ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3 - Chương 3: Phải Nhanh!

Chương 3: Phải nhanh!

Sáng hôm sau, Diệp Tư Phàm chầm chậm mở cửa rồi bước ra sân, hai mắt đỉnh lấy quầng thâm đen xì trông như con gấu mèo bởi vì đêm qua hắn không tài nào ngủ được.

Giờ nghĩ lại, lúc đó vì lý do nhà nhỏ nên hai người đành phải chung nhau nằm một chiếc giường. Mà, với một tên trạch nam như hắn thì lấy đâu ra dũng cảm đó? Thế là hai người giằng co mãi rồi cuối cùng cái lý do nam nữ thụ thụ bất phân của hắn cũng bại dưới cái khoanh tay phồng mồm nhìn chằm chằm hắn của Tiểu Khiết. Hai người nhìn nhau một hồi rồi sau đó hắn gục: Hắn bại dưới sự manh cực độ của nàng.

"Hít...hà..."

Vừa hít một hơi sáng sớm cho tỉnh ngủ thì bỗng dư quang thấy một cái thân ảnh đang lụi cụi đằng trước.

"Buổi sáng tốt! Ngươi làm gì thế Tiêu Khiết?" Hắn tiến lên chào hỏi.

"Ừm..ưm." Tiêu Khiết khoa tay múa chân chỉ vào cái giỏ đeo lưng rồi lại chỉ vào cái túi bên hông.

"Ngươi đi kiếm thức ăn?"

"Ưm ưm." Tiêu Khiết lắc đầu khoát tay, sau đó nàng mở giỏ ra. Bên trong chứa lấy hơn phân nửa giỏ toàn là vài loại thảo dược và hoa tươi.

"À, ngươi là chuẩn bị mang đi bán kiếm tiền?" Diệp Tư Phàm tỉnh ngộ.

"Ưm ưm." Tiểu Khiết gật đầu.

"Vậy được rồi, đưa đây ta xách hộ cho." Diệp Tư Phàm vừa với tay ra định xách hộ thì Tiểu Khiết khoát tay rồi lùi lại, sau đó nàng giơ tay phải lên rồi dùng tay trái đập vào chuột tay phải biểu thị: Ta khỏe, ta xách được!

"Cứ đưa đây ta xách hộ cho, khí lực của ta lớn hơn của ngươi. Vả lại, ta cũng là ăn nhờ ở đậu ở nhà ngươi. Ngươi không định để cho ta thành tên ăn bám đấy chứ?" Diệp Tư Phàm lần nữa tiến lên đoạt, lần này Tiểu Khiết không giành nữa mà chầm chậm đưa cho hắn.

Thành công vác giỏ xách lên vai, sau đó Diệp Tư Phàm đi lên phía trước.

"Đi thôi!"

Đứng từ sau nhìn bóng lưng Diệp Tư Phàm, Tiểu Khiết bất đắc dĩ cười khổ rồi sau đó mỉm cười vui vẻ đuổi theo.

"Ưm!"

....

Nhà của Tiểu Khiết là nằm ở trong rừng nên đường từ đó đến làng gần nhất cần đi khá xa, nên trên đường đi hai người nhàm chán cũng sẽ ngẫu nhiên tán gẫu với nhau mặc dù chủ yếu là Diệp Tư Phàm mở miệng.

"...là như vậy!"

"Ừm."

"À mà, Tiểu Khiết này?"

"Ửm?"

"Cái lần mà ngươi cứu ta về ấy, tại sao trên người ta vết thương lại biến mất hết vậy? Rõ ràng trước đó ta đã bị xước trên người vài chỗ mà?" Nói đến chỗ này Diệp Tư Phàm hơi nghi hoặc, vấn đề này ngược lại hôm qua hắn quên hỏi nàng.

"Ưm ưm." Nói xong Tiểu Khiết tiến đến phía trước Diệp Tư Phàm xòe bàn tay ra, sau đó,chờ vài giây sau một luồng ánh sáng màu trắng tinh bắt đầu tụ tập lại ở lòng bàn tay Tiểu Khiết. Nó du động xoay tròn lại tạo thành hình giống một cơn lốc xoáy mỏng manh.

