Chương 15 - Đừng Nói Loạn
Trong sơn động, đôi mắt Thần Chết của Vương Khiếu Thiên tại trong màn đen, nếu như cẩn thận chú ý thì sẽ phát hiện ánh mắt màu xám trắng này còn mang theo cả khí tức tử vong khiến cho người ta phải trầm mê.
Phùng Hợp Bà Bà tuy chưa tiếp xúc qua, nhưng chỉ nhìn mấy lần liền đã bị hấp dẫn, bà bà phát hiện ra ánh mắt của Vương Khiếu Thiên như có được một sức mạnh đặc biệt, con mắt màu đỏ máu của Phùng Hợp Bà Bà đã bắt đầu không chịu nổi nữa rồi.
Lúc này Phùng Hợp Bà Bà như bị mê hoặc, muốn ngừng mà lại không được, linh hồn như sắp rời khỏi thân thể của bản thân.
May mắn là Phùng Hợp Bà Bà cũng không phải nhân loại bình thường, tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, vội nhanh lắc lư đầu của mình, sau đó lại dùng xúc tua ngăn cản tầm nhìn bản thân với ánh mắt của Vương Khiếu Thiên, rồi mới nhắm lại hai mắt.
"Ánh mắt thật là lợi hại, ánh mắt của ngươi giống như là có ma lực, ngươi rốt cuộc là như thế nào cải tạo đôi mắt này, so với đôi mắt màu đỏ máu của ta rõ ràng hơn không chỉ một bậc." Phùng Hợp Bà Bà hướng về phía hai mắt của Vương Khiếu Thiên nói, nhưng lần này bà lại không dám nhìn nhìn tiếp vào, chỉ dùng giọng khàn khàn mà hỏi Vương Khiếu Thiên.
"Có thể sống qua đêm nay thì hãy nói đến những chuyện này đi, trước tiến vào huyệt động này xem có nguy hiểm gì hay không. Phía trước giống như là có nước, bà tìm xem có gì có thể uống được hay không."
Vương Khiếu Thiên nói với Phùng Hợp Bà Bà ở bên cạnh.
Bên trong thạch động tối đen không hề có chút ánh sáng. Mặt đất trong hang động tự nhiên này cũng không bằng phẳng, nhưng chúng lại không chút nào ảnh hưởng đến tốc độ di động của hai người Phùng Hợp Bà Bà cùng Vương Khiếu Thiên lúc này.
Tại trong hoàn cảnh tối tăm này, Vương Khiếu Thiên so với lúc ở trong sa mạc ban ngày xem ra còn tinh tường hơn. Hắn rất tự nhiên mà tránh né thạch nhũ mọc từ trên trần huyệt động cũng như đám đá cuội ở dưới chân.
Bước chân của Vương Khiếu Thiên như bay tiến vào trong huyệt động.
Bên trong huyệt động này cũng coi như rộng lớn, có thể để cho người thông qua. Nhưng huyệt động cũng không quá sâu, Vương Khiêu Thiên tiến vào tầm mười thước liền đã đến cuối hang.
Nhưng tại đây Vương Khiếu lại phát hiện ra mấy khối thạch nhũ mọc từ trên trần huyệt động. Trên mỗi thạch nhũ này đều có nước chảy xuống, nhưng lại chẳng thấy nước đọng lại bên dưới, chẳng biết đã chảy xuôi đến chỗ nào rồi.
"Nước, rốt cuộc cũng có nước …."
Vương Khiếu Thiên bước nhanh chạy đến cạnh một tảng đá, hơi ngửa đầu, bắt đầu uống nước nhiễu xuống từ trên thạch nhũ.
Từng giọt từng giọt, nước chảy xuống coi như cũng rất nhanh, không ngừng tiến vào cái miệng đang khô khốc củaVương Khiếu Thiên, nó liên tục chảy xuống cuống họng. Hơn hai mươi giờ vũ trụ trôi qua không có giọt nước nào, giờ phút này có được chút nước ngọt, làm cho toàn thân của Vương Khiếu Thiên cảm thấy vô cùng thoải mái.
Vương Khiếu Thiên ngửa đầu uống đến vài phút mới bắt đầu ngừng lại, hắn lúc này cảm thấy toàn thân vô cùng khoan khoái.
Phùng Hợp Bà Bà cũng khống chế xúc tua rất nhanh di động đến bên cạnh một cái thạch nhũ khác, cũng ngưỡng đầu bắt đầu uống.
Uống một hồi, Phùng Hợp Bà Bà lại lần nữa di động xúc tua, bắt đầu hướng về phía khác của huyệt động mà tìm kiếm.
"Y, trên thạch bích này có bích hoạ, nhưng nhìn hình ảnh lại không rõ lắm. Bên kia còn có một bộ xương sinh vật cùng loại với Viên Hầu, cái thạch động này đã có sinh vật từng tới đây." Giọng của Phùng Hợp Bà Bà từ một phương của huyệt động truyền tới.
Vương Khiếu Thiên bước nhanh tới, ngẩng đầu nhìn bích hoạ trên thạch bích.Bích hoạ này không biết dùng cái gì vẽ lên trên thạch bích. Họa tiết rất đơn giản, chỉ có ba bức.
Trong bức họa đầu tiên chỉ vẽ một mảnh thổ địa, trên bầu trời xuất hiện một vật phi hành cực lớn, bốn phía có rất nhiều sinh vật giống như sâu, đám sâu này không ngừng bổ nhào vào một đám sinh vật ở trên mặt đất.
