Chương 14 - Diễn biến trận chiến... Chuyện đó đã ngờ, nhưng méo ai nghĩ nó thực sự xảy ra
Giữa lúc không khí căng thẳng, hai toán quân mặt đối mặt, vũ khí trong tay, sẵn sàng lao vào chiến bất cứ khi nào, một sự kiện không ngờ đã diễn ra. Thực sự thì, chỉ “không ngờ” với phe Iberia, vì các cướp biển biết thế nào ông ta cũng sang. Thuyền trưởng Martin, phó chỉ huy Silvers cùng đội quân tinh nhuệ chuyên dùng rìu dài, chiến đấu theo phong cách những kẻ cuồng nộ ngày xưa. Dĩ nhiên, họ hơi ngạc nhiên khi thấy đám mèo cũng đi theo, mang kiếm và súng kíp nòng dài. Nhưng thấy thuyền trưởng tự cầm một khẩu, những người lâu năm biết ngay tụi nhỏ chỉ là “cửu vạn” mang hàng. Chúng nó sẽ không chiến đấu, trừ khi tình huống bắt buộc. Vả lại, chắc gì đã đánh đấm ra hồn chứ?
Bịch.
Vừa đặt chân xuống sàn, Martin đã nhăn mặt khi thấy giày mình dính đầy máu. Cả bãi chiến trường trên boong, máu đỏ chảy đọng thành vũng lớn, cùng la liệt các thi thể nằm ngổn ngang khiến việc đi lại khó khăn vô cùng. Cái áo thuyền trưởng dài lại gần phết xuống đất, suýt dính máu mấy lần, nhưng chịu thôi, cướp biển mà. Mấy lúc thế này lại thấy kiểu áo khoác ngoài chỉ tới ngang đầu gối của hải quân tiện lợi, không vướng víu thế này. Nhưng dẫu thế, ông vẫn đi. Phía sau là lũ mèo, còn nhóm tinh binh của Silvers đã xuống trước.
Quả nhiên, yếu tố tâm lý đóng vai trò cực kỳ lớn trong những việc thế này. Sau khi chứng kiến bạn bè bị bổ, chặt, chém, bắn chết đầy man rợ, kẻ thủ ác mình đầy máu me đứng trước mặt, sẵn sàng lao vào quyết chiến, những thủy thủ vốn không quen chuyện binh đao không khỏi cảm thấy run sợ. Vài người ở hàng đầu cố ra vẻ mạnh mẽ, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, run rẩy, hoảng loạn, chỉ muốn buông vũ khí bỏ chạy. Tuy nhiên, quân lính phía sau ngáng đường, lại thêm “quý tộc” trên tàu nên không thể đầu hàng. Nếu không, chẳng biết thế nào nữa.
- Eo, gớm quá!
Dùng tiếng mẹ đẻ, Ixhiucoalt khẽ kêu.
- Dơ thấy sợ luôn! Mai mốt tụi mình cũng phải tham gia à?
Antariix thè lưỡi, cau mày, khó chịu ra mặt.
- Chịu thôi chứ sao? Giờ tụi mình cũng là cướp biển mà!
Nhún vai, Ku’inn bảo.
Ba đứa nó, cho tới hơn nửa tháng trước vẫn còn ở trong làng, săn thú rừng, câu cá, lặn ngụp dưới suối, giờ lần đầu tiên mới tận mắt chứng kiến một cuộc tập kích của hải tặc. Xác chết nằm la liệt, không toàn thây. Kẻ bay nửa đầu, người ăn đạn vào sọ, lại kha khá những gã bị chém vô lưng, vết thương há miệng thấy cả thịt đỏ hồng phía trong, cùng thứ chất lỏng đỏ đỏ sóng sánh rỉ ra, ánh lên dưới nắng. Người chết mồm há rộng chảy thứ nước đỏ nhầy nhầy ấy, mắt trừng thao láo, vô hồn nhìn bâng quơ về bất cứ thứ gì trước mặt. Mấy mảnh cơ thể, như tay, chân, đầu,… bị chém văng ra vương khắp nơi, dính luôn cả những mảnh óc nhầu nhầy, hồng hồng trắng trắng.