Nhìn vậy Diệp Tư Phàm trợn mắt hốc mồm. Hắn vẫn cứ nghĩ nàng là một người bình thường, thế còn chuyện gì đang xảy ra ở đây đây? Cái thứ ánh sáng màu trắng này là chuyện gì xảy ra? Uy, tác giả, ngươi ra đây làm rõ phát xem nào? /(Ta có biết gì đâu?)/

Khó tin nhìn xem cái thứ ánh sáng này, rồi lại ngước nhìn lên Tiểu Khiết.

...

"Ma thuật?" Nghẹn nửa ngày Diệp Tư Phàm mới dùng ngón tay chỉ chi vào luồng sáng trắng nặn ra được hai chữ, mặt ngơ ngác như vừa từ trên núi xuống.

Cũng không thể trách hắn được a. Là một thanh niên năm tốt được tẩy não bằng khoa học hiện đại mười tám năm thì điều này cơ hồ là phi Logic. Cơ mà nghĩ lại, đến xuyên không ta còn thấy qua, mà chính bản thân là người trải qua đây thì trông thấy cái này đã là gì?

Nghĩ nghĩ, Diệp Tư Phàm cũng lại thấy cái luồng ánh sáng này cũng chỉ như vậy thôi.

Lẳng lặng nhìn thêm vài giây, rồi, dường như có một thứ gì đó như bị kìm nén cuối cùng được bộc phát ra chạy ngang qua não Diệp Tư Phàm một hàng chữ: Lão tử Kim Thủ Chỉ đâu?

...

Cửa làng, hai thân ảnh chầm chậm đi vào, một nam một nữ. Nữ mặc một bộ áo choàng mũ che đi mặt, nam thì mặc một bộ đồ hơi rách được khâu lại khá tỉ mỉ thất tha thất thểu lung lay đi như một cái xác không hồn. Đó là Tiểu Khiết và Diệp Tư Phàm.

Từ lúc ngộ ra là mình chưa gặp Kim Thủ Chỉ thì trên đường đi Diệp Tư Phàm bắt đầu đủ loại câu thông; nào là hệ thống ơi, bàn tay bàng ơi, lão gia gia ơi, ,,, rồi đến những hành động điên khùng như: phun tơ, Hulk thích đập phá, kameha, phân thân chi thuật, tru tiên kiếm trận,... một loạt các cử chỉ vô nghĩa khiến một bên Tiểu Khiết ngoài xấu hổ ra thì chỉ có xấu hổ. Cái ánh mắt người qua đường nhìn khiến nàng hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. Nàng không trách móc về những hành động này của Diệp Tư Phàm mà chỉ cúi đầu đi, mặt đỏ bừng.

Không thấy Kim Thủ Chỉ hiện ra khiến Diệp Tư Phàm thất vọng tột cùng, hắn vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn trời: Lão thiên, ta biết kiếp trước ta thường hay nói nghịch thiên nhưng lão cũng không cần phải cho là ta nói thật chứ? Ta chỉ đùa thôi mà...thôi được rồi, ta nhận mệnh, ta Diệp Tư Phàm biểu thị muốn về nhà... Nhưng không ai đáp lại cả.

"Haizz, tốt thôi, ít nhất ta còn cái đầu này và còn Tiêu Khiết. Đúng không nhỉ Tiểu... ủa?" Đang nói dở bỗng Diệp Tư Phàm im bặt, xung quanh hắn không thấy Tiểu Khiết đâu. Mặt mộng bức, hắn cứ như vậy đứng giữa đoàn người đi đi lại lại, đi đi lại lại...

Một bên khác, Tiểu khiết đang vừa đi vừa cúi đầu như đang suy nghĩ gì.

Bỗng, nàng đập đầu vào một cái lưng của ai đó rồi ngã ngửa ra đằng sau, cú ngã khiến cái mũ rơi ngửa ra sau lộ ra gương mặt nàng.

...

"Tiểu Khiết! Tiểu Khiết! Ngươi đâu rồi!..."

