Chương 8 - Mỹ nhân gia nhập, và suy nghĩ "đen tối" của các ông mày râu
- Uầy, sức mạnh của con gái thật đáng sợ…
- Còn phải nói? Con bé nhà ông đánh thì tôi cũng nát xương chứ giỡn hoài!
Vừa kiểm tra tiến độ sửa chữa, Martin nói chuyện với Silvers về cách María “thuyết phục” được năm cô gái kia tham gia. Ba ông già ngồi hù dọa, đe nẹt cả buổi không si nhê, lái chính xuống khua môi múa mép chút đỉnh đã thành công. Lúc xuống cởi dây trói, ông bắt gặp ánh mắt vẫn còn đang thất kinh của các nữ tù. Hỏi ra mới biết họ chưa từng thấy người con gái nào cơ bắp cuồn cuộn, lời nói đáng sợ như vậy. Nghe thế, thuyền trưởng và những người đi theo hiểu ngay. Đã đi trên cái tàu này, không ai không biết “cô chủ” nhà Majorca khỏe thế nào. Kể cả giông mạnh, cô ấy vẫn một mình giữ tay lái, dù mấy lúc như thế có khi phải huy động tới năm, sáu người.
Kiểm tra tầng thần cơ, thuyền trưởng thấy hầu hết thiệt hại đã được khắc phục tại chỗ, tốc độ nhanh đáng kinh ngạc đối với một tàu cướp biển. Các bệ gỗ lớn vốn dùng đặt pháo bị bắn hỏng buộc phải về cảng thay mới, nhưng đối với các tấm gỗ, có thể sửa tạm thời bằng cách tháo hẳn mấy mảng ván chỗ đó ra, đóng tấm mới vào. Do gỗ làm tàu đã có tuổi thọ “sóng gió” khá lâu, cũng chẳng phải khỏe khoắn gì nữa, nên coi như có lý do bảo trì luôn. Các tấm dài ngoằng được đóng từ cả hai phía – ngoài kia có người ngồi trên xuồng được hạ ngang xuống để làm việc. Sửa chữa một hồi, mấy chỗ bị bắn thủng lại nhìn như mới. Các mảnh vụn vỡ, dầm gỗ và mạt cưa được gom lại, để sang góc riêng, không vứt xuống biển.
Theo sau ông, Giusepp và hai người hầu gái của công chúa Elena, cũng như khoảng mươi người khác, xuống để hỗ trợ dọn dẹp. Năm người họ đã rất sốc khi thấy thuyền trưởng xắn tay áo vô cưa ván như thủy thủ bình thường, còn thuyền phó cầm thứ “chổi” làm từ những cành cây khô cứng phụ quét sàn với những thuyền viên khác. Họ, những người thuộc giới thượng lưu, đã quen với các quy tắc trên dưới cứng nhắc và sự phân chia thứ bậc rõ ràng, không hình dung được một con tàu mà thuyền trưởng với thủy thủ không có bất cứ sự khác biệt nào ngoài quần áo.
Mặc loại trang phục thủy thủ điển hình với áo sơ mi và quần dài, hai cô hầu trông khỏe khoắn, nhanh nhẹn hơn hẳn lúc còn phải chịu cảnh ướt như chuột lột kia. Mấy chiếc sơ mi cũ ngả màu lại cực kỳ hợp với họ, ăn khớp với nước da có phần trắng trẻo và mái tóc đen mượt mà. Isla và Esmeralda, hai người họ, được giao nhiệm vụ khác nhau. Vốn là con nhà thợ mộc, Esmeralda biết cách xử lý mấy tấm ván, còn Isla từ lâu đã phải làm đủ thứ, kể cả xẻ gỗ, nên được phân công vào tổ kỹ thuật, những người thực hiện việc khắc phục thiệt hại và sửa chữa, bảo trì tàu. Mấy thanh niên cởi trần, da rám nắng, vắt khăn qua cổ, mình mẩy cơ bắp bóng nhẫy mồ hôi vừa nhác thấy người đẹp đã rạng rỡ mặt mày cả lên. Gọi ra một gã khoảng độ bốn mươi, mặt thịt ngang phè, mặc cái áo ghi lê phanh cúc để lộ cơ thể gân guốc, cuồn cuộn những bó cơ săn chắc đầy uy lực, Martin nói:
- Vulcan, tôi đem thêm lính cho ông đây.