Đằng trước, Annatar’re không tỏ ra lo lắng mấy, khác với đám bạn sau lưng. Phần vì đi cùng người da trắng từ bé, quen cảnh chém giết trên tàu, phần cũng do “bản lĩnh”, nó mới cứng thế. Mặt con bé, đứa nhỏ mới mười sáu tuổi, đơ ra như cái nòng đại bác. Không cảm xúc, cái liếc nhìn lạnh lẽo, chẳng có chút gì mảy may thương cảm. Nó đưa chân đá nhẹ mấy phần xác chết nằm ngáng đường sang bên, để chỗ cho đám kia đi. Một tay vác súng, tay kia đút túi quần, dáng đi cứ như sếp người ta vậy.
Đến khoảng boong giữa hai đạo quân, cùng lực lượng tinh nhuệ đằng đằng sát khí, lũ mèo ngáo ngơ và cánh tay phải sẵn sàng lao vào chiến tới chết, thuyền trưởng lại tỏ ra bình thản đến bất ngờ. Chống cái báng súng xuống, ông đưa tay cởi mũ, tự giới thiệu:
- Buổi sáng tốt lành, các quý ông. Không phiền nếu chúng ta có đôi lời chứ?
- Một tên cướp biển như ngươi thì nói gì?
Người ăn mặc bảnh bao lên tiếng. Đoạn y siết chặt cán gươm hơn.
- Ôi chà, ôi chà, sợ thật đấy.
Nhếch mép cười mỉa mai, ông nói tiếp:
- Xin tự giới thiệu, tôi là José Jovanni Martino de Majorca, thuyền trưởng của El Draque. Cứ gọi Martin là được. Quý ngài đây là?
- Ta không có lý do để xưng tên với ngươi.
- Ôi thôi nào, quý ngài, đừng bất lịch sự thế chứ? Chẳng lẽ cha mẹ ngài không dạy rằng phải đáp lại đàng hoàng với người đã lịch thiệp với mình sao?
- Với cướp biển thì cần lịch thiệp à?
Lời lẽ đanh thép, điệu bộ bình thản đến lạ lùng, cùng với gương mặt tất không biến sắc, Martin có vẻ đã mường tượng ra lý do đám thủy thủ này chưa đầu hàng rồi. Chỉ huy của họ - dù chẳng biết đó có phải hàng thật không - xem ra có tài và cái đầu rất lạnh. Một người đủ khả năng lãnh đạo, lại là dòng dõi quý tộc bậc cao, đâu thể coi thường? Con của công tước sau này cũng làm công tước, vả lại công tước Sidonia hiện tại là người bản lĩnh. Lý nào con hắn lại là thứ nhu nhược được? Nhất định là người có tài, không phải dạng chỉ biết lên giọng rồi la hét oai oái như con bé Camine kia.
Đưa tay trái vuốt vuốt bộ râu đen rậm rạp, Martin nói:
- Thôi thì không xưng cũng được, có thể cho tôi gặp thuyền trưởng chứ?
- Ta đây.
Lại hắn trả lời!
- Ồ là ngài à, tiện thật.
Nửa thật nửa đùa, Martin hờ hững trả lời.
Lúc này thì thực sự thú vị rồi. Đều là người đi biển với nhau, vậy mà tên này cũng bản lĩnh quá. Dựa theo tình hình hiện tại, tàu hắn yếu thế hơn, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh quái đản ấy. Trơ ra như cục băng trôi, không chút biểu cảm, chẳng thể biết được đang nghĩ gì, thực quả đáng ngại. Đặc biệt là đôi mắt kia, nâu đen, sâu thăm thẳm, nhìn thế nào cũng không ra được. Một kẻ bí ẩn, tối đặc như chính tôn màu hắn mặc, nhìn chẳng ra bên trong nghĩ gì. Xem ra là kẻ khó chơi, Martin nghĩ, đoạn ra hiệu cho Silvers.