Diệp Tư Phàm vừa đi vừa la to. Hắn không nghĩ rằng cả hai vừa mới còn đi sát nhau mà giờ đã không thấy rồi, thật đúng là vi diệu!

"Xin hỏi! Vị huynh đệ này, ngươi có thấy một cô gái mặc áo mũ chùm màu nâu không? Nàng cao khoảng chừng này này..." Diệp Tư Phàm hỏi một người qua đường.

"Không, ta không thấy."

"Đa tạ."

"Xin hỏi, vị huynh đệ này...."

"..."

"Ừ, đúng rồi, ta thấy hình như nàng vừa mới đi vào cái ngõ kia kìa."

"Đa tạ huynh đệ."

Chắp tay đa tạ xong Diệp Tư Phàm theo lời người qua đường tìm đến cái ngõ nhỏ mà hắn nói đã thấy có người mặc áo mũ chùm đi vào.

"Sao lại đi lạc vào đây được nhở?"

Đang đi thẳng, bỗng Diệp Tư Phàm nghe thấy tiếng mắng chửi.

"Con khốn này, mày có buông tay ra không thì bảo, không buông tay tao đá chết mày."

"..."

"Ai mà lại xui xẻo như vậy?" Lầm bầm một câu nhưng theo bản năng Diệp Tư Phàm lại tiến đến tiếng mắng chửi đó.

Vượt qua hai cái ngõ hẻm, còn đang tò mò tiếng mắng chửi thì sau một bước rẽ Diệp Tư Phàm trông thấy một người trung niên cao to đang ra sức đá một người mặc áo choàng. Thấy vậy, Diệp Tư Phàm chết lặng, người đang bị đá, dù không nhìn rõ mặt nhưng dựa vào tóc loạn xạ trên mặt đấu màu trắng không cần nói Diệp Tư Phàm cũng có để đoán được đây là ai. Không phải Tiểu Khiết thì còn ai vào đây nữa.

"Buông sợi dây chuyền đó ra con khốn." Tên trung niên vẫn còn đang tiếp tục đá, miệng không ngừng chửi rủa đòi sợi dây chuyền trên tay Tiểu Khiết.

Mắt nhìn, sợi dây truyền này là Diệp Tư Phàm đưa cho Tiểu Khiết cầm bảo nàng đây là thay tiền ở nhờ, sau này khi nào hắn kiếm được tiền sẽ chuộc lại.

"Dám đụng bẩn áo tao, kêu mày đền bù thì không đền bù, còn lì lợm."

Tên trung niên ở đâu ra là bẩn áo. Hắn bị Tiểu Khiết đụng vào lưng ban nãy cơ hồ không bị sứt mẻ gì cả, hắn thấy gương mặt Tiểu Khiết dưới áo mũ ngã ra đẹp mắt, định bắt đi nhưng khi nhìn thấy vết vẹo trên mặt nàng thì hắn lại ngay lập tức xụi mặt. Với một kẻ như hắn nếu muốn bao nhiêu cô nương thì không phải là có bấy nhiêu? Vì thế hắn truy cầu hoàn mỹ. Nhưng, việc nhìn thấy vết sẹo trên mặt Tiểu Khiết lại khiến hắn như ăn vào bãi phân nên hắn không chút lưu tình khi dễ nàng. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy sợi dây chuyền rơi ra sau khi hắn chụp lấy cái túi đựng tiền của nàng. Lúc đó ,con tiện nhân này còn lao lên cắn vào tay hắn giành lại sợi dây chuyền ôm vào người, nhất quyết không đưa ra? Thử hỏi ai có thể nuốt trôi khẩu khí này?

"Con khốn! Hửm?"

Đang mải đá, bỗng từ bên phải truyền đến một tiếng la lớn.

"Con m* n*! Ngươi dừng tay lại ngay!"

Ngoảnh sang, một thanh gậy gỗ cơ hồ là ngay lập tức đập thẳng vào mặt hắn. Cú đập bất ngờ nên hắn không kịp phòng bị, máu mũi không cần tiền chảy ra như nước, hắn ngã quỵ xuống. Tiếp theo, một phát gậy nữa mạnh mẽ lao thẳng vào cánh tay hắn đang dùng để che máu mũi.

