Chương 27 - Hay Là Ngươi Chịu Khó Hy Sinh Chút Nhá
Sờ sờ khuôn mặt của mình rồi làm thử vài động tác cơ mặt, Thiên Lâm xác nhận chính mình không nhìn lầm.
Tẩy cân phạt tuỷ sau đó, cậu cao lớn hơn một chút, đại khái lớn 5CM dáng vẻ.
Vốn là tướng mạo của hắn liền đã vô cùng xuất chúng, thuộc về loại kia mỉm cười cũng làm cả đống cô nàng chạy theo, ngoắc tay 1 cái tay một cái có thể bắt được một mảng lớn 20 tuổi tỷ tỷ tâm, nhưng là cùng bộ dáng bây giờ hoàn toàn không thể so sánh.
Làn da nguyên bản màu lúa mì do trước đây thường phơi nắng bây giờ lại giống như được dưỡng bởi thượng hạng ngọc trai ngàn năm, da thịt óng ánh không tì vết, thậm chí còn hiện ra nhàn nhạt lộng lẫy.
Con mắt từ nguyên bản con ngươi màu đen tuyền thì giờ chuyển thành mộng ảo con ngươi màu nâu sẵm, tóc cũng là biến thành cùng màu, thế nhưng là không hiện một tia cổ lỗ, trái với màu đen thông dụng thì bây giờ màu tóc nâu cho người ta một loại tiên bên trong tiên khí cảm giác. Không chút nào khoa trương mà nói, tóc hắn dài thêm chút thêm chút, đem tổng thể khuôn mặt che khuất, tuyệt đối có thể ra đường giả làm tiểu cô nương dụ dỗ mấy thằng trai tơ dư sức.
Mày kiếm mắt sáng, rất có lập thể cảm giác ngũ quan, ngũ quan theo nguyên bản thanh tú đã biến thành bây giờ kinh diễm, chỉ để cho người nhìn một chút liền không rời nổi mắt, trên khuôn mặt trắng noãn mang theo nhè nhẹ cao lãnh, cả người tản mát ra một loại trích tiên một dạng khí chất.
“Wowww~!!!"
Vốn là hắn không có loại cảm giác này, đi tới trước gương lần đầu tiên, nhưng mà hắn quay lại thấy Bỉ Bỉ Đông si hán nhìn mình xong hắn theo bản năng mỉm cười, cả người khí chất trong nháy mắt xảy ra thay đổi, Bỉ Bỉ Đông nhìn hắn hô hấp dồn dập lên, nói như thế nào đây, Thiên Lâm bộ dáng bây giờ, chỉ cần nở nụ cười liền có một loại đang câu dẫn người cảm giác.
“Khụ khụ, Đông nhi có gì sao? Làm gì nhìn ta châm chú thế?"
Vì để cho mình xem đứng đắn một chút, Thiên Lâm làm ra một mặt thiên hạ ai chớ gần, hai tay hơi chắp sau lưng, kỳ thực nội tâm của hắn tại cuồng tiếu.
Dù sao, dù sao kiếp trước nhan tri hắn cũng thuộc dạng được, chưa tới cái ngưỡng gọi là HotBoy, không ngờ bây giờ cũng có cái ngày này, hắn thành soái ca! người đều thích chưng diện, nam hay nữ vậy đều như thế, ai không hy vọng chính mình soái một điểm, đẹp một điểm, hắn cũng không ngoại lệ, thay đổi xong nhìn tự nhiên vui vẻ.
“Lâm nhi, là~là ngươi?” Bỉ Bỉ Đông bị gọi liền hoàn hồn lại vấn đạo.
“Còn nhớ ta nói mình không tới từ mảnh đại lục này chứ?” Thiên Lâm mỉm cười nói khẽ.
“Nhớ” Bỉ Bỉ Đông vẫn nhớ như in cái đêm hôm ấy, khi mà Thiên Lâm bộc bạch với cô.
“Đây mới là hình dáng của ta, phải mất 6 năm hơn để ta có thể khôi phục lại hình dạng của mình” Thiên Lâm nói dối không chớp mắt.
“Đây là hình dáng thật của ngươi??? Quá~quá đẹp rồi, kiểu này thì khi ra đường ngươi sẽ bị bắt cóc mất” Bỉ Bỉ Đông say mê nhìn Thiên Lâm.
“Thế nào? Như thế này có xứng với ngươi không?” Thiên Lâm tiến lại gần, dồn Bỉ Bỉ Đông vào tường rồi đặt 1 tay lên tường kề mặt sát vào mặt Bỉ Bỉ Đông, nói khẽ.
“Ta~ta mới cảm thấy không xứng với ngươi” Bỉ Bỉ Đông quay đầu sang một bên không dám đối diện Thiên Lâm.
Đúng lúc này, tiếng cửa chính được mở ra, Tuyết Mai đi vào nàng nhìn thấy một cái xa lạ tóc nâu tiểu hài đang muốn cưỡng hôn Tiểu Đông nhi nhà mình, bởi vì Thiên Lâm đang đưa lưng về phía Tuyết Mai nên cô không nhận ra được.