Vừa nhận tín hiệu, chỉ bằng cái ngoắc tay nhẹ, Silvers biết mình cần làm gì. Ông búng tay, tức khắc đội tinh nhuệ tạo thành hàng ngũ ngay ngắn. Họ dàn ra, đứng thẳng, ưỡn ngực, ngẩng mặt đầy kiêu hãnh. Bất cứ ai trong đội này cũng có một chiếc áo choàng vải đen đặc phủ qua vai tới ngang cổ tay, đầu đội mũ ba sừng, phía trước là cây rìu cán dài để cao tới trên bụng. Chống cán xuống, họ để cả hai tay lên phần đầu, cách lưỡi chém chừng tấc. Mắt trừng trừng nhìn địch đầy đe dọa, các chiến binh giữ im lặng. Tuy nhiên, khí thế của họ đủ khiến đám thủy thủ tầm thường kia run lẩy bẩy. Chân chúng đứng không vững, vài tên chụm đầu gối vào nhau, cây giáo trên tay có phần hơi buông. Run rẩy, sợ hãi, kinh hoàng, đối diện với đám nông dân bị bắt lên tàu ấy, dân chém giết chuyên nghiệp quá thừa sức ép chết tinh thần chiến đấu nửa vời kia.
Rút khẩu súng lục trên đai ra, Silvers lên cò rồi nói:
- Chào ngài quý tộc, lão già này là John Silvers Hendriksen của El Draque. Bây giờ nói chuyện đàng hoàng lịch sự hay cần tôi tiễn ngài đây xuống cái tủ khóa?
- Hỗn láo! – Một tên lính cầm súng la lớn – Ngươi nghĩ ngươi là ai mà…
Pằng!
Súng đã nổ.
Trên tay Silvers, khẩu súng lục hẵng còn nghi ngút khói đằng nòng. Chiếc búa gắn đá lửa đánh mạnh xuống, và bên kia, ngay trên mũ tên lính ấy, một lỗ tròn hoàn hảo cách đỉnh đầu chỉ vừa ngay sát. Thấp xuống chút, hắn đã lăn ra chết tại chỗ rồi. Trước ánh mắt vừa kinh ngạc lại hoảng sợ của đám thủy thủ kia, ông bình tĩnh đút súng vào cái khuyên trên sợi đai, rồi lấy khẩu khác ra. Lên cò, thuyền phó chĩa vào tay quý tộc rồi nói:
- Chàng trai, đừng thử thách sự kiên nhẫn của người có thể cho cậu đi ngủ với cá.
- Ngươi dám?
Pằng!
Đục nguyên lỗ trên nón!
Lấy chiếc nón viền lông đắt tiền xuống, y thử chọn ngón trỏ qua thì vừa y, cái lỗ tròn trịa ấy dư để ngón tay có thể cử động thoải mái. Cái nòng khẩu súng kia cũng không phải nhỏ, vậy mà tên đó bắn chỉ với tay trái, không nhắm gì cả. Hắn bắt đầu suy nghĩ lại.
Quan sát kẻ địch, tên ấy thấy đại đa số toàn cao to đen hôi, vai u thịt bắp, nhưng khả năng chiến đấu không tầm thường. Tổ chức biên đội rất rõ ràng, với lối đánh yểm hộ nhau, năm người như một, cùng tiến, cùng lùi. Kiểu đội hình thế này chưa từng thấy bao giờ. Thực sự đáng suy ngẫm, chúng có thật là cướp biển không, hay là tàu lùng của nước ngoài? Lại có cả con gái. Mấy bé gái mới ác. Nhìn đám mèo nít, ban đầu hắn còn nghĩ chúng nó chẳng khác gì tụi con nít cùng đường nên lên tàu làm hải tặc. Nhưng nhác thấy đôi tai và chiếc đuôi mèo phía sau, liền hỏi ngay:
- Y’iukatan?
- Vậy ra quý ngài đây cũng biết. – Martin nhướng lông mày, đáp lời.
- Tất nhiên. Mang lũ đó lên tàu, các ngươi buôn cả nô lệ à?
- À không, chúng nó tự nguyện gia nhập.