- Gì? Thêm người à? – Ông chú cất giọng khàn đặc.
Đoạn, vỗ vai hai cô hầu, thuyền trưởng bảo:
- Isla và Esmeralda, thành viên chúng ta vớt lên hồi nãy! Thế nào?
- Thế nào à?
Nhìn một lượt hai người bọn họ, Vulcan hướng ánh mắt như kền kền thấy mồi vào đôi bàn tay. Chai sần, cứng cáp, khác hẳn với vẻ mặt có phần búng ra sữa và da dẻ hồng hào của họ. Là thợ mộc lâu năm, ông biết người nào có khả năng. Nhìn qua tay Esmeralda, Vulcan nhân ra ngay cô cũng có “nghề”, trình độ không vừa. Isla hơi kém hơn, xem ra mới chỉ cỡ tay mơ, nhưng không phải vô dụng. Cầm cưa cưa được tấm ván dày là duyệt, và với loại sơ mi tay ngắn đó, ông trông rõ bắp tay phía trên, chỗ gần vai. Khá săn, có vận động nhiều.
Cười khà khà, nhe hết bô răng vàng ra, Vulcan vỗ vai Martin, nói:
- Kịp lúc đấy bạn già! Tụi tôi đang thiếu người lắm đây!
- Cảm ơn để sau đi. – Martin nói – Còn thêm mấy thằng trai tráng đằng sau nữa! Tổ pháo binh dưới kia xong chuyện rồi, giờ đang điều họ đi phụ phía trên đây!
- Dưới đó không thiệt hại gì nhỉ? – Một thủy thủ đang ngồi phết nhựa đường nói – Phía ngoài kia nói họ đang thiếu người. Thuyền trưởng, cho bớt ra bên đó được không?
- Vô tư. Rồi, các cô, tới chào hỏi và làm việc nào!
Đẩy hai cô gái tới, ông để họ tự giới thiệu. Sau đó, Vulcan phân việc cho từng người. Isla vào nhóm cưa ván, Esmeralda với ba thanh niên được bổ sung thêm sẽ làm những việc phức tạp hơn, gồm bào nhẵn và khoan các lỗ nhỏ để cố định các tấm gỗ dài. Hai người được bổ sung ra ngoài kia, họ quay lên cầu thang rồi leo dây xuống chỗ cái thuyền cứu sinh đang được hạ, giúp đóng đinh và phết nhựa. Công việc diễn ra rất nhanh và đồng bộ, những người được bổ sinh nắm bắt yêu cầu nhạy bén đến bất ngờ. Họ làm việc hăng say, nhất là hai cô hầu gái. Đối với họ, thế này còn đỡ hơn phải chạy như điên trong cung.
Tuy nhiên, mọi chuyện không đơn giản chỉ như thế. Loại áo hai cô ấy mặc, tuy là kiểu đàn ông, vẫn không che được bộ ngực to tròn đẩy căng lớp vải bên trong. Không áo lót, chỉ để rông thế, lại hở chiếc cúc trên cùng, mỗi khi cúi xuống, nhìn lén vào có thể thấy cặp đạn pháo tràn đầy sức sống và sự quyến rũ chết người, lắc lư qua lại theo từng chuyển động của đôi tay. Đào tiên lủng lẳng, làm đám thanh niên mười mấy, hai chục tuổi ngồi làm cùng cứ chút chút lại liếc mắt lên nhìn, sau đó gồng mình giữ cho “pháo” không “lên nòng”. Có hơi khó khăn, và chẳng khác gì thử lửa với tinh thần, nhưng năng suất lao động tự dưng tăng lên hẳn. Ai cũng ra sức làm, làm tốt nhất có thể, đơn giản là vì… có gái xinh ở đây! Thể hiện tốt nhất để lấy le với người đẹp, và nếu may mắn, tối nay có thể… ứ… ứ hự…!