Cộng thêm việc chiều cao của Thiên Lâm cũng
có biến hoá trở nên cao lớn hơn nguyên nhân
nên cô hoàn toàn thấy rõ bộ dáng của hắn, bởi vì bóng lưng của Thiên Lâm cùng mình phía trước có khác biệt rất lớn.
Nghe được động tĩnh từ cửa ra vào, Thiên Lâm ngẩng đầu lên quay lại nhìn Tuyết Mai, mỉm cười nói.
“Mẹ, ngươi về rồi ah?”
Tuyết Mai nghe được tiểu hài trước mắt gọi mình là mẹ liền trong nháy mắt, một mặt không thể tin được.
“Ngươi~ngươi là Tiểu Lâm Nhi?”
“Vâng, mẹ, là ta”
Ngạc nhiên là thế bất quá cô rất nhanh liền bình phục tâm tình của mình, cô biết Thiên Lâm thần bí nhưng không nói ra, bộ dáng thay đổi thì thế nào, vẫn là con của cô, vẫn là đứa bé chính cô sinh ra, chỉ là bây giờ biến đẹp mắt như vậy, về sau sẽ không biết hại bao nhiêu tâm thiếu nữ đây. bất quá cô vẫn tò mò là làm sao Thiên Lâm lại đổi nhiều đến vậy.
“Tiểu Lâm, sao ngươi lại thay đổi nhiều vậy, có thể nói ta nghe không?”
“Cũng không có gì, lần trước mượn được Hồn Lực tu luyện phương pháp từ hồn điện, cảm thấy tốc độ tu luyện không tới đâu cả, ta liền dựa theo phương pháp đó tự sáng tạo cho mình một phương pháp mới, phương pháp này sẽ kích tế bào trong người để tạo ra hồn lực, rồi sẽ vô tình tống những chất cặn bã trong người đi, ngươi có thể gọi đó là tẩy cân phạt tủy!” Lại một lần nữa khi mà giải Oscar nợ Thiên Lâm một lần trao giải khi mà cậu khĩ lý do để bào biện không chê vào đâu được.
“Tự sáng tạo phương pháp tu luyện? Nhi tử ngươi đúng là thiên tài” Tuyết Mai biết nhi tử mình bất phàm, cô liền không tự chủ được nhảy cẫng lên, thế nhưng cô dù gì cũng đã từng ở Lam Điện Bá Vương tông, Hồn Lực tu luyện phương pháp là tông môn mệnh căn, được không biết bao nhiêu thế hệ trước dày công tạo thành nên không phải muốn truyền là truyền, việc Thiên Lâm tiện tay tạo ra có thể nói là bất phàm hoặc là bây giờ ở thế hệ cậu không ai làm được, nhưng cô cũng không hỏi vấn đề này làm gì.
Bỉ Bỉ Đông ở kế bên cũng trợn mắt vì sự trở mặt của Thiên Lâm, cô biết đúng là Thiên Lâm có nghiên cứu Hồn Lực tu luyện phương pháp nhưng đó không phải mượn từ hồn điện, hắn đang nói thật 7 phần, nói dối 3 phần.
“Hihi, Tiểu Lâm Nhi tối nay ôm mama ngủ nhá, lâu rồi ngươi không ôm mama ngủ, nay mama rất muốn ôm ngươi ngủ đấy” Tuyết Mai vui vẻ chạy lại nhéo mặt Thiên Lâm rồi ôm vào lòng.
“Được rồi, được rồi, mẹ đừng có xưng mama, ta không còn nhỏ nữa” Thiên Lâm hơi đẩy Tuyết Mai ra để lấy không khí, rồi thoả hiệp.
“Tiểu Lâm tuyệt nhất, nay chúng ta đi ăn trước nhé” Tuyết Mai ôm Thiên Lâm không rời tay.
“Vâng vâng nhưng trước tiên đi Nặc Đinh Học Viện đã, chúng ta đăng kí xong rồi đi” Thiên Lâm vấn đạo.
“Tốt, đi thôi” Tuyết Mai bồng Thiên Lâm lên đi khỏi cửa, Bỉ Bỉ Đông cũng cười khổ chạy theo.
….
Quả như không ra khỏi Thiên Lâm sở liệu.
Dựa vào nhan tri của hắn lúc này thì tần suất quay đầu lại rất cao, cộng thêm việc bị Tuyết Mai bế trên tay làm cho người ta mang đến cảm giác khả ái tiểu bảo bảo.
Thiên Lâm vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Tuyết Mai, cậu liền chạy lại tiệm bán đồ chơi gần đó, mua 1 cái mặt nạ gỗ gần đó, mặt nạ rất đơn giản chỉ có 2 cái hốc mắt để nhìn thấy bên ngoài, loại mặt nạ này rất hợp gu cậu.