"Crắc!" Tiếng xương gãy.

"Khặc! Khục! A!"

"Com m* n*! Dám đánh nàng! Dám đánh nàng!.." Lúc này Diệp Tư Phàm như là bị điên, hắn phang thật lực, phang hết sức, phang không biết trời đất đâu nữa. Hắn chỉ cần biết là phải phang tên này thôi.

"Cách! Cách! Cách!..." Tiếng giữa Gỗ và xương va chạm lẳng lặng vang lên trong cái ngõ hẻm này, tên trung niên đã nằm im không phản kháng.

"Hờ! Hờ..."

Phang mỏi mệt xong, Diệp Tư Phàm thở dốc. Sau đó, mặc kệ tên trung niên, Diệp Tư Phàm ném nhanh thanh gậy gỗ dính đầy máu ra ngoài rồi chạy đến chỗ Tiểu Khiết đang nằm. Cẩn thận đỡ nàng lên sau đó, cơ hồ bằng tốc độ nhanh nhất cuộc đời này, hắn chạy ra khỏi ngõ tìm y quán. Trong ngực, bị đánh chảy máu mặt Tiểu Khiết gian nan mở mắt ra cười vui vẻ, sau đó nàng chậm chạp móc ra từ trong ngực một sợi dây chuyền có hình viên ngọc màu đen giơ lên trước mặt Diệp Tư Phàm, nhưng dường như cánh tay bị chấn thương nên nàng chỉ giơ đến một nửa lại bị đau hạ xuống. Miệng cười cười, giống như nàng không thấy đau một dạng mà chỉ lo đang khoe khoang với Diệp Tư Phàm rằng nàng có thể thành công bảo vệ dây chuyền của hắn đó, thấy nàng lợi hại không?

Mắt ửng đỏ Diệp Tư Phàm tăng nhanh tốc độ, hắn không dám ngảng đầu xuống nhìn nàng bởi vì hắn sợ một khi cúi xuống thì hắn sẽ khóc, Mà một khi khóc thì sẽ không thể nhìn rõ đường. Nàng cũng chỉ còn nhỏ tuổi thôi mà đã bị hành hạ dã man như này rồi. Diệp Tư Phàm hận không thể giết chết tên trung niên kia, giờ phút này hắn nào còn nửa điểm bộ dáng lúc mới bị xuyên không đến nữa.

"Cố lên Tiêu Khiết! Cố lên!..." Ban nãy khi bị đánh hắn thấy nàng bị đá rất nhiều lần vào đầu, tình trạng của nàng giờ đang rất xấu. Nóng máu, hắn gầm lên.

"Cái con m* n* tránh ra hết cho ta!"

Đám đông vì bị giật mình mà theo bản năng tự nhường ra lối đi.

Đang chạy, mắt đảo xung quanh tìm y quán nhưng Diệp Tư Phàm vẫn không quên nói chuyện với Tiểu Khiết.

"Tiểu Khiết, giữ tỉnh táo, không được phép ngủ bây giờ! Ngươi phải giữ tỉnh táo, ngươi phải giữ...ngươi phải giữ... ta còn chưa thổ lộ với ngươi nữa mà...ngươi...ngươi không được đi..." Giọng hắn nghẹn ngào. Giờ hắn thực sự sợ. Từ cái ngày mà hắn được phép ở lại nhà nàng hắn đã xem nàng như gia đình mình rồi. Mặc dù mới chỉ có ở với nhau chưa tròn một ngày hắn đã bị sự tốt bụng, dễ thương, sự chăm sóc, sự quan tâm của nàng đánh đổ hắn, là nàng đã cho hắn hơi ấm khi hắn còn đang lạ lẫm với thế giới này. đêm qua hắn vẫn còn nhớ nàng vì hắn mà nửa đêm thức khuya dậy xem xét bản thân, nhường cho hắn cái chăn duy nhất để hắn khỏi lạnh,... Hắn thật không biết mình phải làm gì nếu nàng ra đi, ở một mình trong cái thế giới lạ lẫm này?

Hết chương! Cầu like cầu theo dõi!

3

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.