“Đúng như kế hoạch.”
Martin cười thầm. Rồi ông cùng Giusepp và số còn lại qua phụ chỗ khác.
~oOo~
Sàn lái tàu lại đông hơn rồi.
Giữ vững tay lái, María khiến các nàng quý tộc mắt tròn to mồm há rộng khi thực sự một mình cân cái bánh lái, trong khi trước đó phải hai thanh niên lực lưỡng xoay mới được. Gồng tay như thể không hề, cô lái nó nhẹ tựa lông hồng, trong khi chỉ nhìn đoạn dây chão to bằng mất ngón chặp lại ấy thôi cũng đủ hình dung ra sức nặng khủng khiếp của thứ này rồi. Cáchệ thống điều khiển tàu lớn đều như vậy: Một bộ trục cỡ bự đỡ lấy nó, đoạn dây dài nối xuống dưới, và tay lái giúp xoay cái trục, làm dây di chuyển, kéo theo phần đối của bánh lái bên dưới, từ đó rẽ hướng tàu.
Tàu càng lớn, tải trọng nặng, thì cần dùng bộ trục khủng hơn, vì quá cứng nên một người không thể lái nổi. Elena khi còn ở kinh đô, đã từng được ra cảng xem thử, thấy những tàu chiến tuyến lớn hay dùng bộ đôi, bộ ba tay lái đồng trục chỉ để xoay đúng một hệ thống dây, cũng đủ hình dung ra độ khó kinh hoàng của nó. Thường cần ít nhất hai người để lái một tàu chiến thuyến hạng bảy mươi pháo, pháo lớn thực sự, trong khi một người là đủ để lái chiến hạm cỡ sáu mươi khẩu trở xuống. Tuy nhiên, El Draque lại không giống các lý thuyết đó. Nặng gấp đôi La Maestro del Mar, vậy mà nó chỉ cần một tay lái duy nhất, trong khi con tàu kia đã dùng bộ đồng trục hai chiếc. Độ cơ động cũng thực sự đáng ngạc nhiên, nó rẽ rất nhanh, trong khi đáng ra tàu chở nô lệ không thể nào thể hiện tuyệt vời đến vậy.
Vẫn giữ chặt cả hai tay vào bánh lái, María không quay lại, hỏi:
- Xin lỗi vì sự bất tiện này nhé, tôi không thể lái nếu nhìn ra chỗ khác được.
- Vâng, không sao.
Elena lịch thiệp đáp.
- Không ngờ có ngày tụi mình phải mặc thứ đồ này…!
- Thôi đi Amelia! Công chúa đã xin cho rồi, giờ chúng ta vẫn là tù binh đó!
- Nhưng…
Ở phía sau, nhóm ba nàng “bề trên” đứng sát vào nhau, quan sát cách các thủy thủ khác làm việc. Quần áo của họ khi “được” cứu lên vẫn còn phơi trên đoạn dây căng buồm, cùng với vài bộ khác của María và đám con nít, những người giặt đồ vài ngày một lần. Bây giờ ba người đang dùng tạm quần áo cướp biển, hay chính xác hơn là của María, mấy bộ đồ thừa cô giữ lại.
