Chương 13 - Nước
"Kỳ quái, đừng cao hứng quá sớm, ngọn núi này rất có thể có vấn đề. Ta dự tính lộ trình hẳn là phải hơn mười giờ vũ trụ nữa thì mới sẽ gặp núi nhỏ, như thế nào hiện tại đã thấy được.
Đừng chạy nữa…tiểu tử …vẫn còn rất xa.
Thấy vậy chứ cự ly tới ngọn núi kia vẫn còn rất xa, hơn nữa những núi nhỏ này hẳn cũng không phải là thứ mà ta từ trên không trung nhìn qua." Phùng Hợp Bà Bà đối với Vương Khiếu Thiên hô.
"Có núi là được rồi, phỏng chừng bà bà ngươi lúc bay trên trời không để ý thôi, ngươi đã già cho nên con mắt cũng không còn tốt nữa , huống chi ngươi lúc ấy tốc độ bay lại còn lrất nhanh." Vương Khiếu Thiên tuy nói vậy, nhưng cũng nghe theo lời Phùng Hợp Bà Bà mà giảm tốc độ lại, chỉ chạy bước nhanh thôi.
Vương Khiếu Thiên nhìn về phía ngọn núi, lần này hắn đã có mục tiêu, cho nên liền có động lực kiên trì đi tiếp ba giờ vũ trụ nữa.
Đi tới một cái bãi cát, Vương Khiếu Thiên liền từ trên bồn cát nhảy đi xuống.
Đương lúc Vương Khiếu Thiên đi đến gần thì bộ mặt thật của ngọn "Tiểu Sơn" đã khiến cho Vương Khiếu Thiên đã phải trợn tròn hai mắt.
Đây là một bãi xương sinh vật khổng lồ, do mấy trăm bộ xương trắng hợp lại, trên xương không còn vương lại một tí máu lẫn thịt nào, tất cả chúng xếp thành một tòa cốt sơn, làm cho người ta nhìn từ đàng xa ngộ nhận là một ngọn núi .
"Ông trời của ta, cái này căn bản không phải ngọn núi nào, mà chính là một bãi tha ma sinh vật." Vương Khiếu Thiên nhìn nguyên một đám khung xương sinh vật cứng rắn ở nơi đây, trong lòng uể oải .
"Tiểu tử, đừng có ngây người, bà bà ta đã sớm nói, khoảng cách này căn bản không có ngọn núi nào, nhưng do ngươi cứ không tin.
Những xương cốt sinh vật này, xem điệu bộ thì hẳn thời gian tử vong có thể đã tương đối dài. Huyết nhục đều bị gặm sạch, trên xương còn có dấu vết Trùng tộc để lại.
Ngươi nếu không nhanh, không lâu sau thì ngươi cũng sẽ biến thành một đống xương trắng." Phùng Hợp Bà Bà quát Vương Khiếu Thiên.
"Nhiều sinh vật cường đại như vậy mà cũng còn không đánh lại Trùng tộc, chúng ta chết chắc rồi?" Vương Khiếu Thiên lưu lạc tại tinh cầu không biết này cảm thấy tiền đồ xa vời, cách tử vong đã không xa.
"Những xương cốt này đối với ngươi cũng là có chút ít tác dụng đó.
Ngươi đi từ trong đống xương cốt này lấy ra một cây xương tương đối sắc bén mà dùng như trường đao, sau đó lại nhổ xuống một tấm xương phiến lưng hình lõm để sử dụng như chén lấy nước mà dùng. Đừng tiếp tục cảm khái , không đi nữa thì ngươi sẽ biến thành một cái khung xương hình người ở bên trong đám xương cốt này đó.
Ngươi đi không xa nữa thì sẽ có thể thấy được ngọn núi chính thức." Phùng Hợp Bà Bà đối với Vương Khiếu Thiên chỉ điểm.
Vương Khiếu Thiên bò lên trên một cái đầu khung cốt sinh vật khổng lồ, sau đó nhổ xuống một cây răng trước tương đối mảnh, dài tầm hơn một thước, hình dạng giống như một thanh đại loan đao. Bình thường nếu như không cầm nó dùng như đao thì cũng còn có thể dùng như một chiếc quải trượng.
Sau đó Vương Khiếu Thiên lại dùng cái thanh răng trước này, đánh xuống một cái xương cốt phiến hình lõm, rồi trực tiếp để vào trong ngực.
"Đi, tiếp tục đi, lão tử đi đến chết mới thôi." Vương Khiếu Thiên nói xong rồi tiếp tục dựa theo lời của Phùng Hợp Bà Bà chỉ dẫn, tại trên mặt cát tiếp tục hành tẩu.
Vương Khiếu Thiên đi cảm giác toàn thân đau nhức, ánh sáng mãnh liệt chiếu xuống, tại tăng thêm tốc độ chảy mồ hôi, khiến cho Vương Khiếu Thiên miệng đắng lưỡi khô, cảm giác giống như sắp chết khát tới nơi.
"Nguyên lai chết thống khổ nhất chính là không phải hít thở không thông mà chết, mà chính là bị sống sờ sờ khát chết." Vương Khiếu Thiên nghĩ nghĩ rồi nhìn một mảnh cát trắng xoá, cả thực vật cũng đều không có.
"Phía trước núi có nước, ngươi nếu như tiếp tục đi thì có thể uống được nước ngọt, đừng có dừng lại, dừng lại ngươi sẽ vĩnh viễn không đứng dậy nổi, dừng lại ngươi sẽ hướng vận mệnh khuất phục .