Cái đám đó, trừ bốn đứa con gái ra, toàn lũ khổng lồ thân hình săn chắc. Cái gã tự xưng tên kia - gì nhỉ, Hendriksen à - thì hơn cả cận vệ hoàng gia. Người múi nào ra múi đó, cơ bắp cuồn cuộn to như đạn đại bác, gân nổi rõ từng đường trên cổ, thân hình khỏe mạnh rắn chắc, hoàn toàn không phải hạng hải tặc xoàng xĩnh bình thường. Biểu hiện của đám kia cũng rất lạ. Cái bọn mang rìu dài đi theo sau tên Hendriksen ấy sang bên này, chúng không tạo cảm giác giống cướp. Mà khoan, cả bọn nãy giờ chém giết cũng có giống hải tặc đâu? Chuyên nghiệp, quy củ, biết khi nào nên dùng súng, khi nào cần tới rìu, phối hợp hành động vô cùng ăn ý. Kẻ đứng giữa chỉ huy, phía trước tiên phong, hai gã thủ cánh, đi cuối bọc hậu, có thể xem như một đội quân thu nhỏ. Chúng đánh rất mạnh, chắc chắn, nhưng không hỗn loạn mà cực kỳ có trật tự.
Chắc ăn rằng mình đã gặp phải kẻ thù khó nhằn, y quyết định xuống giọng:
- Các ngươi muốn gì?
- Đơn giản thôi!
Mỉm cười đắc thắng, Martin “vui vẻ” trả lời. Rồi ông nói tiếp:
- Thế này nhé. Đầu hàng đi và mạng sống các người sẽ được tha. Chúng tôi đang muốn tuyển thủy thủ, chỉ cần có kinh nghiệm đi biển là được. Không phân biệt đẳng cấp, chức tước, thứ hạng quân đội gì cả. Ưu tiên các chàng trai mang súng đằng kia, muốn tham gia vào nhóm tác chiến trực tiếp chứ?
- Tuyển người? Sau khi đánh bọn ta ra bã? – Một thủy thủ hàng đầu la lên – Ngươi nghĩ bọn ta tin à?
- Thì mấy người bắn trước mà. Biết sao được, hà hà. – Silvers cười nhạt.
- Mấy thằng khốn…!
- Ầy, bình tĩnh nào, bình tĩnh!
Từ phía sau, Giusepp tiến lên. Với dáng điệu trang trọng như một quý tộc đích thực, bộ đồ dù dính đầy máu vẫn vô cùng đường hoàng bệ vệ, cùng thanh gươm cong cong chưa rút khỏi bao, ông đi chậm rãi, khoan thai, không lo lắng gì kẻ địch. Vỗ vai hai người bạn già, kiểu như “Các lão lui xuống, để đó “tại hạ” lo”, ông già khiến cả đám con nít cũng nhìn đầy nghi hoặc. Nhưng là cựu hải tặc Barbary, còn đang giữ chức thủy thủ trưởng, Giusepp nhất định phải có vài chiêu trò.
Đến ngay đằng trước mấy mũi giáo, gần tới nỗi chỉ cần có kẻ lỡ tay là cái lưỡi lá liễu ấy đâm thủng ngực, Giusepp dừng lại. Đoạn, ông để rìu cắm xuống sàn, móc trong túi quần ra cả đống doubloon rồi hô to:
- Đã phát ngán với đồng lương còm cõi không đủ cầm hơi, với những trận đòn roi quát nạt của đám cấp trên, và cảnh bị cùm chân trong khoang tàu như nô lệ chưa? Đã thấy nhớ tự do, nhớ những ngày trước khi bị tụi áo xanh bắt cóc quăng lên boong chưa? Sống như nô lệ chắc chả sướng gì đâu hể? Thế nào, các cậu muốn đổi đời không? Muốn nhiều tiền không? Làm giàu không khó đâu các chàng trai! Gia nhập El Draque, chúng tôi sẽ đảm bảo cho các cậu một cuộc sống sung túc, tiền nhiều xài thả ga, vào cảng gái xinh bu kín người! Tới đây tới đây, cơ hội ngàn năm có một! Không tìm được cái tàu thứ hai như bọn tôi đâu! Tham gia hôm nay để biến giấc mơ làm giàu trở thành sự thật! Nhà lầu, trang trại, gái đẹp, đổi đời ngay lập tức! Mau lên, số lượng có hạn! Chúng tôi chỉ tuyển một số thôi!