Công chúa Elena, mười tám tuổi, vóc người vừa phải mặc áo sơ mi trắng, cài nút kín lên đến tận trên, cổ quấn thêm chiếc khăn giữ ấm. Chiếc áo khá vừa người cô, phần ngực được ôm sát, đường eo cong tuyệt vời lộ rõ, thậm chí chẳng cần phải dùng đến áo nịt da hay những bộ khung lồng phiền phức. Hàng khuy trước chạy dọc từ cổ xuống, bỗng “mất hút” ở giữa cặp ngực, khiến ba chàng lái tàu bề dưới của “chị đại” phải liên tục nhìn trời ngắm biển, hít sâu thở đều, tĩnh tâm hết mức để bên dưới không có động tĩnh gì.
María rất quyến rũ, họ biết rõ hơn ai hết, nhưng nhan sắc chị đại giống kiểu thiếu nữ mạnh mẽ, phong trần hơn, trong khi công chúa khi lên đồ lại toát lên vẻ gợi cảm, thiêu đốt ánh nhìn đến cùng cực. Đặc biệt, vải áo đã cũ nên khó có thể che được toàn bộ bầu ngực to hơn cả đạn đại bác ba mươi hai pao kia, mà áo lót cũng phơi lên luôn, nên nghĩa là hiện tại, chúng “thả rông” hoàn toàn. Chỉ vô tình liếc phải cũng kích thích quá dữ dội, những chàng trai của biển cả phải tập trung cao độ, như nhà tu hành khổ hạnh diệt dục, cố gắng không nghĩ đến nữa.
Bên dưới, cực kỳ may mắn, công chúa mặc quần đàn ông. Do thời ấy cô nàng lái chính vẫn thích dùng quần nam cho rộng rãi, thoải mái, cái quần rộng thùng thình, vải dày màu be ấy vô tình lại gúi che được đôi chân trắng ngõn nà cùng cặp mông tròn trịa chết người, những thứ đã khiến tim họ muốn nhảy khỏi lồng ngực khi chứng kiến dưới hầm ngục và trong phòng thuyền trưởng. Giả sử, chỉ giả sử thôi, cô ấy mặc quần bó như María xem? Sẽ có ối kẻ kìm chế không nổi mà nhào ngay vào rồi!
Đồ đi cùng cũng cực kỳ đặc biệt. Trên lưng quần, Elena đeo dây nịt da màu nâu vàng, làm từ da cá đuối chống thấm, giắt thêm chiếc bao đựng thanh gươm lưỡi cong. Bên kia, cô đeo chiếc túi da đựng đạn và các gói thuốc súng, đươc tạo tác kín nước, ít nhất có thể chống thấm mặt ngoài. Giống như những “đồng nghiệp” nam trên tàu, cô nàng đeo sợi đai lớn quàng qua vai phải, nằm đè lên bộ ngực đồ sộ, vòng xuống dưới eo. Trên đai giắt vào bốn khẩu súng lục phía trước, hai cái chĩa nòng sang trái, còn lại xoay hướng kia. Đội trên đầu chiếc mũ ba sừng đen và dưới chân đi bốt cao cổ, đều từ da cá đuối đặc biệt, không thể nào tin được người đẹp với mái tóc tỏa nắng ấy là công chúa một nước lớn nữa. Như thể cô hoàn toàn trở thành cướp biển nhà nghề, thích nghi hoàn toàn dù trước đó nửa tiếng thôi vẫn đang bị trói quặt tay chân.
Phía sau, hai cận vệ của cô nàng mạnh mẽ này cũng thay đồ. Gần như cùng một kiểu với “chủ”: Áo sơ mi ôm sát với quần rộng, bốt da kéo đến quá đầu gối nhưng bẻ cổ xuống, hai người ấy phân biệt nhau qua màu áo, kiểu tóc và thứ trên đầu.