Thế là cậu quyết định, móc quỹ đen mua cái này 10 đồng hồn tệ, từ xa đi tới Tuyết Mai thấy Thiên Lâm mua mặt nạ rồi đeo lên mặt, cô suy nghĩ tại sao cậu lại làm vậy, bỗng nhiên cô giật mình nhớ lại tần số ánh mắt nhìn Thiên Lâm có thể nói chỉ cần một chút nữa là đủ 4 chữ số… giống như có tiếng sét trong đầu cô, cô vội vàng nhìn xung quanh, rồi chạy vào tiệm quần áo gần đó bỏ 1 đồng kim hồn tệ mua cho Thiên Lâm cái áo khoác có mũ trông dài cộm rồi vội trồng vào người Thiên Lâm, lấy mũ sau đội lên cho hắn rồi thắt dây lại, có thể nói bây giờ không một ai nhìn ra hắn là ai.
“Mẹ , ngươi làm gì vậy” Tiếng nói Thiên Lâm khàn khàn từ trong mặt nạ vong ra.
“ Cho mama xin lỗi, là mama không chú ý, để nhiều như vậy cặp mắt nhìn ngươi, ngươi không thoải mái đúng không? Cũng tại mama còn không nghĩ tới ngươi dáng vẻ này, mặc lại bộ quần áo trước đó lộ ra nhiều thịt như thế, thật là nhìn ngươi đi bây giờ da còn trắng và đẹp hơn mama với Đông nhi cộng lại, không sợ bị người bắt cóc a? Nếu lỡ ngươi bị bắt cóc thì sao?” Tuyết Mai sốt sắng nói, trước đây vì nghĩ Thiên Lâm là con trai nên cô thường mua cho cậu những bộ quần áo ngắn tay, là những kiện trang phục hết sức phổ thông, không thể bình thường hơn.
Bây giờ Thiên Lâm thay đổi, cô còn phải suy tính lại từ đầu, nên bắt đầu mua cho những bộ tay dài cho Thiên Lâm, nữ hài tử khả ái là chuyện bình thường, nam hài tử khả ái mới là hàng hiếm, cho nên nam hài tử thì thế nào, nam hài tử đi ra ngoài càng phải bảo vệ tốt chính mình!
Bây giờ cô bỗng sót cho những lần Thiên Lâm cố gắng tu luyện, rồi những lần chiến đấu, dựa vào lần trước chiến đấu và dức khoát kết thúc sinh mạng một hồn tông có thể thấy được đó không phải lần đầu tiên Thiên Lâm giết người, xong trận chiến là Thiên Lâm bất tỉnh do cạn kiệt hồn lực, nếu mỗi lần chiến đấu xong Thiên Lâm đều như vậy thì cô đau lòng chết.
Cô kéo Bỉ Bỉ Đông ra một góc, ngồi tâm sự “Tiểu Đông Nhi ta nghĩ chúng ta cần bàn bạc, ngươi nói Tiểu Lâm bây giờ biến đẹp mắt như vậy, hắn còn cần tiếp tục tu luyện sao?”.
Bỉ Bỉ Đông cũng bất ngờ với lý do mà Tuyết Mai kéo mình đi, nhưng hồi tưởng những cặp mắt nhìn Thiên Lâm, có yêu mến, có ghen ghét, thậm chí có cả tham lam, nàng liền đáp: “Ta nghĩ hẳn là, dựa vào ta hiểu hắn thì hắn có dục vọng truy cầu danh vọng rất cao, cuộc sống bây giờ cứ phải che che lấp lấp ta nghĩ hắn rất ghét điều đó, ta nghĩ hắn đang cố trở nên mạnh lên từng ngày”.
Tuyết Mai cũng cảm thấy thế, mặc dù Thiên Lâm luôn tỏ ra bình thường với cuộc sống hiện tại, nhưng với thiên phú của Thiên Lâm và sự thần bí của nó, cô cũng nghĩ Thiên Lâm không phải người cam chịu, thế nhưng với cương vị của một người làm mẹ, cô cũng con mình được sung sướng không phải suốt ngày đánh đánh chém chém, cô liền nói lên suy nghĩ của mình “Ta thì cảm thấy không cần, hắn hiện tại cũng đã có thể dựa vào khuôn mặt ăn cơm đi, nhìn thấy hắn cái kia bộ dáng, tại như vậy cố gắng tu luyện ta còn thực sự không nỡ, Tùy tiện tu luyện một chút liền xong việc, hay là Đông Nhi chúng ta thương lượng chút nhá, ngươi chịu khó hy sinh cố gắng một điểm, về sau dứt khoát nhường ngươi bảo hộ hắn, thế nào?” Tuyết Mai chụp vai Bỉ Bỉ Đông cặp mắt sáng rỡ nhìn cô.
Bỉ Bỉ Đông: .....
P/s: Yêu cầu tương tác, không tương tác đóng truyện tự mình đọc... qua viết Pokemon tiếp.
304
10
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