Cái…
Cái quái gì vậy trời!
Còn hơn bắn cả tràng đại bác nữa!
Gió thổi viu viu giữa cột buồm, càng làm rõ hơn sự câm nín đến tột độ của thủy thủ đoàn chiếc galleon. Họ há hốc mồm, mắt tròn mở to thao láo, vũ khí hạ xuống hồi nào không hay. Ngay đến tay quý tộc kia cũng không dám tin vào tai mình nữa. Mí mắt hắn giật giật, chuyện quỷ gì vừa xảy ra vậy? Có phải thằng già mới mấy phút trước còn chỉ huy tụi cướp chém giết không ghê tay vừa mới biến thành siêu đa cấp, mời mọc thủy thủ tham gia không? Khiếp, không biết phổi khỏe thế nào nữa. Bắn như một tay môi giới chuyên nghiệp, còn cầm thêm mấy đồng doubloon tám cạnh lóe ánh vàng trên tay, ăn mặc cưc kỳ giàu sang, rõ ràng là muốn lòe người rồi! Không thể nào, không thể nào có chuyện cướp biển lại giúp người ta giàu có như vậy được! Rõ ràng là trò lừa đảo làm lung lay tinh thần, định nhân lúc quân ta lơ là mà tràn vào tàn sát à?
Quyết định không để bị lung lay, y tính hô toàn quân nâng vũ trang lên, thì ngay lập tức một thủy thủ cầm rìu tuyến sau hỏi vọng tới:
- Ông chú, ông nói El Draque, chẳng lẽ là El Draque “rồng đen” đó sao?
- Thanh niên, cậu nghĩ còn con rồng đen đi làm hải tặc nào khác à? – Giusepp hài hước đáp.
- Vậy nó thực sự là El Draque… Chiếc galleon đen luôn ra tay cực kỳ tàn bạo! – Người khác rú lên – Đầu hàng! Tôi đầu hàng! Xin tha cho tôi!
Là một người hàng đầu, mang giáo. Vứt bỏ vũ khí, anh ta chạy ngay tới trước mặt Giusepp. Chàng trai trẻ quỳ sụp, cầu xin được tha mạng. Tay anh ta có vết thương, chắc do trận đánh ban nãy. Thấy cảnh như thế, một lính súng kíp tức đỏ mặt quát lớn:
- Thằng kia, quay lại hàng mau! Mày nghĩ mày sống được nếu theo đám cướp biển đó hả?
- Còn hơn chết tại đây! – Anh ta quát lại, đột nhiên dữ dằn như sư tử – Đám các người toàn ở trên bờ, biết cái khỉ gì! El Draque đó giờ khét tiếng ra tay tàn bạo rồi! Tới chiếc Dreadnought của Angland còn bị họ bắt về làm chó giữ nhà thì cái tàu này thắng nổi chắc!
- Cái gì…
Định giương súng lên bắn, y bất ngờ bị một thủy thủ đứng trước dùng giáo gạt nòng hướng lên. Chưa hết bất ngờ trước sự “phản bội” này, tên quý tộc định ra lệnh bắn ngay thì hai người khác – hai lính mang súng – chĩa lê vào ngay cổ. Đội hình rối loạn. Đến cả lính chuyên nghiệp cũng lung lay sao? Không thể nào!
Một trong hai người lính ấy quay sang hỏi Giusepp:
- Ông chú, tiền nong thế nào? Tôi nghe nói cướp biển trả theo phi vụ phải không?
- Đúng vậy. Các thành viên sẽ được chia phần chiến lợi phẩm. – Giusepp gật đầu – Nhưng chỉ khi đánh thắng thôi! Bình thường, các cậu sẽ nhận lương theo tháng!
- Lương theo tháng? – Người lính còn lại, trẻ măng, reo lên – Như thế nào, thưa ông?