Khi thử đồ, María đã giật mình lúc Eleonora nói rằng hai người bằng tuổi. Hai mươi tư lần đón Giáng sinh, vậy mà người đẹp tóc xoăn lọn ấy lại thấp hơn hẳn một cái đầu. María tự nhủ, mình cao đến mét tám, khá “dọ” đối với con gái bây giờ, nên Eleonora thế chắc cũng bình thường, theo chuẩn trên bờ. Cô mặc chiếc áo sơ mi xanh da trời của nàng lái chính năm… mười lăm tuổi, do những bộ khác đều quá rộng và khó di chuyển. Chín năm trời đằng đẵng, nhưng chiếc áo vẫn không bị mối mọt, trừ vài vết ố do thời gian quá lâu. Không đội nón, Eleonora dùng khăn quấn đầu thay vào, chiếc khăn vải đỏ vừa đủ giúp che đỉnh đầu khỏi cái nắng gắt, và ngạc nhiên thay, lại ra dáng hải tặc hơn đội nón ấy chứ! Cô đeo kiếm cong với cán nạm mã não và hai khẩu súng lục, một súng kíp dài, những trang bị vốn được trao cho khi gia nhập đội cận vệ, trên chính những sợi đai của mình, được anh chàng Baqwe trả lại.
Gần đó, Camine khoanh tay, mặt bí xị khi phải mặc loại trang phục mà theo cô là “thứ giẻ lau thấp kém của lũ cướp biển chuột cống trên cái tàu yêu nghiệt”. Không tức sao được, khi chẳng những bộ lễ phục cận vệ được may riêng bị phơi trên mấy sợi dây dơ bẩn, mà ngay đến đồ lót cũng trưng ra trước bàn dân thiên hạ! Sinh ra và trưởng thành trong gia đình đại quý tộc, quen với những thứ lễ nghi triều đình và lối sống xa hoa, cũng như tâm lý coi dân thường như trâu ngựa, cỏ rác, bây giờ phải chấp nhận ở cùng một đẳng cấp với “chúng”, mặc đồ của “chúng” và trên hết, nghe lời lũ dân đen thấp hèn này, sao chịu nổi cơ chứ! Đặc biệt, cơ thể này, lũ khốn đó đã thấy hết rồi! Khoe thân ra cho đám trộm cướp cặn bã này, về sau làm sao lấy chồng được nữa chứ?
Mặc cùng kiểu với Eleonora, chỉ khác áo có màu nâu sần, nhưng Camine cho rằng “sơ mi thả rông” quá không đứng đắn, nên đã tìm cách mặc vào bên trong thêm cái thứ gì đó khá dị, với hai đoạn dây buộc sau cổ và vòng qua eo, ôm sát thân trước. María nói cái đó cha cô nhận được trong chuyến đi vòng quanh thế giới, tới một nước tên Han ở phía Bắc và Chu phía Nam. Một dạng áo mặc lót của người bên ấy, nên cô nàng đanh đá này cũng thấy an tâm phần nào, ít ra ngực không “tự do” nữa. Cô cố thuyết phục Elena mặc nó, nhưng công chúa từ chối vì không thích cảm giác gò bó ấy.
Không hề hay biết đôi tay khoanh lại giúp nâng bộ ngực bò sữa lên trước, khiến ngay cả ông Giusepp vừa tới cũng phải nhăn mặt, Camine tiếp tục giữ thái độ hách dịch, dù Elena nói cô phải chấp nhận. Nhưng quả thật không dễ. Được nhận lại vũ khí, gồm hai sợi đai đeo chéo giắt tổng cộng mười khẩu súng lục, chiếc túi se đựng đạn đeo bên hông, súng kíp cạc bin cưa ngắn nòng chuyên dùng cho quân kỵ và chiếc kiếm lưỡi cong, cán mạ vàng nạm kim cương đỏ, biểu tượng của trưởng đội cận vệ, nhìn cô mạnh mẽ hơn hẳn. Đầu đội mũ ba sừng, loại nón không chỉ cướp biển mà cả quân đội cũng ưa chuộng, cô không lấy nó từ kho đồ dự trữ, mà gần như “trấn lột” của một lính súng kíp đã đầu hàng.
