỉ cảm thấy tiếc nuối vì không thể tự mình báo thù cho bạn thôi."

Trần Vũ mỉm cười sống trong tận thế, lòng tốt cùng sự lương thiện chỉ có thể khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh, trải qua lần này Giang Linh sẽ dễ dàng tiếp nhận hơn khi lần sau cô sẽ tự tay mình kết thúc một mạng sống.

Bên kia tên thanh niên đánh cũng đã kết thúc, bọn côn đồ bị đánh biến dạng đến mức không thể nhìn thấy rõ ràng, chất lỏng màu trắng cùng màu đỏ của máu tràn ra đầy sàn nhà.

Sau khi đánh xong thanh niên nhìn trên tay băng côn dính đầy máu và bọn côn đồ không còn hình dạng dưới chân. Nước mắt không tự chủ chảy ra, hai tay ôm đầu gào khóc.

" Ahh anh trả thù cho em được rồi, lũ cặn bã này đã trả giá cho việc bọn chúng làm, ha ha ha Hồng Liên bọn cặn bã rác rưởi hại em anh đã giết chết chúng rồi."

Trần Vũ thở dài tên này sắp đến biên giới bị điên rồi, dù sao ai gặp phải chuyện như vậy làm sao có thể chịu đựng được chứ. Kể cả cậu cũng không thể chịu được, nếu Giang Linh bị như vậy có khi cậu còn trả thù điên cuồng hơn bất cứ kẻ nào.

Bước đến bên cạnh tên thanh niên Trần Vũ nhàn nhạt nói." Kẻ thù giết cũng đã giết rồi, bây giờ cậu định làm gì."

Nhìn sang Trần Vũ tên thanh niên ánh mắt ảm đạm xuống, hắn suy nghĩ bây giờ mình nên làm như thế nào, thế giới đã biến thành tận thế, bạn bè cùng với người yêu cũng đã chết hết. Quả thật hắn cũng chả còn gì để sống trên cõi đời này.

" Cha mẹ của cậu thì sao, cậu không định tìm kiếm bọn họ à." Thấy vẻ mặt không còn sức sống của hắn Trần Vũ nhắc nhở.

Tên thanh niên giật mình." Đúng rồi tôi còn cha mẹ cùng với em trai, tôi chưa thể chết được."

" Vậy thì nên mạnh mẽ lên, để bảo vệ những người thân của mình, đừng có tìm đến cái chết dễ dàng đến vậy." Trần Vũ nói.

" Nhưng mà thây ma nhiều đến như vậy, tôi làm sao có thể trở nên mạnh mẽ đây." Tên thanh niên ủ rũ nói.

Trần Vũ lấy ra một cái bao nhỏ chứa đầy nguyên thạch vứt cho thanh niên." Cậu thấy được năng lực vừa rồi tôi tạo ra băng côn không, đây là một trăm viên nguyên thạch thứ này được lấy bên trong não của thây ma." Sau đó Trần Vũ giải thích về nguyên thạch và dị năng cho tên thanh niên.

" Đúng rồi tên cậu là gì, tên tôi là Trần Vũ cô ấy là Giang Linh cô ấy là bạn cũ hồi cấp ba của cô gái tên Hồng Liên đó."

Tên thanh niên giật mình không ngờ gặp được bạn cũ của bạn gái mình, chào hỏi một tiếng sao đó nói." Tôi là Hạo Vân, năm nay hai mươi ba tuổi cảm ơn cậu Trần Vũ vì đã giúp tôi báo thù cho nàng. Nếu như tôi có sức mạnh như cậu thì cô ấy không bị hãm hại đến chết như vậy."

Trần Vũ khoác tay nói." Không sao chỉ là thuận tiện đi ngang mà thôi, bây giờ cậu định rời đi à."

Hạo Vân gật đầu." Tôi sẽ trở về tìm kiếm cha mẹ với em trai của mình, nhà tôi ở nông thôn đi về cũng mất khoản một ngày."

" Vậy thì cẩn thận, để tôi nói cho cậu một tình báo." Trần Vũ ghé sát tai Hạo Vân nói.

Hai mắt hắn sáng lên sau đó cảm ơn cậu, Trần Vũ chỉ qua loa vài câu sau đó trở lại kế bên Giang Linh.

Tặng cho tác một tim và cho tác một bình luận đáng giá, khi nhìn thấy thì tác sẽ có thêm động lực viết tiếp.

Kết chương

18

3

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.