Giusepp gật đầu, rồi nói. Lương cơ bản của thủy thủ mười đồng doubloon. “Tôi không cần nói giá trị quy đổi nhỉ?”, ông già bật cười. Đối với người có thâm niên ba năm trở lên, mỗi hai năm sẽ cộng thêm một đồng vào lương tháng, gọi là tiền thâm niên. Ngoài ra, các vị trí quan trọng như chỉ huy khẩu đội pháo hay nhóm tác chiến năm thành viên, như bọn họ thấy, lương khởi điểm mười hai đồng. Những vị trí này cũng sẽ được nhận thêm mười phần trăm khoản chia chiến lợi phẩm bên cạnh phần cơ bản.
Nếu anh ta làm hoa tiêu, lương sẽ là mười bốn đồng, vì nó đòi hỏi kỹ năng đặc thù. Có tay nghề làm mộc, điêu khắc,… cũng nhận mười hai đồng mỗi tháng, và tăng theo quy định nâng lương. Người nào làm tốt sẽ được thưởng thêm tiền. Một vài bộ phận khác, như nhóm y tế, nhà bếp được nhận mười hai xu, do vai trò quan trọng, dù không tham gia chiến đấu. Riêng các chức vụ như thủy thủ trưởng, chỉ huy lái tàu, thuyền phó và thuyền trưởng, mức lương nhận mỗi tháng là hai mươi doubloon. Đây là các vị trí quan trọng nhất, muốn tham gia bắt buộc phải có thực tài, vì nó ảnh hưởng tới sự tồn vong của cả băng.
Ngay cả thủy thủ ít học nhất cũng biết một doubloon bằng tám escudo vàng, loại tiền đúc từ tám phần vàng nguyên chất của Iberia. Giá trị đó không hề nhỏ: Một ngàn escudo đủ để tậu căn biệt thự ba tầng sang chảnh có vườn phía sau, thuê thêm vài chục người làm vẫn dư. Lương của thủy thủ tàu buôn và tàu chiến thường chỉ là mười mấy hai chục peso, tức cỡ bốn, năm escudo là hết. Nhiêu đó chỉ vừa đủ để họ sống lay lắt qua ngày, chưa tính thuế. Mà thường chủ tàu hay tìm cách quỵt, ăn bớt tiền trả, nên cũng không nói trước được gì. Điều kiện sống cực kỳ mất vệ sinh, hôi hám, khó chịu vô cùng.
Được cướp biển mời gia nhập, lại nghe tiền lương như thế, ai lại chả khoái!
Người bỏ đi ngày một đông Khoảng boong sau nhốn nháo hẳn lên.
- Tôi cũng bỏ đây!
- Tôi bỏ! Điều kiện sống như cái nhà xí!
- Ông chú, cho tôi tham gia! Tôi phát bệnh với đám chủ tàu rồi!
- Tôi nữa!
- Tôi!
- Tôi!
- Tôi…
Cứ thế, chỉ bằng vài câu nói “vô thưởng vô phạt”, Giusepp đã thu về cho El Draque khoảng đâu trên dưới bốn chục thủy thủ, trong số đó có tầm bảy tám người gì đó thuộc lính áo xanh, họ đi mang theo cả súng và lê. Số còn lại, kẻ giận đỏ tía mặt mày, chậm chân bình bịch, tên lại buông xuôi, ngỏ ý đầu hàng dù không muốn tham gia với cướp biển. Gã quý tộc, miệng cứng đờ, lưỡi như mới bị ai đó cắt mất, sốc tới mức đánh rơi gươm. Hắn không thể tin được, chỉ với vài ba câu nói mà tên già khốn kiếp đó đã khiến thủy thủ đoàn của mình phản bội ngay trước mắt.
- Vãi đạn!
Đứng phía sau gần thuyền trưởng, Annatar’re trầm trồ thán phục.
- Ừ, ổng cũng làm trò này hôm qua, lúc chiêu mộ đám lính mới kia. – Silvers nói – Tên này nếu mở công ty, làm nhà tuyển dụng thì bá cháy! Hay… dắt mũi dư luận cũng khá đất!
- Dân chuyên có khác. Chứ tay ngang như tôi với ông còn khuya mới được hể?
Bẻ khớp ngón tay mấy cái, Martin cười nhạt.