Mặt mày nhìn rõ hung hãn, tuy nhiên, Annatar’re đang ngồi dạy tiếng Iberia cho mấy người bạn, khi quay lại đã nhác thấy được vẻ sợ hãi đằng sau sự dữ dằn giả tạo đó. Cô bé chỉ khúc khích cười.
Vẫn chưa hết ngạc nhiên với El Draque, con tàu gần như đã thành huyền thoại sống, Elena chẳng kìm nổi mà trầm trồ thốt lên:
- Tuyệt thật! Tôi chưa từng biết tàu cướp biển có thể lớn thế này đấy! Này, chiếc nào cũng lớn vầy à?
- Không đâu, thưa công chúa.
Tỳ tay vào lan can tàu, Giusepp lau mồ hôi trán rồi nói:
- Cướp biển bọn tôi ưa loại tàu nhỏ, nhẹ và chạy cơ động hơn. El Draque là một con quái vật, nhưng là con quái vật chậm chạp! Nó chỉ có thể bắt kịp galleon khi gió tốt, và thường không bao giờ chạy thoát được những chiếc frigate được gửi tới để diệt bọn tôi!
- Vậy sao mấy người vẫn sống được? – Eleonora kinh ngạc hỏi – Tôi nghe nói cướp biển thường chỉ hoạt động vài năm, còn huyền thoại El Draque đã có suốt ba thập niên nay rồi! nếu không thể chạy thoát, vậy thì…
- Đánh trả thôi.
Nghe ngóng cuộc nói chuyện nãy giờ, Gwanbi lên tiếng:
- Xin lỗi, cho phép tôi được tham gia. Thưa quý cô, cô nói mình đã nghe về El Draque, vậy cô có biết thứ gì thực sự làm nên thương hiệu của ‘rồng đen” này không?
- Màu sơn đen và khả năng tàng hình trong đêm à?
- Cũng không sai, nhưng chưa đủ. Phải không bác Giusepp?
- Ừ, mày nói phải. – Ông bác gật đầu.
- Sự đáng sợ thực sự của El Draque nằm ở sức chiến đấu của nó.
Vừa xoay nhẹ tay lái, María nói. Hoàn toàn không nhìn lại:
- Một tàu cướp biển thông thường sẽ có ít nhất sáu cây đại bác, loại bốn pao, siêu nhẹ. Đối với dân chuyên, họ sẽ dùng sloop, schooner, brig, brigantine, đôi khi có cả frigate nữa. Vũ trang sẽ dao động từ mười tới cỡ bốn mươi cây, cân nặng mười hai tới hai mươi tư pao. Tương tự, thủy thủ đoàn cũng có thể từ chỉ vài chục tới hơn trăm, hai trăm gì đó, đảm bảo vừa lái, bắn pháo, lại đổ bộ đánh trên boong luôn! Hẳn các cô đều biết điều này chứ?
- Vâng. – Eleonora gật đầu – Nhưng lúc giao tranh, tôi thấy con tàu này có nhiều hơn thế, đúng chứ?
- Đúng vậy.
Huýt sáo vài cái cho vui mồm, María nói tiếp, ở Keraenean hiện tại chỉ có bốn chiếc galleon thuộc cướp biển. Chúng lần lượt là El Draque này, Wild Hunt’s Revenge của thuyền trưởng người Angland Ed Thatcher, Fuegoleon của quý ông “Don” Juan de la Cerda, và cuối cùng, con galleon cải biên thành tàu chiến tuyến Dreadnought được dùng làm pháo đài nổi bảo vệ Naszeure. Bởi vận hành thứ tàu lớn này quá mệt mỏi, đặc biệt hậu cần chịu sức ép khổng lồ, nên chỉ những cướp biển lắm của nhất mới sử dụng. Nhưng chính vì chúng là galleon, loại tàu lắm tầng có tải trọng cao, khả năng đi biển tốt và độ bền trâu chó, một khi đã có, họ sẽ vũ trang nó bá nhất có thể.