"Có ba bức họa, bức họa đầu tiên hẳn là miêu tả việc Trùng tộc xâm lấn tinh cầu này." Vương Khiếu Thiên nhìn bức tranh nói.
Trong bức họa thứ hai vẽ một sinh vật cùng loại với nhân loại, nó ở trong sơn động, nằm trên mặt đất, trên người chảy đầy máu, trên mặt đất cạnh nó có một phiến đá, phía dưới phiến đá có hai cái bình.
"Trong bức họa thứ hai này hẳn chính là nói về cái sơn động này, trong sơn động có một sinh vật cùng loại với nhân loại đã bị trọng thương, sắp chết, bên cạnh nó có một phiến đá, phía dưới phiến đá có hai cái bình, có thể là lương thực hoặc là nước, bà tìm thử xem." Vương Khiếu Thiên nói với Phùng Hợp Bà Bà ở bên cạnh, cũng chiếu theo bích hoạ mà chỉ về một hướng của huyệt động.
Xúc tua của Phùng Hợp Bà Bà theo phương hướng chỉ dẫn của Vương Khiếu Thiên nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm.
"A, thực sự có một phiến đá, phía dưới phiến đá có hai cái bình đá, cái bình còn rất ặng, nắp đá được bịt miệng bình vẫn còn rất kín." Phùng Hợp Bà Bà nói xong liền dùng hai cái xúc tua xốc phiến đá nàylên, sau đó quấn lấy hai cái bình, đem hai cái bình đá đến trước người của Vương Khiếu Thiên cùng bản thân bà.
Phùng Hợp Bà Bà dùng xúc tua mở ra trước một cái bình. Một mùi mốc meo hôi thối từ trong bình bay ra. Vương Khiếu Thiên cùng Phùng Hợp Bà Bà liếc mắt vào. Vật nhìn bên trong đã hóa đen xì.
"Bên trong bình đầu tiên hẳn là một loại lương thực, nhưng cái thạch động này lại quá ẩm ướt, cho nên những lương thực này hẳn đã hỏng hết, đã không còn dùng được nữa ." Phùng Hợp Bà Bà vừa nói, lại vừa dùng xúc tua mở ra nắp bình đá thứ hai.
Một mùi rượu nồng từ trong bình bay ra.
Phùng Hợp Bà Bà nhìn nhìn, bên trong bình đá này chứa một chất lỏng màu trắng chỉ còn chừng 1/3 bình.
"Đây chắc hẳn là rượu, xem ra đã bốc hơi không ít, chỉ còn lại cỡ một phần ba, nồng độ hẳn là rất cao, ngươi có thể dùng rượu này làm nhiên liệu nhóm lửa để nướng thịt, nhưng điều kiện tiên quyết chính là có thể tìm ra được thịt." Phùng Hợp Bà Bà dùng xúc tua thử chạm vào chất lỏng bên trong bình rồi nói .
"Đúng rồi, tiểu tử, trong bức họa thứ ba là cái gì?" Phùng Hợp Bà Bà có chút tò mò hỏi Vương Khiếu Thiên.
"Trong bức họa thứ ba này vẽ một ngọn núi hình tam giác, chính giữa ngọn núi có mộtcái ao hình tròn cùng một đống người vây quanh cái ao hình tròn này mà quỳ lạy. Thoạt nhìn thì cái ao hình tròn này hẳn là thần lình của chủng tộc bọn họ. Bức họa thứ ba cùng huyệt động này hẳn không có quan hệ gì, không có chỉ ra trong huyệt động này còn có lương thực nào, thật sự là đáng tiếc." Vương Khiếu Thiên nói.
"Gào khóc" lúc này bên ngoài truyền đến tiếng kêu của Trùng tộc, còn có thanh âm rầm rầm tiếng chân trước của Trùng tộc đập vào cửa đá.
"Nhanh đến cửa hang xem thử, đã đến ban đêm, Trùng tộc đã bắt đầu đi ra ngoài .
Nhìn xem tảng đá chắn miệng hang có đủ rắn chắc hay không, đám trùng tộc đã phát hiện ra chúng ta, hi vọng rằng cái tảng đá kia có thể ngăn cản được đám Trùng tộc này, bằng không thì chúng ta sẽ bị Trùng tộc vào động ăn tươi." Phùng Hợp Bà Bà nói xong, sáu xúc tua liền bắt đầu nhanh chóng di động đến vị trí miệng hang.
Vương Khiếu Thiên cũng đi đến miệng hang. Xem ra tảng đá mà Phùng Hợp Bà Bà đưa cho hắn cũng rất rắn chắc, cho dù đám Trùng tộc ở bên ngoài có nện như thế nà thì tảng đá lớn cũng không chút nào lay chuyển.
"Rầm rầm rầm." Chính là tiếng Trùng tộc nện tảng đá có chút lớn, làm cho người ta nghe được cảm lấy vô cùng phiền muộn.
"Âm thanh này thật sự quá đáng ghét, đám sâu bọ ở bên ngoài thật là đáng chết." Vương Khiếu Thiên thuận miệng nói ra.
"Leng keng, nhận được yêu cầu khiêu chiến của ký chủ, quét tình huống phụ cận phù hợp với nhiệm vụ hệ thống chiến thần, khởi động hình thức nhiệm vụ của hệ thống chiến thần." Vương Khiếu Thiên từ trong đầu nghe được thanh âm của hệ thống chiến thần Lâm Phi biến mất đã lâu vang lên, trong lòng lúc này liền có một loại dự cảm không ổn.
86
3
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