Mọi chuyện xem ra đã xong xuôi. Thủy thủ tàu kia bỏ theo khá nhiều, cũng vài chục. Không đủ bù vào con số ba trăm người còn thiếu của El Draque - tất nhiên - nhưng vẫn còn đông hơn lúc trước. Việc đăng ký gia nhập diễn ra vô cùng suôn sẻ, chỉ cần giao nộp vũ khí thì có thể vào. Vài người khác cũng lên phụ Giusepp cầm đồ, một mình bác già làm không xuể.
Nhưng trong lúc tưởng như suôn sẻ ấy, bất ngờ từ phía bên kia, tên quý tộc hét to:
- Tưởng ta để các ngươi đi vậy hả? Các ngươi, xông lên!
Tức thì, từ dưới cầu thang và những cánh cửa dẫn vào trong khoang, thủy thủ tàu lại ào lên tiếp. Tay mang rìu, súng và bất cứ thứ gì chiến đấu được, họ nhanh chóng ập đến, cố gắng bao vây hải tặc El Draque. Không chỉ từ đuôi, trước mũi cũng có. Đúng như Martin đã đoán, con tàu này có cửa đằng mũi, thủy thủ từ đó ào ra, leo thang lên trên này. Nhóm cướp biển đã bỏ qua không khống chế phía trước, thay vào đó họ dùng chỗ ấy cho thương binh nghỉ ngơi. Và việc địch tập kích lúc này quả thực khó xử lý, dù rõ ràng có thể đoán trước.
Vỗ vai bạn, Silvers nói:
- Ông đoán như thần ấy nhờ? Thánh dự à?
- Hên xui thôi. Mà không phải ông có việc quan trọng hơn à?
- Dĩ nhiên.
Nhếch mép cười, Silvers hô to:
- Các thanh niên! Làm việc nào!
- Rõ!
Nhanh chóng, các đội khác đứng nép vào, nhường đường cho nhóm tinh nhuệ chạy lên mũi tàu, chuẩn bị giao tranh. Số còn lại cầm rìu lên, sẵn sàng chiến đấu. Các thủy thủ đầu hàng được trao lại vũ khí, và thật bất ngờ, họ được Giusepp hướng dẫn cho vào đội hình chữ thập tức thời. Người lính nhiều kinh nghiệm nhất ở giữa, bốn bằng hữu khác xung quanh, sẵn sàng chiến đấu. Giáo đi bọc cánh, trong khi rìu lên đầu. Súng đứng chính giữa, đảm bảo việc bảo vệ và chỉ huy đội hình. Đi sau cùng là giáo hoặc rìu, làm nhiệm vụ bảo vệ mặt sau và yểm trợ các bạn chiến đấu phía trước. Đối đầu với họ là chừng hai mươi lính áo xanh trung thành còn lại, và khoảng hơn trăm thủy thủ.
Lui về phía sau, Giusepp hỏi:
- Thế nào đây thuyền trưởng?
- Chờ đó. – Martin nói – Từ từ. Nhìn qua tàu mình đi.
- Hô, rồi đấy à? – Silvers xoa xoa chòm râu.
Không chỉ chiếc galleon cho người lên thêm. Bên El Draque, thủy thủ cũng tập trung trên boong. Họ mang theo súng dài, thứ vũ khí vốn thường không được dùng trong những cuộc đổ bộ cướp tàu vì quá vướng, lắp lưỡi lê sáng lóa, đang chĩa sang bên này. Lính đứng dàn hàng, đảm bảo hỏa lực có thể loại khỏi vòng chiến ít nhất chục tên Iberia. Trên các bục quan sát, hoa tiêu cũng cầm súng chĩa xuống, đảm bảo cho họ lợi thế - hoa tiêu địch hoặc chết, hoặc đã xuống đây rồi. Rõ ngu ngốc, Annatar’re nghĩ, chúng tự nguyện từ bỏ chỗ cao để xuống đây à?
Cầm khẩu súng lên chỉ với tay phải, chĩa thẳng vào tên quý tộc, Martin nói:
- Mong ngài sẽ có quyết định sáng suốt, thưa ngài. Đừng để chúng tôi phải giương cờ đỏ lúc này.
- Lũ khốn khiếp!
10
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