Trong đó, Wild Hunt’s Revenge vũ trang hai boong với pháo mười tám pao, có không dưới bốn mươi khẩu. Chiếc Fuegoleon cũng vào tầm ấy, nhưng mang loại hai mươi tư pao ở boong dưới, cùng hạng mười sáu pao bên trên, tổng số vào khoảng bảy mưới bốn cây. Dreadnought là con quái vật nhất, và đúng như cái tên “không sợ gì’ của nó, ba boong với tổng cộng một trăm hai chục họng đại bác sẵn sàng bắn cỡ đầu bất cứ ke nào xớ rớ lại gần! Thậm chí tới giờ, nhắc cái tên ấy thôi, thủy thủ lâu năm của El Draque cũng phải tái mặt, túa mồ hôi hột khi nhớ lại hồi đánh với thứ ấy.
Cuối cùng, con rồng biển họ đang đi, El Draque, có dàn hỏa lực “chính thức” gồm bốn mươi cây ba mươi hai pao ở boong pháo chính, sáu mươi đội thần cơ hạng bốn pao tai tầng trên, nơi các thủy thủ sinh hoạt chủ yếu, cùng mười sáu quả mười hai pao, với mợt cặp trước mũi, hai đôi bắn sau đuôi, vố còn lại chia đều mỗi mạn năm cây. Tuy nhiên, sau trận chiến với La Maestro del Mar, họ đã mất một số đại bác, nên không thể đảm bảo đầy đủ “mưa đạn” nữa.
- Khoan đã, dừng lại!
Im lặng nãy giờ, Camine cuối cùng cũng lên tiếng:
- Nói như vậy, thì chả lẽ cái tàu này lại nhét hơn một trăm khẩu pháo sao?
- Nghe khó tin lắm, đúng không cô nương? – Póg cười khẩy – Nhưng đúng là thế đấy! Tội nghiệp nhỉ, có lẽ chúng ta nên dùng đống thần cơ thường xuyên hơn, cho thiên hạ biết mình có! Ý bác sao Giusepp?
- Martin sẽ lột da mày bán lấy tiền mua đạn, con trai ạ! Ha ha ha!
- Một… Một trăm mười sáu cây pháo…
Miệng lắp bắp, mặt tái nhợt, Elena lúc này hoảng thực sự! Ngay đến các tàu hạng nhất của Iberia cũng chưa bao giờ lên nổi một trăm mười khẩu, vậy mà cái tàu chở nô lệ cũ kỹ này lại có thể…
- Trưa kể cuân nính nha!
Vẫn cái giọng ngọng ngịu dễ thương ấy, Ku’inn nói, không để ý các anh các bác phải quay mặt đi, không dám nhìn vì giọng trong veo và gương mặt tròn quá đỗi đáng yêu. Cô bé nói tiếp, nhưng phải có Annatar’re dịch lại:
- Núc cuẩn pị quánh nhao…
- Lúc chuẩn bị đánh nhau…
- … họ truẩn pị kỹ nắm nuôn!
- … họ chuẩn bị kỹ lắm luôn!
Nói về cảnh lính lúc chuẩn bị lao sang cướp tàu, Ku’inn diễn tả lại toàn bộ không khí khi đó. Đội hình chỉnh tề thế nào, khí thế ra sao, ánh mắt quyết tâm đến đáng sợ, vũ trang mang theo, tổ chức kỷ luật binh lính,… tất cả đều khiến ba cô thượng lưu Iberia hết từ kinh ngạc sang tái mặt, rồi lại cảm thấy may mắn vì mình đã không phải đánh nhau. Cách tổ chức quá chuyên nghiệp, ngay đến thủy thủ với lính trên tàu cũng không tới mức đó. Cách chiến đấu bằng tổ năm người không tồn tại trong học thuyết của họ, vốn chú trọng dàn hàng bắn nhau và lao vô mạnh ai nấy đánh. Vậy nên khi nghe cách tổ chức lực lượng, chính Camine cũng phải nuốt nước bọt vì sợ - cô không nghĩ mình đủ tự tin để đối phó với băng hải tặc này.