Ngươi ngẫm lại ngươi còn rất nhiều tâm nguyện vẫn chưa hoàn thành nha, có người yêu mến, ngươi nếu dừng lại thì sẽ biến thành một đống xương trắng, sẽ không còn được gặp lại người yêu mến." Thanh âm khàn khàn của Phùng Hợp Bà Bà lại truyền đến.
"Nước, nước, Mộ Dung Uyển Nhi, nước…." cuối cùng thì ý chí cầu sinh cũng đã khiến cho Vương Khiếu Thiên tiếp tục di chuyển hai chân, không ngừng lặp lại tiến độ hành tẩu.
Không biết đã qua bao lâu rồi, trong đầu của Vương Khiếu Thiên đã không còn có khái niệm thời gian nữa.
"Phía trước xuất hiện một ngọn núi, lần này là ngọn núi thật sự rồi, tại tăng thêm sức đi tiếp đi tiểu tử." trong tai của Vương Khiếu Thiên lúc này lại truyền đến thanh âm khàn khàn của Phùng Hợp Bà Bà đọng ở trên lưng.
Vương Khiếu Thiên mê mang ngẩng đầu nhìn lên, thấy được một cái dãy núi khổng lồ, xuất hiện ở rất xa phía trước.
"Lần này là dãy núi thật sự rồi, đừng có ngừng lại, tiếp tục đi, rất nhanh sẽ tới rồi." Phùng Hợp Bà Bà tiếp tục cổ vũ Vương Khiếu Thiên.
Một bước, một bước, Vương Khiếu Thiên không ngừng nện bước tiến lên, một tay hắn vừa vịn hàm răng sinh vật như quải trượng, dùng đến nghị lực cuối cùng làm cho hai chân không ngừng phóng đi về phía trước
Một bước, một bước, vì nguồn nước, vì có thể sống tiếp nữa mà đi, Vương Khiếu Thiên không ngừng mà đi về phía trước .
Một giờ vũ trụ trôi qua, Vương Khiếu Thiên vẫn còn tiếp tục đi đi lại lại.
Hai giờ vũ trụ trôi qua, cước bộ vẫn còn chưa có dừng lại, giờ phút này toàn thân của Vương Khiếu Thiên đã không còn chút khí lực nào, hắn chỉ dựa vào vỏn vẹn có dục vọng muốn sống mà kiên trì.
Ba giờ vũ trụ trôi qua, Vương Khiếu Thiên rốt cục cũng đã đi tới dưới chân ngọn núi này. Tới khi hắn đi vào trong núi thì ánh sáng trên bầu trời lúc này cũng đã sắp tắt, ngày dài buồn chán trên tinh cầu này sắp chấm dứt, chuyển sang đêm tối.
Dãy núi chặn ánh sáng lại làm cho Vương Khiếu Thiên cảm thấy được một chút râm mát.
Vương Khiếu Thiên chứng kiến dãy núi này thậm chí có hơn mười ao nước hoặc lớn hoặc nhỏ. Chứng kiến những ao nước cứu mạng này, Vương Khiếu Thiên liền dâng trào cảm giác hạnh phúc dị thường, những ao nước này đối với Vương Khiếu Thiên lúc này so với bất luận thứ cao lương mỹ vị nào cũng hơn nhiều lắm, chính là ngay cả mỹ nữ lõa thể có đứng trước mặt thì hắn cũng chẳng quan tâm, Vương Khiếu Thiên do dự một tí nhìn ao nước rồi chạy nhanh tới.
Hắn ném quải trượng sang một bên, ngồi xổm xuống, hai tay rất nhanh vùi vào trong ao nước, muốn nâng nước lên uống.
Hai tay vừa đụng bên miệng, vừa muốn uống hết.
"A" hai cái xúc tua của Phùng Hợp Bà Bà nguyên bản quấn ở bên hông Vương Khiếu Thiên, rất nhanh đã quấn ở trên hai tay của Vương Khiếu Thiên, lại duỗi ra một cây xúc tua, dùng xúc tua giác hút nhẹ nhàng một chút nước ở bên trong ao.
Sau đó hai cái xúc tua của Phùng Hợp Bà Bà quấn đầy cánh tay của Vương Khiếu Thiên.
Vương Khiếu Thiên cảm giác cánh tay mình giống như bị xâu dây thừng vậy, rất nhanh bị cuốn lại, lực lượng lớn đến mức mà hắn căn bản không thể khống chế được hai tay của mình nữa.
Vương Khiếu Thiên trơ mắt nhìn nước hứng ở trong tay, "Rầm" một tiếng, lại rơi xuống ao.
"Ngươi làm gì không cho ta uống nước."
"Nước này có hàm lượng khoáng vật vượt chỉ tiêu , ruột non của ngươi căn bản hấp thụ không được những khoáng vật chất đặc thù ở trong đó, uống xong thì không đến một giờ vũ trụ sau thì ngươi sẽ chết." Thanh âm Phùng Hợp Bà Bà khàn khàn tại bên hông vang lên.
"Coi như là một giờ vũ trụ sau chết thì ta cũng muốn uống." Vương Khiếu Thiên thử dùng đầu, eo ghé vào bên cạnh ao nước, nhưng sáu xúc tua của Phùng Hợp Bà Bà giờ phút này đã quấn đầy toàn thân của Vương Khiếu Thiên, đừng xem mấy xúc tua này mảnh, nhưng lực lượng của chúng lại vô cùng lớn, Vương Khiếu Thiên căn bản kháng cự không được lực lượng của mấy cái xúc tua này.
Phùng Hợp Bà Bà dùng xúc tua khống chế chân của Vương Khiếu Thiên đi, để cho thân thể Vương Khiếu Thiên rời xa cái ao này, một cây xúc tua còn đặt lên thanh xương răng quái vật treo trên lưng của Vương Khiếu Thiên.
77
1
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