Trong lúc họ đang nói chuyện, nhóm Gwanbi đã tới chỗ ông già Giusepp đang uống nước ừng ực. Liếc mắt sang Camine, đặc biệt là cặp bưởi trắng ngần ẩn sau chiếc áo lót lộ rõ viền dưới lớp vải mỏng, Baqwe thì thầm:
- Bác, tụi tôi có thể “phang” con nhãi đó không? Thái độ của nó không ra gì, nhưng cái cơ thể đó, tôi nói thiệt chớ, mấy con bán hoa ở Tartaruga không có cửa mà so!
- Gái nhà giàu có gia giáo hiếm lắm đấy! – Póg nói lí nhí vừa đủ họ nghe, và hướng ánh mắt đầy thèm khát vào Elena – Trắng nõn nà như vậy, không chút cơ bắp nào, thân hình đồng hồ cát và cặp ngực cứ khoe hết ra đó, tôi muốn đè con bé đó xuống lắm rồi! Công chúa hay cái giống gì cũng là con gái, mà con gái thì phải để đàn ông đè! Bác cũng muốn lắm, phải không?
- Bỏ qua công chúa đi, cổ đàng hoàng vậy mà cậu cũng không tha à? – Gwanbi nói – Nghe anh hai cậu nói chưa, chơi con… tên gì nhỉ, à, Camine đó đi! Nó nghĩ nó là ai mà dám lồi lõm vậy chứ? Này nhé, đè nó xuống, cho hai tay ra sau lưng, bịt miệng và…
- Được rồi, được rồi, các chàng trai. Hây dà, nghe này!
Nghe những lời “tâm sự” đầy “thật lòng” và có phần ức chế ấy, Giusepp vỗ vai các chàng trai. Đoạn, ông bảo:
- Tôi biết các cậu đang tuổi thanh niên. Mà thanh niên thì dĩ nhiên sẽ muốn. Và ừ, tôi cũng thèm lắm! Nhưng nhớ lại đi, chúng ta nhịn suốt bao lâu nay khi chỉ có María, và cũng chẳng ai nói gì khi đám Annatar’re lên tàu cả! Vậy sao không ráng thêm tới lúc về Tartaruga đi?
- María khác, bác à! – Póg bảo – Chị đại là để tôn thờ, để hết lòng phục vụ, không phải cho mấy cái suy nghĩ bậy bạ đó!
- Còn đám Annatar’re chỉ là con nít, làm người ai làm thế? – Gwanbi bĩu môi nói.
- Mấy cậu cũng còn liêm sỉ nhỉ? Ha ha ha!
Bật cười, Giusepp bảo:
- Tôi nghe Martin nói rồi. Mấy cậu muốn, lúc xuống đó để tôi giới thiệu vài em hàng đốt mắt và bậc thầy giường gối cho! Chết tiệt, đám trẻ này, nhịn thêm vài ngày nữa và ông già này sẽ gọi mấy em bán hoa ngon nhất đảo Rùa ra phục vụ chú em nhà chúng mày, chịu không?
- Hứa rồi đó bác già! Nhớ đó! – Baqwe mặt mày tươi rói, cười như bắt được tiên cá siêu đẹp.
- Tin ông già này đi! Tôi đã lừa anh em bao giờ chưa? Chỉ cần bữa đó kêu Martin chi bạo một tý là ngon, hà hà! Lúc đó bác cháu mình tha hồ hái trái cây! Mấy thằng cháu, nhớ, kiềm chế. Cập cảng rồi muốn làm gì thì làm! Gái ngon cực kỳ đấy!
- Dạ nhớ ạ!
14
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
